Người đăng: ruamichael
Bóng tối phủ xuống Vạn Long Thánh Sơn, ở một góc ngoài rừng, những đám mây đen
đang dần dần tích tụ.
Vĩnh An sơn trang chìm trong biển lửa, xác người nằm ngổn ngang đầy đất. Hơn
300 nhân khẩu của sơn trang không còn một người sống. Trước khi đi đám người
đeo mặt nạ còn cẩn thận phóng hoả đốt từng căn nhà để huỷ diệt dấu vết.
Từng giọt mưa bắt đầu theo nhau rơi xuống, dập tắt lửa trên những căn nhà cháy
dở. Khung cảnh hoang tàn thê lương ngập tràn mùi máu tanh và tử khí.
Mạc Vũ từ từ mở mắt, những giọt mưa lạnh làm hắn dần dần tỉnh lại, đầu óc từ
mơ hồ hỗn loạn chậm rãi trở nên thanh tỉnh. Hắn biết những thứ vừa trải qua
không phải là giấc mơ. Bằng chứng là những căn nhà đổ nát xung quanh hắn vẫn
đang bốc khói nghi ngút dưới cơn mưa.
Hắn vẫn nằm ngửa trên mặt đất, mặc cho những giọt mưa quất lên thân thể. Ba...
mẹ... Nhạc lão... họ đều đã... Còn có tỷ tỷ Bình Nhi đã bị bắt đi...
Một lúc sau Mạc Vũ mới cố nén những bi thương trong lòng từ từ ngồi dậy. Người
chết cũng đã chết rồi, hắn phải sống, phải mạnh mẽ thì mới có thể báo thù cho
những người thân đã chết. Huyết hải thâm thù chưa trả hết, yếu đuối chỉ là bao
che cho sự hèn nhát, Mạc Vũ hắn nhất định không phải là kẻ yêu đuối, càng nhất
định không phải là kẻ hèn nhát.
Đúng lúc này, bàn tay của Mạc Vũ chạm vào một thi thể lạnh ngắt bên cạnh, hắn
giật mình nhìn sang. Dưới anh lửa nhập nhoạng của những đám cháy chưa bị dập
tắt hoàn toàn, gương mặt Mạc Vũ dại ra. Hắn vừa thấy thi thể của chính mình.
Mạc Vũ hoảng hốt bật dậy, đầu tiên hắn xác định cơ thể hắn hoàn toàn bình
thường, ngơ ngác nhìn đôi tay nhỏ bé, rồi dùng đôi tay đó sờ lên gương mặt của
mình. Lúc này Mạc Vũ mới phát ngoại trừ việc toàn thân hắn đang trần truồng
không mảnh vải thì không có gì khác lạ so với trước đây. Nhìn sang thi thể nằm
dưới đất, vẫn là bộ quần áo hắn đã mặc hôm nay, nhưng thân thể tím tái, thất
khiếu chảy máu đã đông lại, dưới bụng có một vết thương xuyên thủng nhìn thấy
cả mặt đất bên dưới.
Mạc Vũ xác định thi thể dưới dất chính là Chiến Vĩnh An, cũng chính là của Mạc
Vũ hắn suốt 6 năm nay. Vậy cơ thể hiện tại của hắn là sao? Rốt cuộc chuyện gì
đã xảy ra trong lúc hắn mất đi ý thức? Tới lúc này Mạc Vũ mới nhớ ra sự tồn
tại của Tiểu Vũ, hắn vội dùng ý thức kêu gọi:
- Tiểu Vũ ca, chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?
Đáp lại hắn là sự im lặng, dù Mạc Vũ có cố gắng kêu gọi kiểu gì thì cũng không
có câu trả lời nào. Cứ như Tiểu Vũ chưa từng tồn tại vậy. Sau một hồi cố gắng
kêu gọi, Mạc Vũ cũng im lặng. Hắn không phải là đứa trẻ vô tri nên cũng đã
đoán được lý do Tiểu Vũ không trả lời hắn. Chỉ là sâu trong thâm tâm Mạc Vũ
vẫn hy vọng được nghe tiếng hồi đáp của Tiểu Vũ.
