Người đăng: ruamichael
Đêm xuống, đoàn người Lan sư cũng không vội vã rời đi mà nán lại cùng Mạc Vũ.
4 người trú trong một căn nhà có phần nguyên vẹn trong sơn trang, An Cách lấy
trong nhẫn trữ vật ra một bộ y phục đưa cho Mạc Vũ, tuy Mạc Vũ mặc vào hơi
rộng nhưng miễn cưỡng vẫn nhìn được, dù sao hắn cũng không thể cứ trần truồng
như vậy.
Nhẫn trữ vật là một trang bị phổ biến đối với giới tu luyện trên đại lục này.
Nguyên liệu quan trọng nhất là Không Gian Thạch, chỉ cần sử dụng linh thức là
có thể sử dụng không gian thứ nguyên bên trong Không Gian Thạch để chứa đồ.
Điểm hạn chế duy nhất của Không Gian Thạch là không thể chưa đựng sinh mệnh.
Căn cứ vào độ tinh thuần của Không Gian Thạch mà quyết định không gian thứ
nguyên bên trong nó lớn hay bé, tương truyền trong lịch sử đại lục từng có một
vị tuyệt thế cường giả sở hữu một khối Không Gian Thạch có thể chứa cả một toà
thành. Tất nhiên độ tin cậy của truyền thuyết thì còn phải xem xét, nhưng
Không Gian trữ vật vẫn là món đồ không thể thiếu của tu luyện giả.
Ba người Lan sư ngồi im lặng nghe Mạc Vũ thuật lại những gì đã xảy ra với gia
đình hắn và Vĩnh An sơn trang. Vốn dĩ ngoài trừ việc linh hồn của mình đến từ
tinh diện khác và thân thể hiện tại do Tiểu Vũ ngưng kết mà thành thì Mạc Vũ
không có gì để giấu diếm. Hành động giúp đỡ vô tư của cả ba làm Mạc Vũ cảm
giác tin tưởng và hảo hữu hơn nhiều.
Nghe đến lúc nam tử đeo mặt nạ bạc bắt Bình Nhi đi, Lan sư vốn ngồi trầm tĩnh
bỗng nhiên trở nên kích động, hắn gần như hét lên:
- Tiên Thiên Linh Ấn, có đúng là hắn nói là Tiên Thiên Linh Ấn không?
Mạc Vũ, An Cách và Ba Nhĩ Đạt có chút bất ngờ với phản ứng của Lan sư, suốt từ
khi 4 người gặp nhau, Lan sư vẫn là người giữ được trấn tĩnh nhất, cũng rất ít
nói. Không ngờ khi nghe đến chuyện của Bình Nhi lại có thái độ thất thố như
vậy. An Cách ngập ngừng hỏi:
- Sư phụ, Tiên Thiên Linh Ấn là gì vậy? Ta chưa từng nghe qua.
Lan sư hít một hơi sâu, rồi chậm chậm thở ra. Cảm giác tâm tình đã bớt xúc
động hơn nhiều rồi mới lên tiếng:
- Tiên Thiên Linh Ấn, không ngờ cái thứ trong truyền thuyết đó lại thực sự
tồn tại. Ta vốn chỉ cho rằng đó chỉ là một phương pháp tiền nhân dùng để huyễn
hoặc hậu thế.
Ba người Mạc Vũ đều không lên tiếng mà nhìn Lan sư với anh mắt nôn nóng. An
Cách và Ba Nhĩ Đạt hiểu rõ địa vị và kiến thức uyên bác của Lan sư, thứ có thể
khiến Lan sư than thở mãi không thôi hẳn là một thứ không tầm thường. Còn Mạc
Vũ thì lại hoàn toàn là bởi vì thứ mà Lan sư sắp nói ra có liên quan trực tiếp
tới mối huyết hải thâm thù của hắn, đến tận lúc này ngoài Bát Dực Độc Túc do
kẻ thù cưỡi đến và lý do chủ yếu của cuộc thảm sát có liên quan đến Tiên Thiên
Linh Ấn của Bình Nhi thì hắn không biết gì về kẻ thù. Muốn báo thù mà đến kẻ
thù là ai cũng không biết thì làm sao mà báo?
Lan sư liếc nhìn Mạc Vũ rồi trầm giọng nói tiếp:
- Cha ngươi cho rằng Linh Ấn của tỷ tỷ ngươi là Không Ấn cũng chẳng có gì là
lạ. Bởi vì đặc điểm xuất hiện của Không Ấn và Tiên Thiên Linh Ấn giống nhau ở
chỗ đều xuất hiện ở những người chưa qua linh lực tẩy lễ khai thông bát mạch.
