Người đăng: ruamichael
Hiên Bạch rời khỏi Vĩnh An sơn trang sau 1 tháng dưỡng thương. Thực ra thương
thế của hắn đã sớm khỏi hẳn, nhưng vì cảm thấy thú vị về 2 đứa con của trang
chủ nên Hiên Bạch mới nán lại lâu như vậy.
Suốt thời gian ở Viĩnh An sơn trang, Hiên Bạch phần lớn đều dành để nói chuyện
cùng Mạc Vũ, đứa bé này mang lại cho hắn cảm tình cực tốt. Đó là chưa kể chỉ
trong vòng 1 tháng ngắn ngủi đó mớ kiến thức tạp nham về đại lục của Hiên Bạch
được Mạc Vũ bổ sung rất nhiều. So với việc ngồi đọc từng trang điển tịch nhàm
chán thì có người kể cho nghe hấp dẫn hơn nhiều. Mà những lời kể của Mạc Vũ
đâu chỉ đơn giản là những gì điển tịch ghi lại, còn có rất nhiều là những gì
mà Tiểu Vũ thông qua linh thức nhìn thấy được, tuyệt đối chân thật và sống
động.
Trước khi đi, Hiên Bạch còn đưa cho Chiến Thiên Hạo một khối lệnh bài của Hiên
gia. Theo lời kể của Hiên Bạch thì Hiên gia nhà hắn là một gia tộc lớn không
phụ thuộc vào các đế quốc trên đại lục. Sinh ý chủ yếu đến từ các Tiêu đội và
dong binh đoàn trực tiếp thuộc về Hiên gia. Hiên Bạch không khoe khoang về mức
độ cường đại của gia tộc mà chỉ nhấn mạnh rằng gia tộc của hắn có năng lực lớn
nên nếu có việc gì cần giúp đỡ chỉ cần tìm đến các chi nhánh của Hiên gia đưa
ra lệnh bài này thì Hiên Gia sẽ dốc sức giúp đỡ.
Chiến Thiên Hạo cũng thoải mái nhận lấy lệnh bài, hắn hiểu rõ khái niệm gia
tộc tồn tại không phụ thuộc đế quốc nghĩa là thế nào. Đó đều là những gia tộc
cường đại, có vị trí quan trọng trong hệ thống vận hành của đại lục, chi nhánh
của họ hầu như ở mỗi quốc gia đều có và không quốc gia nào nguyện ý trêu trọc
vào những thế lực gia tộc này. Có điều Chiến Thiên Hạo cũng không bận tâm lắm,
vốn dĩ đời này hắn không muốn rời khỏi Vĩnh An sơn trang, nhận tấm lệnh bài
coi như giải quyết cho Hiên Bạch một cái tâm kết thôi.
Hiên Bạch còn đề xuất việc đưa Bình Nhi đến học viện nơi hắn đang học, với
thiên phú biến thái của Bình Nhi và tầm ảnh hưởng của Hiên Bạch, không nghi
ngờ gì Bình Nhi sẽ có được môi trường tu luyện tốt nhất để một bước thăng
thiên, trở thành cường giả. Nhưng trái với mong muốn của hắn là cả Chiến Thiên
Hạo và Lâm Tịnh Ngọc đều khước từ lời mời này. Thậm chí Bình Nhi cũng dẩu mỏ
từ chối, so với nàng cái việc tu luyện gì gì đó hẳn là ko thể thích thú bằng
việc ở lại với ba mẹ, hàng ngày lôi đệ đệ đi dạo chơi được.
Hết cách, Hiên Bạch đành nói vài lời xa giao rồi rời đi. Mặc dù rất thích cậu
bé Chiến Vĩnh An, nhưng Hiên Bạch nhận định với cái thân thể yếu ớt kia, cậu
bé ngay cả thể luyện còn không thấy tiền đồ chứ đừng nói gì đến linh luyện. Có
lẽ cuộc đời này trù định Chiến Vĩnh An chỉ có thể là một học giả uyên thâm chứ
không thể thành cường giả. Về việc này Hiên Bạch cũng lắc đầu buồn bã không
thôi.
