Hiên Bạch


Người đăng: ruamichael

Không hổ danh là thiên tài trong thiên tài tu luyện, bước sang ngày thứ 4
thương thế của Hiên Bạch đã tốt lên rất nhiều. Linh lực trong cơ thể đã có thể
tuần hoài trở lại nên Hiên Bạch đã có thể dùng linh lực để ép chất độc của Ám
Xỉ Hổ ra ngoài, quá trình tuy chậm nhưng hiệu quả có thể thấy rõ.
Hiên Bạch đã không còn phải nằm trên giường dưỡng thương nữa mà đã có thể đi
lại bình thường, khoảng thời gian này hắn cũng thường xuyên ra ngoài tìm hiểu
xung quanh và cũng là để vận động.
Dần dần, Hiên Bạch phát hiện ra cái sơn trang nhìn rất bình thường này có
nhiều điều cổ quái.
Cư dân trong sơn trang, ngoại trừ người già, phụ nữ và trẻ nhỏ còn lại những
nam nhân đều là hảo thủ, nếu không muốn nói là cao thủ. Tu vi thấp nhất cũng
là Chiến Đồ cấp 5, số lượng Chiếu Giả chiếm đa số, ngoài ra còn có 8 vị Chiến
Sư cao cấp và 2 vị Chiến Tôn. Số lượng khoảng chừng 100 người.
Điểm đặc biệt khác là ở tất cả những nam nhân này đều toát lên một cỗ khí thế
sát phạt rất nặng nề. Đây không phải là thứ có thể tu luyện được, mà phải trải
qua rất nhiều chém giết mới có thể tích tụ được.
Một sơn trang hẻo lánh có được thực lực như vậy thật đáng kinh ngạc, với nhóm
người này ném vào bất cứ một dong binh đoàn nào cũng có thể coi là đội ngũ
tinh nhuệ nhất, hạch tâm nhất. Vậy mà họ lại rất vui vẻ cam chịu ở đây làm
những nông phu, những thợ săn bình thường. Về điểm này khiến Hiên Bạch thắc
mắc mà không dám hỏi, dù sao cũng không nên quá tò mò vào nội tình của người
khác.

Càng làm Hiên Bạch thấy cổ quái hơn nữa là 2 đứa con của trang chủ, Chiến Bình
Nhi 12 tuổi ngưng kết Linh Ấn từ năm 9 tuổi mà chưa hề qua linh lực tẩy lễ,
Chiến Vĩnh An 6 tuổi đã đọc cả ngàn quyển điển tịch. Cả hai đều làm Hiên Bạch
than thở mãi không thôi.

Ngày thứ 2 sau khi tỉnh dậy, Chiến Thiên Hạo đã đem tình huống của Bình Nhi ra
hỏi Hiên Bạch. Sau khi nghe qua tình trạng của Bình Nhi, ngay bản thân Hiên
Bạch cũng kinh ngạc đến mức không nói được câu nào. Phải mất một lúc lâu sau
hắn mới có thể bĩnh tĩnh lại được mà cười khổ với Chiến Thiên Hạo:
- Chiến thúc, ta không biết phải nói gì. Hiên Bạch ta 6 tuổi linh lực tẩy lễ
phát hiện có thiên phú kỳ kinh bát mạch, được cả gia tộc dốc sức vun bồi,
thiên tài địa bảo đều đã dùng qua, được theo học học viện hàng đầu, danh sư
chỉ dạy. 10 tuổi ngưng kết Linh Ấn, 15 tuổi đạt tới Linh Đồ trung kỳ. Ai cũng
bảo ta là thiên tài trong các thiên tài. Ta cũng tự tin tuyệt đối vào thiên
phú của mình.
Ngừng thêm một lát, hắn tiếp tục thở dài:
- Cho tới bây giờ gặp Bình Nhi, ta thực sự mới hiểu được cái gì là thiên
ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a. Nhớ lại những kiêu ngạo ngày trước, ta
thấy thực sự hổ thẹn. Từ giờ về sau ta sẽ phải cố gắng hơn thật nhiều mới
được.
Chiến Thiên Hạo gật đầu tán thưởng, cậu thiếu niên này tuy có sự háo thẳng của
tuổi trẻ, nhưng suy nghĩ chín chắn, dám nhìn nhận sự thật, dùng chính sự yếu
kém của mình làm động lực thúc đẩy bản thân. Một mạch phát triển về sau mà
nói, với hắn chính là tiền đồ vô lượng.