Nhưng chỉ có Tiên Thiên Linh Ấn mới có thể duy trì vĩnh viễn trạng thái Linh
Ấn Xuất Hải mà thôi, còn Không Ấn thì chỉ khi nào kích phát toàn bộ tiềm lực
cơ thể mới có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái đó trong thời gian ngắn. Kẻ có
Không Ấn được xưng là thiên tài trong những thiên tài, nhưng người mang Tiên
Thiên Linh Ấn thì dùng hai chữ thiên tài còn xa mới thích hợp. Phải gọi là
nghịch thiên mới đúng.
Linh luyện, dù nguyên tố hệ khác nhau, công pháp khác nhau, nhưng về bản chất
thì đều là một quá trình hấp thu linh lực rồi thông qua kỳ kinh bát mạch để
đột phá các tầng cao của linh ấn. Quá trình hấp thu, tích tụ rồi đột phát này
đều kéo dài qua nhiều năm tháng và cần sự kiên trì nỗ lực trong suốt thời gian
đó. Trong khi đó, Tiên Thiên Linh Ấn lại phá vỡ hoàn toàn khái niệm của Linh
luyện giả, không cần công pháp tu luyện, không cần kiên trì nỗ lực, Tiên Thiên
Linh Ấn cứ như một cái hố đen tự động tinh lọc và hấp thu linh lực từ bên
ngoài để bổ sung cho nó.
Không có bình cảnh, không cần thể ngộ, việc đột phá với Tiên Thiên Linh Ấn cứ
như quy luật hết đêm tới ngày, hết ngày tới đêm như vậy. Phải biết rằng hầu
hết các cường giả tới cuối cùng thì cũng bị vây khốn ở bình cảnh của một tầng
cấp nào đó không thể đột phá được, cứ vậy cho tới khi hết thọ nguyên mà chết
đi. Bình cảnh luôn là nỗi lo lắng và tuyệt vọng của kẻ tu luyện, còn với Tiên
Thiên Linh Ấn, khái niệm này không tồn tại.
An Cách và Ba Nhĩ Đạt toát mồ hôi, trên đời này còn tồn tại một thứ đáng sợ
vậy sao? Tiên Thiên Linh Ấn đúng là phải dùng hai từ nghịch thiên để miêu tả
mới được. Nghĩ tới đây bỗng nhiên An Cách phát hiện ra một điều bất hợp lý,
hắn lên tiếng:
- Sư phụ, nếu tồn tại của Tiên Thiên Linh Ấn là một đảm bảo cho cường giả
chung cực xuất hiện. Lẽ ra các thế lực đều phải dùng mọi cách để mua chuộc lấy
lòng, làm sao lại gây ra một trường thảm sát như vậy được.
Lan sư tán thưởng nhìn An Cách, tên đệ tử này không tệ, có thể nhìn ra điểm
bất hợp lý mà phán đoán tình hình. Ông gật đầu:
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì Tiên Thiên Linh Ấn chưa thể gọi là nghịch
thiên. Điểm nghịch thiên của Tiên Thiên Linh Ấn cũng chính là bí mật lớn nhất
của nó. Rất lâu trước đây ta tình cờ có đọc được một điển tịch cổ, trong đó
ghi rằng nếu luyện hoá toàn bộ tinh huyết của một người có Tiên Thiên Linh Ấn
thành đan dược thì kẻ đồng cấp ăn vào sẽ có thêm một linh ấn. Các ngươi hiểu
điều đó có nghĩa là gì chứ?
Trong khi Ba Nhĩ Đạt và Mạc Vũ đang ngơ ngác trước kiến thức mới lạ thì An
Cách lại sững người kinh ngạc, hắn buột miệng lẩm bẩm:
- Bát Mạch, bát ấn... hoá thần.
Lan sư gật đầu:
- Không sai, nếu đem tinh huyết của một người có 7 Tiên Thiên Linh Ấn luyện
hoá thành đan dược. Một cường giả Thất Ấn Linh Thần có thể bước vào cảnh giới
Bát Ấn Hoá Thần.
Lời khẳng định của Lan sư khiến cho ba người còn lại hoàn toàn trầm mặc. Mạc
Vũ tuy không hoàn toàn hiểu hết những lời Lan sư nói, nhưng cũng hiểu được vài
phần, hắn lắc đầu:
- Nhưng Bình Nhi tỷ mới có 1 linh ấn thôi a.
Lan sư thở dài nhìn hắn:
- Một kẻ có Tiên Thiên Linh Ấn vốn không cần tu luyện. Dù có trói hắn lại một
chỗ thì chỉ cần giữ cho hắn sống, ta đảm bảo không quá 200 năm hắn có thể
ngưng kết được 7 Tiên Thiên Linh Ấn.
