Người đăng: Lephuocsuongtt
" Hôm nay ta tâm tình tốt, ta đưa lão Ngưu ngươi đi thế giới của nhân loại vui
đùa một chút ! " Lăng Tiếu cao giọng nói.
" Tốt... tốt, con tiểu yêu ngươi hôm nay bản Ngưu gia nhận, ha ha " Ngưu yêu
hưng khởi nói.
" Thế nào ? Nể mặt ngươi một chút lại tưởng mình ngon ? Con Ngưu yêu ngươi lại
ngứa da ? " Lăng Tiếu giọng nói tiếu ý.
" Bản Ngưu gia sợ qua sao ? Nào ... nào đến đây! " Ngưu yêu hóa thành chân
thân khiêu khích nhìn Lăng Tiếu.
" Được ... được lắm! "
Bành ~~~~
Ầm ....
" Cho ngươi khiêu chiến Bản soái ! Bản soái hôm nay đánh ngươi đến phụ mẫu
ngươi không nhìn ra ngươi! ".
Bành ~~
Bành ~~~
" Ha Ha, con trâu ngươi phục chưa ? Chưa phục ta cho ngươi thử Phục Ma quyền!
Ha ha " Lăng Tiếu cười to hô lớn.
" Soái .. soái .... lão ..... đại ! " Ngưu yêu bị đánh bầm dập rên rít nói.
" Tốt, ha ha, Ngưu tiểu đệ ngươi tốt! ".
Lăng Tiếu cùng ngưu yêu một đường cãi vả đi về kinh thành.
Đến thành Lăng Tiếu cùng Ngưu yêu bước vào một tửu lâu.
" Tiểu nhị ! Cho một bàn rượu ngon cùng mỹ thực đến đây ! " Lăng Tiếu một hơi
hô.
" Có ngay ... Có ngay, quý khách dùng loại rượu cùng món gì ạ ? " Tiểu nhị
vội vội vàng vàng chạy ra nhìn Lăng Tiếu hỏi.
" Thứ nào đắt nhất mang hết ra cho bản thiếu gia ! " Lăng Tiếu tỏ vẻ một Phú
đại nhị nói.
" Vâng, một lát sẽ có ngay ! ".
"Tiểu Tam mang cho vị thiếu gia này một bình Đào Hoa Tửu, cùng món đặc sản của
quán ! " Tiểu nhị trả lời Lăng Tiếu một tiếng rồi hô lớn với tên đầu bếp.
Một lát sau một mâm rượu thịt được mang ra, nhìn khá là đẹp mắt
" Hảo tửu! " Ngưu yêu rót một chén rượu uống rồi sảng khoái nói.
Lăng Tiếu thấy thế cũng rót một chén uống
" Phụt ~~~ !"
" Cmn ! Cái này cũng gọi là rượu ? Cái này là nước lã ? Ngưu yêu nhà ngươi
đứng là một tên không biết đời mà ! " Lăng Tiếu phun ngụm rượu vừa mới uống
vào nói.
" Ngươi dám nói bản Ngưu gia không biết rượu ? Bản Ngưu gia uống qua rất nhiều
liệt tửu ngươi còn chưa nghe tên ".
" Ta phi ! Con trâu ngươi biết cái gì rượu ? "
" Hôm nay bản đại gia cho ngươi biết cái gì mới là Hảo Tửu! "
" Bồ Đào Tửu!"
" Lê Hoa Tửu! "
" Lang Lăng mỹ tửu! "
" Nữ Nhi Hồng ! "
...
" Cao Lương Tửu! "
" Mao đào tửu ! "
Lăng Tiếu hoái đoái trong hệ thống ra một loạt loại rượu nổi tiếng bên trung
quốc đặt lên bàn, Hơi rượu nồng nàng bốc lên đủ các loại mùi khác nhau, Làm
ngưu yêu chảy cả nước dãi.
" Hảo Tửu! Đây mới là liệt Tửu, ha ha ! " Ngưu yêu liên tiếp uống, giống như
sợ bị cướp đi.
...
Một lúc sau tửu lâu ngày càng đông, chỗ ngồi ngày một thiếu.
" Kỳ quái sao quán này hôm nay đông người thế ? " Lăng Tiếu lẩm bẩm.