Sau khi trấn định được bản thân, Hiên Bạch mới quay về chuyện của Bình Nhi:
- Về tình huống của Bình Nhi, ta cũng không có lời giải thích nào hợp lý. Sau
khi trở về ta sẽ tận lực tìm hiểu, khi có câu trả lời sẽ lập tức hồi báo cho
thúc.
Chiến Thiên Hạo suy nghĩ một lúc rồi thở dài:
- Đành nhờ cả vào ngươi vậy, chúng ta ở đây một đám thô lậu, không ai am hiểu
về thế giới Linh luyện giả nên cũng chẳng giúp được gì cho nó. Có điều, Hiên
Bạch à, thúc nhờ người, nếu giấu được thì tận lực giấu. Việc này với Bình Nhi
chưa biết là phúc hay hoạ.
Hiên Bạch gật đầu:
- Chiến thúc yên tâm, chuyện này tự ta biết cách che giấu. Bình Nhi là ân
nhân cứu mạng của ta, ta sẽ ko để chuyện bất lợi cho cô ấy xảy ra.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Chiến Hạo Thiên rời đi để Hiên Bạch tĩnh dưỡng.
Nhưng Hiên Bạch có thể tĩnh dưỡng sao? Nếu không phải chuyện của Bình Nhi chưa
rõ tốt xấu thế nào nên phải giữ bí mật thì nhất định phải đem chuyện này kể
cho cái đám thiên tài vênh váo ở học viện. Sau đó đem bán đậu hủ để chúng nó
đập vào đầu cũng kiếm được một khoản khá khá a. Thiên phú thiên tài cứt chó
các ngươi nhìn đi, người ta chỉ có ăn với ngủ với chơi còn lên cấp nhanh hơn
các ngươi kìa. Nếu người ta thực sự tu luyện, có chắp cho các ngươi 10 cái
chân cũng đuổi không kịp đó.
Nghĩ tới đây, Hiên Bạch tại tựgõ vào đầu mình một cái… chính ta cũng không
phải như vậy sao? Nếu Bình Nhi thực sự tu luyện thì có lẽ ta cũng… Không, ta
là thiên tài trong các thiên tài làm sao có thể so với bọn thiên tài cứt chó
kia được…
Nếu Bình Nhi thực sự tu luyện chỉ cần chắp cho ta 8 cái chân là ta đuổi kịp
rồi. Hiên Bạch tự an ủi mình như vậy.

Ngày thứ 3, khi đã có thể miễn cưỡng đi lại, Hiên Bạch lập tức tìm Bình Nhi để
hỏi han tình hình. Sau một hồi nói chuyện thì hắn chán nản nhận ra rằng Bình
Nhi hoàn toàn không có khái niệm tu luyện gì, chỉ đơn giản sống cuộc sống
thuần phác nhất của một đứa trẻ. Linh Ấn Xuất Hải cứ thế mà tồn tại cùng Bình
Nhi như một điều hiển nhiên.
Cuối cùng dưới sự cho phép của Bình Nhi và Chiến Thiên Hạo, Hiên Bạch dùng
linh thức của mình để kiểm tra Linh Ấn của Bình Nhi. Kết quả còn khiến hắn gặp
đả kích nặng nề hơn, linh lực trong Linh Ấn của Bình Nhi cực kỳ hùng hậu, đã
có dấu hiệu đột phá sơ kỳ tiến vào trung kỳ, tin rằng trong vòng chưa đến một
năm tới sẽ tiến vào Trung Kỳ.

Hiên Bạch ảo não quay về phòng, chưa bao giờ tâm trạng của hắn bị đả kích
triệt để như vậy. Hắn mất 5 năm tu luyện như trâu như bò, nhai nuốt thiên tài
địa bảo như heo như chó, còn người ta thì ngày chơi đêm ngủ, đói ăn khát uống
lại chỉ mất có 4 năm. Hắn kiên trì khổ sở duy trì tình trạng Linh Ấn Xuất Hải
được 2 ngày thì tinh thần hải đã hỗn loạn như muốn vỡ nát, người ta suốt 4 năm
trời Linh Ấn Xuất Hải mà vẫn tung tăng như không có chuyện gì.
Ông trời ơi, lão sư của ông không dạy ông viết chữ công bằng sao?