Hiên Bạch rời đi, cuộc sống của Mạc Vũ và Vĩnh An sơn trang lại quay lại vòng
xoay bình yên vốn có của nó. Mạc Vũ lại chuyên tâm dành thời gian tìm hiểu về
đại lục rộng lớn này dưới sự giúp sức của Tiểu Vũ. Lúc này đây hắn không hề có
hoài bão lớn lao nào, hay một mục đích sống cụ thể nào. Cuộc sống hiện tại đã
là tất cả những gì trước đó hắn có mơ cũng không có được, tình thân, gia đình,
ấm áp, bình yên…
Một ngày của 6 tháng sau.
Tiểu Vũ bất chợt lên tiếng khi Mạc Vũ đang ngồi trong hoa viên đọc sách:
- Mạc Vũ, 30 vạn dặm hướng đông bắc có một con Độc Túc Điểu đang bay về hướng
này.
Mạc Vũ bỏ quyển sách trên tay xuống, dùng ý thức hỏi Tiểu Vũ:
- Độc Túc Điểu? Loài yêu thú này tuy hiếm nhưng không phải là chưa thấy qua,
có gì kỳ lạ đâu Tiểu Vũ Ca
Tiểu Vũ trả lời, giọng của nó mang theo một chút kỳ lạ:
- Có, con Độc Túc Điểu này có 8 cánh.
- Bát Dực Độc Túc
Mạc Vũ thốt lên kinh ngạc. Độc Túc Điểu vốn là một loại yêu thú phi hành có
giá trị cao. Rất nhiều người thuần hoá sử dụng nó làm phương tiện phi hành, ưu
điểm là tốc độ cao, hình thể khổng lồ nên có thể chở theo nhiều người, ngoài
ra khi phi hành trên lưng Độc Túc Điểu còn có một phong tráo bảo vệ người ngồi
khỏi áp lực của không khí khi bay ở tốc độ cao.
Đối với những kẻ có tiền mà nói, Độc Túc Điểu là một phương thức phi hành phố
biến. Độc Túc điểu tu vi dưới 100 năm thì chỉ có hai cánh, chở được khoảng 50
người trên lưng. Khi tu vi đạt tới 1000 năm thì mọc ra đôi cánh thứ hai, lúc
này hình thể của nó cũng biến lớn, chở được khoảng 200 người. Tu vi 1 vạn năm,
Độc Túc Điểu mọc ra đôi cánh thứ 3, toàn thân to lớn như một ngọn núi nhỏ, cả
ngàn người đứng trên lưng nó còn thấy rộng rãi. Vậy mà con Độc Túc Điểu mà
Tiểu Vũ nhìn thấy lại có những 8 cánh, điều này chứng tỏ Tu vi của nó ít nhất
cũng đã vượt qua 10 vạn năm, trên lưng nó có thể chở hàng vạn người.
Trong quá trình tìm hiểu đại lục, không ít lần Tiểu Vũ miêu tả về loại yêu thú
này, nhưng đa phần chỉ là 2 cánh và 4 cánh, 6 cánh chỉ vài lần nhìn thấy trong
các cuộc chiến quy mô lớn giữa các công quốc và đế quốc. Vì tốc tộ cực nhanh,
lại chở theo được nhiều người nên Độc Túc Điểu trở thành yếu tố chiến lược
trong chiến tranh. Giá thành cực kỳ đắt đỏ.
Còn về Bát Dực Độc Túc thì Tiểu Vũ lần này cũng là lần đầu trông thấy, đây đều
là bí mật cao tâầng của các thế lực, không dễ để cho người ngoài biết được.
Thử tưởng tượng xem nếu một ngày ngươi biết kẻ thù của ngươi sở hữu một yêu
thú có thể chở cả một đội quân trên lưng với tốc độ bay 10 vạn dặm một ngày.
Liệu người còn có thể ăn ngon ngủ yên sao?
Phương thức di chuyển giữa các thành trì trong đại lục phổ biến nhất vẫn là
thông qua truyền tống trận. Nhưng truyền tống trận mỗi lần chỉ có thể truyền
tống vài chục người, lại hao phí kinh khủng nên việc di chuyển đội quân hàng
vạn người cơ bản trước giờ chưa từng xuất hiện. Vì vậy nên hành quân dã ngoại
và dùng cự thú di chuyển vẫn là lựa chọn thường xuyên nhất của quân đội. Mà
trong đó, không nghi ngờ gì Bát Dực Độc Túc là một trong những phương tiện cao
cấp nhất.
Kinh ngạc đi qua, Mạc Vũ thở dài lắc đầu:
- Đệ thật muốn nhìn thấy con Bát Dực Độc Túc này to lớn đến mức nào. Nhưng
cũng kệ nó thôi, đâu có liên quan gì đến chúng ta.