" Vị huynh đài này không biết sao? Hôm này là ngày Hương Hương lão bản tự mình
chúc rượu đấy ! " Một tên ngồi bàn bên nghe Lăng Tiếu lẩm bẩm bằng giải thích
.
" Ồ ! Hương Hương lão bản này là ai mà mặt mũi lớn như thế ? " Lăng Tiếu ngạc
nhiên hỏi.
" Huynh đài nhưng không biết? Trời ạ ? Hương Hương lão bản là Đệ Nhất Mỹ Nhân
kinh thành Thiên Long ! " Tên ngồi nói mà miệng như muốn nhỏ cả dãi.
" À ! Thì ra là một minh tinh điện ảnh ! " Lăng Tiếu như nói cho chính mình
nghe lẩm bẩm.
Lúc này, phòng khách bỗng nhiên ồn ào náo động một nữ tử từ trong nhã gian đi
ra, nữ tử diện một bộ quần áo màu đỏ mỏng như cánh ve, thể hiện hoàn mỹ dáng
người uyển chuyển của nàng, song phong ngạo nhân như ẩn như hiện, quần dài xẻ
tà để lộ ra đôi chân trần từ đầu gối.
Nàng chậm rãi đi tới, đôi đùi đẹp khiến trái tim người ta đập nhanh hơn, đặc
biệt là khuôn mặt yêu diễm, xinh đẹp động lòng khiến người người si mê, một
đôi mắt mị nhãn như tơ, câu hồn đoạt phách, hơn nữa là mái tóc dài bồng bềnh
như sóng. Không ai dám phủ nhận nữ nhân này chính là vưu vật mê người nhất
trong thiên hạ đương thời, không ai không nhận ra nàng, Hương Hương lão bản
của Túy Hương Lâu này !
Tất cả nam nhân trong lâu đều ngước nhìn đắm đuối, chỉ có Lăng Tiếu đang ngồi
ăn say mê, hắn nhưng thấy quá nhiều minh tinh ở kiếp trước, chỉ ngắm mà
không ăn được, một người khác là Ngưu yêu, hắn nhưng chỉ thích ' Trâu cái '
mà thôi
" Hương Hương, đây là Phá Chướng Đan ta mới vừa mua trong Vạn đan các, nó có
thể giúp nàng đột phá Võ Vương cảnh " một nam nhân mặt một áo bào màu tím ,
thân hình cao lớn, vẻ mặt điềm tĩnh cho người ta thấy một loại khí tức Vương
Giả bước lên nói
Người này chính là Vương Gia của Thiên Long Đế Quốc, đệ đệ của Hoàng đế đương
triều, có thể nói trong phàm tục hắn địa vị cực cao
" Vương gia ngài xin đừng gọi ta thân mật như vậy, kẻo tình nhân của ta lại
không vui à ! " Hương Hương quyến rũ nói, không để ý đến Phá Chướng Đan cực
hấp dẫn này
Tình nhân? Hương Hương lão bản có tình nhân từ khi nào?
Mọi người đều thắc mắc, xưa nay có ai nghe Hương Hương lão bản có tình nhân,
dĩ nhiên chính mồm thừa nhận nàng có tình nhân, hơn nữa nghe khẩu khí hình như
ở ngay nơi này? Mọi người đều nhìn chung quanh
" Nàng đừng gạt ta, ta nhưng biết nàng không có gì tình nhân ! " Vương gia
bực bội nói, hắn theo đuổi đã lâu nhưng nàng này luôn tìm cách chối từ, hắn
nhưng có cô gái nào mà hắn không chiếm được ? Với ưu thế địa vị, cô nào chẳng
muốn sa vào lòng hắn
Hương Hương lão bản cười không nói, nhấc chân đi về phía trước, đi đến bên
cạnh một cái bàn trong góc, tại trước mắt bao nhiêu người, nàng hơi khom lưng,
hai tay vòng ôm lấy cổ một vị thanh niên, nghiêng đầu, giọng điệu vô cùng thân
ái:
" Thân ái, ngươi đi lâu như vậy, nhưng là muốn nhân gia nhớ đến chết, tới đây
rồi mà không thèm vào hỏi thăm nhân gia một tiếng! "
Một màn này khiến cho người ta khiếp sợ Kẻ này đến tột cùng là ai? Một bộ áo
lam, nhìn ra rất bình thường, trên người không có bất kỳ khí tức, hầu như
không khác gì phàm nhân, khuôn mặt âm nhu như tiểu bạch kiểm, lại khiến người
ta cảm giác một loại yếu đuối mong manh, thực sự là quá nhu nhược, đặc biệt là
đặt bên cạnh Hương Hương yêu diễm, càng không lên nổi một điểm gì ra hồn.