Đúng lúc này thì có huyên náo sau lưng khiến Hiên Bạch chú ý. Một lão nhân tóc
muối tiêu tay đang giở cao một quyển sách, dưới chân lão là một cậu bé đang cố
gắng với tay lấy quyển sạch. Lão nhân hung hăng trợn mắt:
- Cái tên Ngạ Thư Quỷ này, Trang chủ cho ngươi mỗi ngày 2 canh giờ đọc sách,
ngươi đã đọc 3 canh giờ rồi còn không chịu ra ngoài chạy nhảy sao.
- Nhạc lão, cho ta đọc nốt đi, còn có vài trang nữa thôi mà
Cậu bé bị gọi là Ngạ Thư Quỷ còn ai khác ngoài Mạc Vũ, hắn đang đọc tới những
dòng quan trọng miêu tả về một địa danh trong đại lục thì bị Nhạc lão phát
hiện hắn ăn gian thời gian nên thu sách.
- Lần nào cũng xin đọc thêm vài trang rồi ngồi lỳ tới tối, lão phu còn lạ
ngươi sao?
- Cho ta đọc nốt đi, ta sẽ đấm lưng cho người.
- Ngươi vừa đấm lưng hôm qua, lưng lão phu chưa kịp mỏi.
- Ta sẽ nhỏ tóc sâu cho người
- Ngươi vừa nhổ hôm kia, tóc lão phu chưa kịp mọc
- Ta… ta…
- Ta ta cái gì, hôm nay lão phu không nhượng bộ đâu.
Hiên Bạch cũng thấy buồn cười khi thấy cảnh 2 người mặc cả, chợt nhận ra cậu
bé kia cũng là "đồng ân nhân cứu mạng" của mình nên bước qua:
- Vấn an Nhạc lão
Thấy Hiên Bạch tiến lại gần, Nhạc lão ngưng tranh cãi với Mạc Vũ mà cười đáp:
- Hiên Bạch công tử, sao ngươi không ở trong phòng dưỡng thương mà lại đi ra
đây?
Hiên Bạch vẫn giữ nguyên thái độ cung kính với Nhạc lão:
- Đa tạ Nhạc lão quan tâm, thương thế của ta đỡ nhiều rồi nên ra ngoài đi bộ
vận động một chút cho kinh mạch sớm đả thông.
Nhạc Lão nghe vậy liền trừng mắt với Mạc Vũ:
- Ngươi thấy chưa, người ta bị thương còn ra ngoài vận động gân cốt kìa,
ngươi còn nhỏ không chịu vận động. Suốt ngày chỉ biết cắm đầu đọc sách.
Không chờ Mạc Vũ trả lời, Hiên Bạch liền lên tiếng:
- Nhạc lão, ta nghĩ trẻ con ham đọc sách thì nên ủng hộ mới đúng chứ, bằng
tuổi Vĩnh An ta còn bị ép đọc sách nữa kìa.
Nhạc lão nhìn Hiên Bạch đầy thông cảm:
- Hiên Bạch công tử không biết rồi, nếu để tên Ngạ Thư Quỷ này đọc thoải mái
thì chắc chỉ vài tháng nữa là nó đọc hết cả thư phòng của ta rồi.
Ngạ Thư Quỷ!! Hiên Bạch cũng bật cười với cái danh hiệu này của Mạc Vũ, nhưng
liếc nhìn vào thư phòng, thấy những kệ sách chạy dài tít tắp, lại thấy cả có
tầng 2, hắn có chút thắc mắc hỏi:
- Không phải chứ Nhạc lão, ta thấy thư phòng này phải có vài ngàn cuốn sách,
một đứa bé như Vĩnh An thì đọc được bao nhiêu chứ?
Nhạc lão không trả lời mà trợn mắt nhìn Mạc Vũ:
- Nói ta nghe ngươi đọc bao nhiêu quyển trong thư phòng rồi, trả lời sai một
quyển thì ngày mai dù trang chủ ra mặt ta cũng không cho ngươi vào thư phòng
nữa.
Mạc Vũ xụ mặt làu bàu trả lời:
- Tính cả quyển trên tay lão là 1243 quyển.
Lúc này Nhạc Lão mới quay qua nhìn Hiên Bạch đang há hốc mồm kinh ngạc:
- Tổng cộng thư phòng của lão phu có 1500 quyển sách, ngươi nói xem nếu để
tiểu quỷ này đọc thoải mái thì thêm vài tháng nữa là cả sơn trang chúng ta hết
sách cho nó đọc không.
Lần này thì Hiên Bạch chính xác là nghẹn họng rồi, hắn chỉ nhìn qua nhìn lại
Nhạc lão và Mạc Vũ cố tìm ra một biểu cảm nào đó để chứng minh họ chỉ đang nói
đùa. Nhưng đang tiếc tất cả đều chân thật.
Ông trời à, con nít cũng có thể biến thái đến vậy sao?