- Nếu nó ko dừng lại hoặc đổi phương hướng thì tầm 3 ngày nữa sẽ bay qua chỗ
chúng ta.
Mạc Vũ nghe đến đây bỗng nhiên cảm thấy háo hức:
- Tiểu Vũ Ca, trên lưng nó có nhiều người không?
- 51 người, cỏ vẻ là 1 người cầm đầu và 50 thuộc hạ.
- Có lẽ là một đoàn đội nào đó vào trung khu Vạn Long săn giết ma thú. Hy
vọng nó sẽ bay qua đây.
Tiểu Vũ thu lại linh thức rồi cười nói:
- Ta sẽ thường xuyên theo dõi hành trình của nó rồi báo cho đệ.
Mạc Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi lại cúi đầu chăm chú vào quyển sách. Cái thế giới
này dù còn gì lạ lùng hơn nữa cũng không còn làm hắn kinh sợ như những ngày
đầu nữa rồi.
Những ngày sau đó, thi thoảng Tiểu Vũ lại thông báo vị trí của con Bát Dực Độc
Túc cho Mạc Vũ, con cự điểu này không hề dừng lại hay thay đổi phương hướng mà
nhắm thắng hướng Vĩnh An sơn trang. Mạc Vũ ngày càng khẳng định đây là một
đoàn đội đi săn yêu thú. Vài năm qua cũng có vài đoàn đội bay ngang qua Vĩnh
An sơn trang hướng về khu vực trung tâm của Vạn Long Thánh Sơn. Những người đó
chẳng ai rảnh hơi để ý đến một cái sơn trang nho nhỏ nằm trên đường đi của
mình. Lần này chắc cũng sẽ như vậy thôi.
Ngày thứ 3, theo lời Tiểu Vũ thì sáng nay Bát Dực Độc Túc sẽ bay qua nơi này,
Mạc Vũ đã sớm rủ Bình Nhi ra khoảng sân rộng của sơn trang chờ đợi. Rất hiếm
khi vị đệ đệ này rủ đi chơi, vì vậy khi được rủ Bình Nhi liền gật đầu vui vẻ
đáp ứng. Lúc này, tiếng Tiểu Vũ vang lên trong đầu Mạc Vũ:
- Tới rồi.
Từ phía xa chân trời, hiện lên một chấm nhỏ. Chấm nhỏ đó lớn dần lên với tốc
độ mắt thường trông thấy. Bằng nắm tay, bằng đầu người, bằng một ngôi nhà… Một
lúc sau cả Mạc Vũ và Bình Nhi đã bị sợ hãi làm tê liệt luôn rồi. Một yêu thú
khổng lồ hình thể như một con hạch, có 8 cánh đang dần dần hiện rõ trên bầu
trời. Cuối cùng khi toàn thân nó hiện ra, khổng lồ như một ngọn núi cai hàng
trăm trượng. Sải cánh dài che phủ cả dặm vuông không ngừng dao động trong
không trung lại không hề taạo ra thanh âm gì.
Mạc Vũ và Bình Nhi đều nuốt nước bọt sợ hãi, con yêu thú còn trên trời cao mà
đã có thể thấy to lớn như vậy, nếu nó ở trước mặt mình chẳng phải như một ngọn
thông thiên phong sao?
Đúng lúc này tiếng Tiểu Vũ lại gấp gáp vang lên:
- Mạc Vũ… con Bát Dực Độc Túc này đang hạ xuống.
Mạc Vũ cũng nhận ra điều này, bóng dáng con Bát Dực Độc Túc càng ngày càng hạ
thấp xuống, cuối cùng 1 chân duy nhất của nó nhẹ nhàng đáp xuống một vùng đất
cách sơn trang không xa. Thân thể khổng lồ che kín cả mặt trời thế nhưng đáp
xuống lại không nghe thấy tiếng động nào. Nếu như không phải cả một vùng đất
xung quanh sơn trang bị tối sầm lại vì mặt trời bị con yêu thú này che mất,
người ta hẳn sẽ tưởng đó là một ảo ảnh.