Mạc Vũ yếu ớt nói:
- Chẳng lẽ kẻ bắt tỷ tỷ không sợ tỷ ấy lên đến cấp Linh Thần sẽ đối phó với
họ sao?
Lần này lên tiếng lại là Ba Nhĩ Đạt nãy giờ im lặng:
- Một Linh Thần không có công pháp, đến ta cũng có bảy phần nắm chắc có thể
chế trụ được. Một tồn tại nghịch thiên như vậy, đừng nói là huyết tẩy một cái
sơn trang, dù có là một công quốc thì cũng có kẻ dám xuống tay.
Mạc Vũ nghiến răng cúi đầu, hắn hiểu những gì Lan sư và Ba Nhĩ Đạt là sự thật.
Đó cũng là giải thích hợp lý nhất cho thảm án của Vĩnh An sơn trang mà từ lúc
tỉnh dậy tới giờ hắn vẫn không ngừng suy nghĩ.
Lan sư không nỡ nhìn hắn, quay mặt đi chỗ khác nhưng vẫn lên tiếng:
- Mạc Vũ, ta không muốn dập tắt hy vọng báo thù của ngươi, nhưng kẻ thù của
ngươi e rằng còn cường đại hơn những gì ngươi tưởng tượng nhiều.
Mạc Vũ im lặng, đừng nghĩ hắn trẻ con non nớt không hiểu chuyện, nếu tính tổng
thời gian sống thì hắn đã được 39 tuổi. Làm sao không đoán ra được kẻ thù của
mình cường đại thế nào. Nhưng thấy khó chùn chân, liệu đó có phải tính cách
của Mạc Vũ không? Suy nghĩ hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lan sư, giọng kiên
quyết:
- Lan sư, đa tạ ngài nhắc nhở. Có những chuyện gì biết là không thể nhưng vẫn
phải làm. Không thành công thì cũng thành nhân, ta thà chết còn hơn sống trong
hối tiếc.
Câu nói kiên quyết của Mạc Vũ dường như có tác động đến Lan sư, vẻ mặt hắn vẫn
không có gì thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt hiện lên một tia thống khổ.Hắn
nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh mắt lại như cũ trở nên thâm thuý:
- Hay cho câu không thành công cũng thành nhân. Hảo hài tử, nói ta nghe thuộc
tính và thiên phú của ngươi.
Mạc Vũ lắc đầu bất lực:
- Ta ta nói ta thân thể yếu nhược không phù hợp tu luyện nên chưa từng tiếp
nhận linh lực tẩy lễ.
Ba Nhĩ Đạt xen vào, giọng oang oang:
- Tiểu tử ngươi chưa tu luyện, bằng vào sức khoẻ của một đứa bé 6 tuổi có thể
khiêng hàng trăm thi thể trưởng thành không nghỉ suốt một ngày. Ta thật sự
không tìm ra một điểm nào giống một kẻ yếu ớt không có năng lực tu luyện.
Lan sư và An Cách cũng gật đầu, với tố chân thân thể mà Mạc Vũ đã thể hiện cả
ngày hôm nay, cho dù không có bát mạch để trở thành linh luyện giả, tu luyện
theo hình thức thể luyện cũng tuyệt đối không vấn đề. Mạc Vũ không thể nói cho
3 người trước mặt biết rằng thân thể yếu nhược mà hắn nói đã nằm sâu bên dưới
toà mộ khổng lồ kia, còn năng lực bản thân hiện tại hắn cũng không biết được.
Hắn đành trả lời:
- Ta không biết, vốn cha ta nói vậy nên trước giờ ta chưa từng tu luyện gì.
Lan sư mìm cười, đứa bé này thân thể khoẻ mạnh hơn người, tâm tính trưởng
thành hơn người, vậy mà có thể nghe lời phụ mẫu tới mức không hề hoài nghi.
Đúng là một đứa trẻ ngoan hiếm thấy. Hắn khoát tay:
- Chỉ là linh lực tẩy lễ thôi mà, bây giờ vẫn chưa muộn. Ta giúp ngươi thực
hiện linh lực tẩy lễ.
Mạc Vũ trở nên kích động, một trong những lý do khiến hắn và những đứa trẻ
trong sơn trang đều chưa được thực hiện linh lực tẩy lễ cũng chính là vì trong
sơn trang không có linh luyện giả. Nếu muốn tham gia nghi thức thì phải đến
các thành thị lớn, đường xá xa xôi và chi phí đắt đỏ nên những người trong sơn
trang từ bỏ ý định đưa những đứa trẻ đi tham gia tẩy lễ.
Mạc Vũ cúi đầu thi lễ vễ phía Lan sư, giọng không giấu được sự kích động:
- Lan sư, đa tạ ngài.