Cuối cùng thì Nhạc lão cũng không nhượng bộ, Mạc Vũ đành hậm hực đi theo Hiên
Bạch. Hiên Bạch vẫn chưa thể nói ra được lời nào, một đứa trẻ 6 tuổi đọc hết
hơn 1200 quyển sách, lại còn là những quyển khô khan nhàm chán nhất trong
những quyển khô khan nhàm chán nữa chứ. Sinh ra trong gia tộc, từng khổ sở vì
bị ép đọc sách, Hiên Bạch biết trong thư phòng tồn tại những loại sách gì.
Chắc hẳn là không có ngôn tình hay đam mỹ gì đâu chứ..


  • Hiên Bạch huynh!
    Hiên Bạch giật mình nhìn xuống, đứa trẻ đứng còn chưa cao tới thắt lưng hắn
    đang nhìn hăn bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Hắn bất chợt vô thức trả lời:

  • Sao vậy Vĩnh An?

  • Ta có câu này muốn hỏi huynh, nếu là ta đã tò mò thái quá thì huynh bỏ qua
    cho ta nhé.
    Ánh mắt nghiêm túc và câu nói của Mạc Vũ khiến Hiên Bạch có chút mất tự nhiên,
    hắn gưỡng cười đáp:

  • Đệ cứ hỏi, trả lời được ta sẽ trả lời.

  • Rốt cuộc thì huynh đã làm gì khiến cho Ám Xỉ Hổ truy sát theo huynh ra tận
    bìa rừng như vậy?
    Nghe đến Ám Xỉ Hổ, hiểm cảnh ngày hôm đó chợt lướt qua đầu Hiên Bạch làm rùng
    mình, chỉ một chút nữa thôi là hắn thành phân bón cho cây rừng rồi. Câu hỏi
    của Mạc Vũ làm Hiên Bạch cảm giác gì lạ, hắn không trả lời mà hỏi ngược lại:

  • Sao đệ lại hỏi ta vậy?

  • Ám Xỉ Hổ tuy là yêu thú hung hãn, nhưng rất có ý thức lãnh địa và thường
    không chủ động tấn công ai, kể cả khi huynh vô tình đi vào lãnh địa của nó nó
    cũng chỉ doạ huynh bỏ đi thôi. Đằng này nó lại đuổi theo huynh cả ngàn dặm ra
    đến tận bìa rừng, chứng tỏ thực lực của nó và huynh cách nhau không xa lắm,
    nếu không nó cũng ko phải đuổi huynh cả một chặng đường dài như vậy. Chưa kể
    đặc trưng Ám hệ của Ám Xỉ Hổ là độc, độc tính tích tụ nhiều nhất ở răng rồi
    mới đến móng vuốt. Nếu không phải giao chiến sinh tử thì Ám Xỉ Hổ sẽ không
    dùng đến độc ở răng, vì mỗi lần sử dụng xong chúng đều mất một thời gian dài
    mới khôi phục được độc tính. Vậy mà nó lại dùng cả răng và móng vuốt để đối
    phó với huynh. Rốt cuộc huynh làm gì mà nó điên cuồng đến vậy?
    Hiên Bạch cổ quái nhìn đứa trẻ trước mặt, những gì nó nói ra hầu hết đều là
    kiến thức mà Hiên Bạch mới nghe lần đầu. Tuy nhiên hai điểm trọng yếu thì Mạc
    Vũ nói không sai chút nào, một là thực lực của con Ám Xỉ Hổ này tuy có hơn
    Hiên Bạch nhưng chênh lệch không lớn, nếu không phải Hiên Bạch kinh nghiệm
    thực chiến còn non nớt, lại bị khí thế hung mãnh của yêu thú làm cho hoảng sợ
    thì dẫu có chút thua thiệt cũng ko đến mước bị thương trí mạng như vậy. Còn
    điểm chính xác thứ hai đó chính là thâm thù đại hận của Ám Xỉ Hổ này với Hiên
    Bạch, cái này chính Hiên Bạch cũng không hiểu, con yêu thú đó đuổi theo hắn
    suốt ngàn dặm không bỏ. Nếu ko phải hắn chạy được ra đến bìa rừng thì chắc hẳn
    đã thành một khối thịt béo bở trong dạ dày con Ám Xỉ Hổ này rồi.