Mọi người trong sơn trang cũng đã tập trung lại, Chiến Thiên Hạo cùng Nhạc Lão
đứng đầu đoàn người. Tất cả đều nhìn về phía con yêu thú khổng lồ kia, gương
mặt căng thẳng và lo lắng. Tuy chưa từng nhìn thấy nhưng vốn là quân nhân đế
quốc, mọi người đều đã nghe qua sự tồn tại của Bát Dực Độc Túc. Ngay lúc này,
một con Bát Dực Độc Túc hàng thật giá thật đang đứng trước mặt họ.
Bát Dực Độc Túc sau khi đáp xuống vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có cái đầu
khổng lồ như một hòn núi nhỏ không ngừng nhìn về phía Vạn Long Thánh Sơn ẩn
hiện xa xa bằng ánh mắt sợ hãi. Tuy đã bị thuần hoá, nhưng thân là yêu thú tu
vi trên 10 vạn năm, nó vẫn cảm thấy sợ hãi khi ở gần lãnh địa của chủng loài
cường đại như Long Tộc.
Trên lưng Bát Dực Độc Túc lần lượt xuất hiện những bóng người lăng không xuất
hiện, từ từ bay về phía Vĩnh An sơn trang.
51 người từ trên lưng Bát Dực Độc Túc thong thả bay về phía sơn trang, cầm đầu
là một nam tử toàn thân mang trường bào màu trắng, khuôn mặt bị che kín bằng
một chiếc mặt nạ bạc có viền mắt màu vàng. Phía sau là 50 người trang phục bất
đồng, nhưng đều đeo mặt nạ màu đồng. Cả đoàn người toả ra một áp lực khủng bố
dần dần tiếp cận sơn trang.
Chiến Thiên Hạo khuôn mặt co rút khó coi, trên trán bắt đầu xuất hiện vài giọt
mồ hôi chầm chậm lăn xuống. Nhạc lão đứng bên cạnh thì không giấu được sợ hãi
thốt lên:
- Chiến Tôn, tất cả đều là Chiến tôn.
Thể luyện giả đạt đến tầng Chiến Tôn mới có thể phi hành. Còn Linh Luyện giả
thì chỉ cần tới cấp Linh Giả là có thể phi hành rồi. Còn luận về chiến thực
thì Linh Giả có chiến lực vượt xa Chiến Tôn. Chiến Thiên Hạo nghiến răng:
- Không, kẻ đi đầu mạnh hơn nhiều.
Nói rồi lão quay lại trầm giọng ra lệnh:
- Nhạc lão theo ta, những người còn lại không được loạn động. Đối phương là
kẻ chúng ta tuyệt đối không thể trêu chọc.
Nói xong Chiến Thiên Hạo bay lên nghênh đón, Lâm Tịnh Ngọc vỗi vã đẩy Mạc Vũ
và bình Nhi núp về phía sau mình.
Nam tử đeo mặt nạ bạc lên tiếng, nghe giọng nói của hắn thì có thể đoán được
hắn là một trung niên:
- Có ý tứ, một cái sơn trang ở xó xỉnh vậy mà lại có 2 Chiến Tôn và 1 đám
Chiến Sư. Không tệ.
Chiến Thiên Hạo bay đến trước mặt nam tự đeo mặt nạ bạc 20 trượng thì dừng lại
chắp tay cung kính:
- Tiểu bối Chiến Thiên Hạo, là trang chủ của sơn trang này. Ra mắt tiền bối!
Không biết tiền bối xưng danh thế nào.
Nam tử đeo mặt nạ bạc trả lời, giọng đầy mỉa mai:
- Ngươi không xứng để biết danh xưng của ta. Ngươi là trang chủ thì tốt rồi,
niệm tình ngươi gọi ta hai chữ tiền bối, ta cũng không làm khó ngươi. Giao con
gái ra, ta cho các ngươi toàn thây.
Chiến Thiên Hạo tái mặt, vốn đã cảm giác đối phương không có hảo ý. Không ngờ
một câu đã đòi giao người, câu thứ hai lại muốn giết người. Hắn khó khăn lên
tiếng:
- Tiền bối, dường như chúng ta không có thù oán a.
Nam Tử đeo mặt nạ bạc vẫn cất giọng đều đều, không cảm xúc:
- Ngươi càng không xứng để gây thù oán với chúng ta. Tự kết liễu hay chờ ta
ra tay?