Trước đây đã từng vài lần Tiểu Vũ đề cập tới việc ngưng kết một thân thể mới
cho Mạc Vũ. Sứ mệnh của Tiểu Vũ ngoài việc mang linh hồn của Mạc Vũ về Tân
tinh diện, mà còn là ngưng kết một thân thể hoàn chỉnh cho Mạc Vũ. Đối với
thân thể yếu đuối của Chiến Vĩnh An, Tiểu Vũ vẫn luôn bất mãn cho rằng thân
thể mà nó ngưng kết thành sẽ hoàn hảo hơn nhiều. Thế nhưng mỗi lần Tiểu Vũ đề
cập tới chuyện này Mạc Vũ đều ậm ờ cho qua chuyện, bởi hắn thấy thân thể của
Chiến Vĩnh An ngoài trừ thể lực yêu nhược ra thì cũng không có gì tệ lắm. Hắn
vốn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hơn nữa hắn lờ mờ nhận ra rằng lúc
ngưng kết thân thể mới cho mình cũng là lúc mà Tiểu Vũ biến mất.
Tiểu Vũ vốn là một Tuyển Linh thức, không phải là một linh hồn tồn tại. Lý do
nó tồn tại tới tận bây giờ ngoài chuyện sứ mệnh của nó chưa hoàn thành ra thì
không có lý do gì khác. Vì vậy có thể đoán được rằng khi sư mệnh hoàn thành
cũng là lúc nó biến mất. Ngưng kết thân thể chính là điểm cuối cùng của Tuyển
linh thức, đó là nguyên nhân nó sinh ra, tồn tại và biến mất.
Mặc dù mỗi lần Mạc Vũ hỏi về tình trạng của nó sau khi ngưng kết thân thể Tiểu
Vũ đều trả lời là chưa trải qua nên chưa biết. Thực tế Mạc Vũ đoán được Tiểu
Vũ đã sớm biết rằng nó sẽ biến mất sau khi ngưng kết thân thể nhưng không nói
ra mà thôi. Vì vậy nên Mạc Vũ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngưng kết thân thể.
Đối với Mạc Vũ, Tiểu Vũ không chỉ là ân nhân đã đem đến cho hắn một sinh mạng
mới, một cuộc sống mới hạnh phúc. Mà còn coi hắn trở thành bằng hữu, huynh đệ
chí cốt. 6 năm tồn tại song song, Tiểu Vũ chưa một lần tư tâm suy nghĩ cho
mình, hàng ngày đều phát tán linh thức đi tìm kiếm các sinh vật cường đại
trong đại lục. Mỗi lần tìm thấy một sinh vật mới cường đại đều rất hào hứng mà
khuyên Mạc Vũ nên ngưng kết thành sinh vật đó.
Có thể đoán được rằng ngay tại thời điểm gã nam tử đeo mặt nạ hạ sát thủ với
thân thể Chiến Vĩnh An, Tiểu Vũ đã thực hiện sứ mệnh cuối cùng của nó. Ngưng
kết thành một thân thể mới cho Mạc Vũ. Còn tại sao lại ngưng kết thành thân
thể giống hệt Chiến Vĩnh An, điều này Mạc Vũ nghĩ mãi cũng không ra. Nhưng có
một điều Mạc Vũ lúc này đã hiểu, Tiểu Vũ không còn tồn tại nữa.
Mọi suy đoán của Mạc Vũ đều chính xác, có điều hắn không biết để hoàn tất việc
ngưng kết sinh mệnh mới, Tuyển Linh Thức phải dựa vào sự lựa chọn của linh hồn
nó mang về để ngưng kết. Mạc Vũ trước giờ chưa từng nghĩ đến việc ngưng tụ
thành một sinh vật cường đại nào đó, hắn vẫn luôn hài lòng với việc mình là
Chiến Vĩnh An, vì vậy khi Tiểu Vũ ngưng kết thân thể mới cho Mạc Vũ, hình thái
thân thể của Chiến Vĩnh An là lựa chọn duy nhất. Vì khi đó Mạc Vũ đã hôn mê,
không còn ý thức nữa.
Mạc Vũ trầm ngâm một lúc, rồi hắn tự nói với mình:
- Tiểu Vũ ca, cảm ơn huynh. Sinh mạng này của ta lại một lần nữa được huynh
cấp cho. Huynh yên tâm, ta hứa với huynh sẽ quý trọng nó, sẽ không để sự hi
sinh của huynh là lãng phí.
Sau khi xốc lại tinh thần vì sự biến mất của Tiểu Vũ, Mạc Vũ mới để ý đến thi
thể Chiến Vĩnh An nằm bên cạnh. Hắn thở dài vuốt đôi mắt trợn trừng không nhắm
lại được của Chiến Vĩnh An. Hắn biết thân thể này không chân chính thuộc về
hắn, chỉ là đứa trẻ bất hạnh này sinh ra đã chết nên Mạc Vũ mới mượn cơ thể
của nó để tồn tại. Vốn nghĩ có thể thay thế Chiến Vĩnh An phụng dưỡng cha mẹ
coi như đền cái ơn sử dụng thân thể, không ngờ chỉ trong một ngày ngoại trừ
Bình Nhi bị bắt đi thì những người còn lại đều đã chết. Mạc Vũ nghiến răng bi
phẫn:
- Hy vọng hương hồn ngươi vĩnh lạc. Chúng ta tuy hai mà một, cha mẹ ngươi
cũng là cha mẹ ta, tỷ tỷ ngươi cũng là tỷ tỷ của ta, những người thân của
ngươi cũng là người thân của ta. Ta thề sẽ dùng máu của kẻ thù để tế linh hồn
của các ngươi trên trời cao. Tha thề sẽ huỷ diệt tất cả những kẻ liên quan đến
món nợ máu này.