Hiên Bạch cười khổ đáp:
- Những gì đệ nói ta cũng là lần đầu tiên nghe được. Vốn ta chỉ định lấy đi
Hổ Thai Ám Thạch trong hang động của nó, ai ngờ bị nó phát hiện nên bất đắc dĩ
đành đại chiến một trận. Cuối cùng đánh không lại nên phải bỏ chạy, ai ngờ nó
bám mãi không thôi. Nếu ko phải gặp hai chị em đệ thì cái mạng nhỏ của ta coi
như xong rồi.
Mạc Vũ gật gù:
- Chẳng trách nó thù hận huynh như vậy. Hổ Thai Ám Thạch vốn được sinh ra
cùng với Ám Xỉ Hổ, Ám thuộc tính nồng đậm. Chính là chí bảo tu luyện của tộc
đàn Ám Xỉ Hổ. Nhưng dù sao lần này huynh bị thương cũng không uổng phí, Hổ
Thai Ám Thạch giá trị rất lớn đó nha.
Không ngờ Hiên Bạch không những không đồng ý mà còn nghiến răng trèo trẹo:
- Ta đâu có lấy được Hổ Thai Ám Thạch, vừa thoát ra khỏi hang thì bị nó phát
hiện, đánh một hồi ta đánh không lại nó nên đành ném Hổ Thai Ám Thạch vào hồ
nước gần đó để đánh lạc hướng nó. Ai ngờ Ám Xỉ Hổ chỉ gầm lên một cái rồi đuổi
giết ta không ngừng, căn bản không để ý đến Hổ Thai Ám Thạch mà. Ta đúng là
trộm gà không được còn mất nắm thóc, bị thương oan uổng mà.
Mạc Vũ nhìn lom lom vào Hiên Bạch:
- Huynh biết tác dụng của Thiên Nhai Ám Thạch không?
- Đệ mới vừa nói đó, là chí bảo của người tu luyện Ám hệ.
- Vậy huynh có biết đặc tính của nó không?
- Ta… không
- Huynh ko biết đặc tính của nó, Hoả hệ của huynh cũng coi như là tương khắc
với Ám hệ, vậy huynh bôn ba ngàn dặm trong rừng lấy nó làm gì?
- Ta muốn tặng một người bạn.
Mạc Vũ thở dài:
- Ra là vì gái, ta nói này Hiên Bạch huynh, huynh bị thương rất đáng, không
oan chút nào.
Hiên Bạch giật mình, mặt có chút đỏ lên:
- Ta mới nói là một người bạn, đâu có nói là bạn gái đâu. Sao đệ biết?
Nói xong hắn im bặt, như thế này là không đánh mà khai rồi. Mạc Vũ cười hắc
hắc nhìn Hiên Bạch:
- Hổ Thai Ám Thạch đàn ông có thể dùng được sao? Đặc tính của Hổ Thai Ám
Thạch có thể huynh không biết, nhưng nó còn có một tên gọi khác, Tố Nữ Thạch.
Cái tên này hăẳn huynh phải biết chứ?
Hiên Bạch ngẩn người, đúng là với Hổ Thai Ám Thạch thì hắn mù mờ, nhưng Tố Nữ
Thạch thì hắn lại biết rất rõ. Đó không phải là thứ khiến các tiểu thư, phu
nhân phát cuồng lên sao? Tố Nữ Thạch, bọc bên ngoài một lớp Quang Minh Giao
rồi chế tác thành trang sức. Nữ giới đeo bên người có tác dụng trú nhan, làm
da dẻ mịn màng. Một viên Tố Nữ Thạch bằng cái móng tay giá trên thị trường
khoảng 3000 linh tệ, nhớ lại viên Hổ Thai Ám Thạch to bằng nắm đấm mà mình đã
quăng xuống hồ Hiên Bạch mới hiểu tại sao đứa bé này lại nói là giá trị rất
lớn. Đúng không phải là giá trị rất lớn bình thường, mà là cực kỳ giá trị. Một
nhà 4 người bình thường mỗi năm cũng chỉ chi tiêu khoảng 50 linh tệ thôi a.