Chiến Thiên Hạo, nắm chặt tay. Đối phương đã chủ định không cho hắn con đường
sống, còn nói thêm nhiều cũng vô nghĩa. Hắn đưa mắt nhìn sang Nhạc lão bên
cạnh rồi gầm lần:
- Nương tử, mau chạy
Cùng với tiếng hét, Chiến Thiên Hạo tung quyền đánh về phía nam tử đeo mặt nạ.
Nhạc lão bên cạnh cũng phát động công kích cùng lúc với Chiến Thiên Hạo, quyền
đầu của lão mang theo lôi điện đánh về phía nam tử đeo mặt nạ.
Nam tử đeo mặt nạ coi như không nhìn thấy 2 đòn công kích về phía mình, hắn
thốt lên:
- Không biết sống chết! Băng Phong Vực
Lời nói vừa cất lên, tay nam tử đeo mặt nạ nhẹ nhàng đưa về phía trước. Cả
không gian trước mặt hắn bao gồm Chiến Thiên Hạo và Nhạc Lão đều đông cứng
lại, không khí nhanh chóng ngưng kết thành những vệt băng lan về phía 2 người.
Chỉ trong chớp mắt, 2 vị Chiến Tôn bị hoá thành những tượng băng, thế công bị
dừng lại, hai tượng băng cứ thế rơi xuống.
Ngay tại thời điểm Chiến Thiên Hạo hét lên, Lâm Tịnh Ngọc đã vội xoay người
định dắt theo 2 đứa con bỏ chạy, nàng vốn tuyệt đối nghe lời chồng mình. Vừa
xoay người lại thì đã nghe tiếng Bình Nhi và Mạc Vũ hét lên:
- Ba ba…
Nàng hoảng hốt quay lại, phát hiện nam tử đeo mặt nạ vốn dĩ phải đang giao
chiến với chồng mình lúc này đang đứng trước mặt Bình Nhi. Sau lưng hắn là hai
tượng băng vẫn đang còn rơi xuống.
Lâm Tịnh Ngọc kinh hoàng gào lên:
- Chiến Thiên…
Chữ "Hạo" chưa kịp ra khỏi miệng thì bị nghẹn lại, ở vị trí yết hầu nàng xuất
hiện một mũi băng tiễn cắm vào, rồi cứ thế xuyên qua. Máu bị đóng băng không
kịp rơi ra, Lâm Tịnh Ngọc ngã xuống, bàn tay nắm tay Bình Nhi bị buông rời.
Kẻ vừa ra tay là nam tử đeo mặt nạ, hắn cũng không thèm nhìn kết quả của mình
mà chỉ chăm chú nhìn Bình Nhi đang hoảng loạn. Bàn tay giơ lên đánh nhẹ vào
gáy Bình Nhi khiến Bình Nhi bất tỉnh ngã xuống. Tay còn lại bế lấy ngang eo
Bình Nhi cẩn thận kiểm tra rồi cao hứng cười vang:
- Tiên Thiên Linh Ấn, đúng là Tiên Thiên Linh Ấn. Chuyến đi này của ta quả là
không uổng phí.
Mạc Vũ lúc này còn kinh hoàng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mới mắt
thấy Chiến Thiên Hạo đóng băng từ không trung rơi xuống, lại thấy hung thủ
xuất hiện trước mặt mình phóng một mũi băng tiễn vào mẹ mình. Ngay sau đó là
Bình Nhi bị đánh ngất và bị hung thủ bế đi. Tới lúc này Mạc Vũ mới hoàn hồn,
hắn bất chấp tất cả nhào theo giữ cánh tay của Bình Nhi hét lên:
- Tỷ tỷ
- Mạc Vũ cẩn thận
Tiếng Tiểu Vũ vang lên trong đầu hắn cảnh báo, nhưng một mũi băng tiễn đã xuất
hiện ngay trước người Mạc Vũ, mạnh mẽ đâm vào bụng hắn làm hắn bắn lui về phía
sau rồi ngất đi.
Hạ cánh tay vừa xuất ra băng tiễn, nam tử đeo mặt nạ không một chút biểu tình
quay người về phía 50 người đeo mặt nạ đồng phía sau lạnh lùng phán:
- Toàn bộ, giết!
Nói rồi thân hiình hắn chớp động, bế theo Bình Nhi bay về phía Bát Dực Độc Túc
sừng sững như ngọn núi phía xa. Đám người mặt nạ đồng nghe lệnh cũng đồng loại
công kích về phía dân chúng sơn trang đang hoảng loạn.
Một trường đồ sát lập tức diễn ra…