Phát xong lời thế, hắn bước về hướng mà lúc trước thân thể của Chiến Thiên Hạo
và Nhạc Lão bị đóng băng rơi xuống. Vì bị đóng băng nên khi rơi xuống thân thể
của cả 2 bị vỡ nát thành nhiều mảnh. Tới tận lúc này các mảnh thân thể vỡ nát
vẫn chưa hoàn toàn toàn tan băng. Từ điểm này có thể thấy thực lực của ga nam
tử đeo mặt nạ bạc mạnh mẽ tới mức nào. Mạc Vũ cẩn thận ghéo từng mảnh thân thể
của Chiến Thiên Hạo và Nhạc lão thành thân thể hoàn chỉnh. Xong rồi hắn lại
gần thi thể của Lâm Tịnh Ngọc thử cố gắng dùng sức nhấc lên nhưng không thành,
thân thể của một người trưởng thành đối với hắn bây giờ vẫn còn là quá sức.
Cuối cùng Mạc Vũ tìm vài thanh gỗ nhỏ, buộc thành một cái cáng, dùng sức kéo
thi thể của Lâm Tịnh Ngọc lên cáng rồi kéo lê lại gần nơi để thi thể Chiến
Thiên Hạo. Sau khi sắp xếp thi thể hai người năm cạnh nhau, Mạc Vũ quỳ xuống
thành tâm đập đầu 9 cái rồi cố nén nước mắt nói:
- Ba, mẹ. Thứ lỗi cho ta vì đã không thể nói thật thân thế của mình. Kiếp này
hai người sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, cho ta hiểu được cái gì gọi là thân tình,
cái gì gọi là hạnh phúc. Chiến Vĩnh An đã chết, nhưng còn Mạc Vũ ta kế thừa
hương hoả Chiến gia. Sẽ có một ngày Mạc Vũ ta đem đầu kẻ thù ra để tế bài linh
hồn của 2 người.
Khấu đầu xong, hắn quay lại nhìn khắp sơn trang lúc này đã điêu tàn, thi thể
của thôn dân trong sơn trang còn nằm rải rác khắp nơi, có cái bị đao phong cắt
thành nhiều mảnh, có cái bị hoả diễm thiêu cháy, có cái bị đóng băng tan vỡ
nhìn rất thê lương. Mạc Vũ tay kéo theo cái cáng tự chế đến thi thể gần mình
nhất. Những người này đều là thân nhân của hắn, việc cuối cùng hắn có thể làm
là an táng tất cả mọi người một chỗ. Khi còn sống mọi người đã sống cùng nhau,
vậy thì chết đi rồi, hãy để họ chết cạnh nhau vậy.
Mạc Vũ miệt mài kéo lê từng thi thể xếp cạnh nhau suốt đêm không nghỉ, đến gần
sáng hắn đã xếp gần 100 thi thể cạnh nhau. Trong cơn bi thương, Mạc Vũ không
hề nhận ra thân thể mới của mình bền bỉ thế nào. Dù sao cũng chỉ là thân thể
của một đứa bé 6 tuổi, vậy mà suốt đêm kéo lê hàng trăm thi thể người trường
thành không biết mệt, không hề ngừng nghỉ. Cường độ thân thể và khả năng phục
hồi thể lực của Mạc Vũ lúc này kinh người đến mức nào chứ..
Lúc này đã không còn "siêu cấp vệ tinh do thám" Tiểu Vũ bên cạnh, nên những
chuyện diễn ra trong khu vực gần đó Mạc Vũ không thể biết được nữa. Từ sâu bên
trong Vạn Long Thánh Sơn, một con yêu thú khổng lồ đang cực tốc phi hành về
phía bìa rừng nơi Vĩnh An sơn trang toạ lạc. Tốc độ phi hành của yêu thú này
so với Bát Dực Độc Túc Điểu còn có phần nhanh hơn vài lần.
Nếu Mạc Vũ nhìn thấy yêu thú này chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên, con yêu thú này
không ngờ lại là một con rồng, một con Hắc Long cường đại.