Xung quanh những con cháu quý tộc đều sắp điên rồi, thua vương gia chẳng là
gì, không ai dám tranh phong, nhưng mỹ nữ bị một tên tiểu bạch kiểm cướp đi
, chuyện này làm bọn hắn thấy nhục nhã
Tên Vương gia thấy cảnh này mặt đỏ tía tai
Là người trong cuộc, với một vị nữ thần gợi cảm đột nhiên xuất hiện bên người,
Lăng Tiếu thực tại có chút mộng, cũng có chút không hiểu tình huống. Hắn trừng
mắt nhìn, nhìn tấm dung nhan yêu diễm này, nhíu mày hỏi:
Mỹ nữ, nhận lầm người không?
Ma quỷ, ngươi sao không có lương tâm thế, nhanh như vậy đã quên người ta
rồi, có phải ở ngoài có nữ nhân khác rồi, thành thật khai báo đi?
Hương Hương yêu diểm đứng ở phía sau Lăng Tiếu, khom người, hai tay vòng ôm
cổ hắn, đầu ngả trên bả vai Lăng Tiếu, cười cười chế nhạo. Dung nhan yêu diễm
kia, đôi mị nhãn như hoa đào, vẻ mặt quyến rũ, mùi hương nhàn nhạt muốn câu
đoạt hồn phách người ta, khiến người ta chịu dục hỏa thiêu thân, ngay cả Lăng
Tiếu cũng suýt chút nữa hoài nghi chẳng lẽ mình và cô gái này thực sự có một
chân? Bất quá hắn rất chắc chắn chính mình không hề nhận ra nữ nhân này, trước
đây chưa từng thấy qua, càng không biết bà nhi này có mục đích gì.
Hơn nữa, hắn cũng không thèm biết, hiện tại có một vị nữ lang xinh đẹp như thế
dâng đến cửa, há có lý nào từ chối. Cười cười, đưa tay ôm lấy eo thon Hương
Hương, vừa chạm vào, thân thể Hương Hương run lên, thần tình theo đó biến
đổi, một cái tay cũng trong nháy mắt này ấn vào tay Lăng Tiếu.
Trên mặt Lăng Tiếu cũng hiện ý cười, nhìn nàng. Hai người, hai con mắt đối
diện, trong nháy mắt đó, Hương Hương bỗng nhiên lại buông tay mình ra, trên
dung nhan quyến rũ một lần nữa hiện lên ý cười, ôm lấy cổ Lăng Tiếu, cười
nói:
Lăng Tiếu cất tiếng cười to, bỗng nhiên dùng sức, một tay ôm chầm nàng tới,
đặt ngồi trên đùi, điều này khiến cho thần tình Hương Hương lại phát sinh chút
biến hóa nhỏ, bất quá trong nháy mắt lại thoải mái.
Lăng Tiếu ôm nàng, một tay rót rượu đưa tới, cười nói:
Hương Hương yêu diểm ngồi trên đùi Lăng Tiếu, lưng tựa sát, đưa tay đẩy chén
rượu Lăng Tiếu chuyển qua, nói:
Dứt lời nàng nhìn về phía Vương gia nói : " giới thiệu với ngài đây là tình
nhân của ta, món quà của ngài nếu tình nhân ta cho phép ta sẽ nhận à "
Tên Vương gia lúc này không kiềm chế nổi giận dữ quát lớn
" Ngươi là ai ? Có tư cách gì tranh giành nữ nhân với Bản Vương ? "
Bành !
Hắn vừa nói hết câu đã bị bay ra, đập vào tường hộc máu ngất đi
" Cmn! Ruồi bọ ở đâu lãi nhãi làm phiền bản Ngưu gia uống rượu ! " Ngưu yêu ra
tay xong ngồi lại chỗ cũ, không ai biết hắn ra tay thế nào, đúng hơn là quá
nhanh không ai nhìn thấy