Nhìn thấy Hiên Bạch đang ngẩn ngơ, Mạc Vũ chầm chậm nói tiếp:
- Hổ Thai Ám Thạch đúng là Ám thuộc tính nồng đậm, nhưng với người tu luyện
Ám hệ vô dụng, vì cách duy nhất để hấp thu nó là… liếm. Ngoại trừ Ám Xỉ Hổ
trời sinh nước bọt có thể kháng cự độc tính thì còn ai dám liếm một viên Ám
Thạch kịch độc chứ? Với nhân loại mà nói Hổ Thai Ám Thạch chỉ có thể dùng
Quang Minh Giao bao bọc rồi đeo lên người để tăng cường thuần âm khí duy trì
nhan sắc cho nữ giới. Vì vậy nó mới có tên là Tố Nữ Thạch. Còn một đặc tính
của Hổ Thai Ám Thạch mà huynh không biết, đó là loại ám thạch này bị hoà tan
trong nước. Huynh ném viên Hổ Thai Ám Thạch vào hồ nước đồng nghĩa với việc
huỷ nó đi, lại làm cho nước hồ nhiễm kịch độc. Chỉ một thời gian ngắn sau diện
tích trăm dặm xung quanh hồ chỉ còn là một mảnh đất chết.
Nói tới đây, Mạc Vũ cũng lắc đầu thở dài:
- Huynh huỷ đi căn cơ tu luyện của nó, huỷ luôn cả lãnh địa của nó, nó không
liều mạng với huynh mới là lạ đó. Cũng may con Ám Xỉ Hổ này mới khoảng 100 năm
tu luyện, gặp con nào cường đại hơn thì huynh ngay cả cơ hội chạy còn không
có.
Hiên Bạch tái mặt lắp bắp:
- Còn có thể cường đại hơn sao? Con Ám Xỉ Hổ này mạnh như vậy mà mới tu luyện
100 năm sao? Vĩnh An, đệ không doạ ta đấy chứ?
Mạc Vũ nghiêm mặt:
- 10 năm trước, đoàn đội của cha ta gặp một con Ám Xỉ Hổ tu vi khoảng 800
năm. Lúc đó đoàn đội có 2 Chiến Tôn và 10 Chiến Sư. Kết quả là giết được con
Ám Xỉ Hổ nhưng cũng hi sinh mất 3 vị Chiến Sư. Hiên Bạch huynh, năng lực của
huynh đối đầu với chiến sư thì sao?
Hiên Bạch suy nghĩ một lúc rồi trả lời chắc chắn:
- Chiến Sư dưới 14 cấp miễn cưỡng thắng, từ 14 đến 16 cấp thì cầm hoà, từ 16
cấp trở lên chết không được nhưng chỉ có nước bỏ chạy.
Lần này tới phiên Mạc Vũ hít một hơi lạnh, thật mạnh a. Phải biết Chiến Sư là
tầng cấp thứ 3 của Thể luyện giả, đã được xếp vào tầm cao thủ. Vậy mà một Linh
Đồ trung kỳ có thể tuyên bố chắc chắn như vậy, thực lực Hiên Bạch quả không
tầm thường. Linh Luyện Giả cường đại vậy sao?

Thực ra những kiến thức mà Mạc Vũ biết đều là kiến thức chết trên sách vở,
trên thực tế Hiên Bạch tuy chỉ là Linh Đồ trung kỳ, nhưng nếu giao đấu với
Linh Đồ hậu kỳ thì hắn có 8 phần chắc chắn. Đó không phải là sự kiêu ngạo của
Hiên Bạch, mà đó là sự chênh lệch thực lực. Ngay cả trong đồng cấp thì thực
lực của từng người cũng mạnh yếu khác nhau, cái này phụ thuộc nhiều vào công
pháp tu luyện và đẳng cấp trang bị. Hiên Bạch là hạch tâm đào tạo của cả gia
tộc tất nhiên mạnh hơn những kẻ khác nhiều. Lần này vì hắn coi thường Ám Xỉ Hổ
nên mới thụ thương nặng đến vậy, nếu hắn có mang theo trang bị chiến đấu thì
mọi chuyện đã khác.

Theo điển tịch ghi lại thì chiến lực của một Linh Đồ Sơ kỳ tương đương Chiến
Giả cấp 8-9, Linh Đồ Trung kỳ tương đương chiến giả cấp 10-12, lên đến Linh Đồ
hậu kỳ thì mới có khả năng so đấu cùng Chiến Sư. Chiến Giả 12 cấp và Chiến Sư
13 cấp, chênh lệch chỉ 1 cấp, nhưng khác nhau lại là một tầng, không thể đánh
đồng.

Trong khi Mạc Vũ đang ngạc nhiên về chiến lực cường đại của Hiên Bạch, thì
Hiên Bạch cũng có cảm giác kinh ngạc trước đứa bé 6 tuổi này. Đây là trẻ con
gì chứ? Nãy giờ nói chuyện Hiên Bạch hoàn toàn có cảm giác như mình là một
tiểu bối đang được tiền bối khai sáng. Điều này khiến Hiên Bạch cảm khái không
thôi, hắn tò mò hỏi:
- Vĩnh An, những thứ này đệ từ đâu mà biết?
- Trong sách đều có miêu tả a
- Sách nào vậy? Sao ta không biết
- Yêu Thú Đề Lục Quyển, loại sách này rất phố biến trên đại lục, chẳng lẽ
huynh chưa đọc qua.
Hiên Bạch gãi đầu ngại ngùng:
- Nói thật với đệ là ta rất lười đọc sách, bình thường chỉ dành thời gian tu
luyện. Nhưng sau chuyến đi này chắc ta sẽ phải thay đổi. Đệ chỉ cho ta đoạn
nào viết về Ám Xỉ Hổ được không? Ta muốn đọc qua về nó.
- Cái này huynh phải hỏi Nhạc lão rồi. Kệ sách thứ 4, Yêu Thú Đề Lục Quyển
thứ 27.
- Quyển thứ 27?
Thần tình Hiên Bạch dại ra, hắn vốn nghĩ chỉ có 1 quyển thôi, cái Yêu Thú Đề
Lục này tổng cộng có bao nhiêu quyển a.
- Yêu Thú Đề Lục tổng cộng có 181 quyển, ghi lại khoảng 60% yêu thú thấp cấp
và trung cấp trên đại lục. Cứ trung bình 100 năm lại ra thêm một quyển mới
miêu tả yêu thú mới phát hiện.
Hiên Bạch cảm thấy mí mắt giật giật, hắn cảm thấy ngày hôm nay thật hoang
đường. Từ sáng tời giờ toàn là những chuyện gây cho hắn đả kích nghiêm trọng.
Hắn khó khăn cất tiếng:
- Đệ đọc hết à?
- Hết chứ
- Từ 1 đến 181 luôn
- Dĩ nhiên
- Nhớ hết à?
- Hết chứ
- Từ 1 đến 181 luôn
- Dĩ nhiên rồi.
- Đệ đọc trong bao lâu
- Gần 1 năm
- Bắt đầu đọc khi nào
- 2 tuổi
- …
Hiên Bạch lảo đảo đứng dậy xiêu vẹo bước về phòng, Mạc Vũ thấy vậy liền hỏi:
- Huynh sao vậy?
- Ta thấy đầu óc hơi hoảng loạn, chắc là thương thế tái phát. Ta cần nghỉ
ngơi chút.
Mạc Vũ nhíu mày lẩm bẩm:
- Không phải Linh Luyện Giả thì tinh thần hải rất cường đại sao? Không phải
sách ghi sai đấy chứ?
Hiên Bạch đang bước đi bỗng loạng choạng suýt ngã… may mà hắn quay lưng lại
nên Mạc Vũ không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt hắn lúc này. Hiên Bạch
đang mếu máo than thở:
- Ông trời ơi… trẻ con bây giờ đều cường đại cỡ này sao?


Vĩnh Đấu - Chương #7