Vĩnh An Chi Mộ


Người đăng: ruamichael

Tâm trạng của Ba Nhĩ Đạt đang không tốt chút nào.
Bản thân Ba Nhĩ Đạt chỉ là một Hắc Long, trong phân cấp của Long Tộc, địa vị
của Hắc Long vốn không được coi trọng. Lý do vì Hắc Long không sở hữu năng lực
nguyên tố nào, chỉ đơn thuần sở hữu lực lượng sức mạnh. Nhưng Ba Nhĩ Đạt không
giống những Hắc Long khác, bởi vì ngoài sở hữu lực lượng sức mạnh, hắn còn có
tốc độ cực kỳ kinh khủng. Cha hắn chính là một Hắc Long bình thường, còn mẹ
hắn lại là một Phong Long cực kỳ hiếm thấy. Hắn sinh ra tuy không được thừa
hưởng phong nguyên tố từ mẹ, nhưng lại được thừa hưởng đặc tính mạnh mẽ nhất
của phong nguyên tố, đó là tốc độ.

Một Hắc Long lực lượng mạnh mẽ vốn không có gì nổi bật, nhưng đồng thời sở hữu
lực lượng mạnh mẽ và tốc độ kinh người thì lại trở thành một cường giả không
thể phủ định. Chính vì vậy mà Ba Nhĩ Đạt có thể vượt qua những tộc đàn khác
trở thành đội tưởng đội cận vệ trực thuộc trưởng lão các của Long Tộc. Vị trí
này chỉ thua kém lực lượng tinh anh nhất của Long Tộc là Long Vệ Binh mà thôi,
đây cũng chính là điểm tự hào và kiêu ngạo của Ba Nhĩ Đạt.

Ấy vậy mà đội trưởng cận vệ của Long Tộc lúc này lại trở thành toạ kị cho
người khác cưỡi, hỏi sao tâm tình của hắn tốt cho được.

Lúc này Ba Nhĩ Đạt đang ở trạng thái long hình, trên lưng hắn có hai người
đang ngồi nói chuyện. Bắt mắt nhất là một vị trung niên khoảng chừng 40 tuổi,
y phục nhếch nhác tuỳ tiện, một tay cầm miếng thịt lớn, một tay cầm bầu rượu
trong rất khoáng dã. Người còn lại là một thiêu niên gương mặt thanh tú, mái
tóc vàng óng ánh được buộc gọn về phía sau, toàn thân toả ra một khí tức cao
quý trái ngược hoàn toàn với người trung niên.

Người trung niên vừa nói chuyện vừa ăn uống, bất chợ lão phun một miếng xương
trong miệng ra ngoài, miếng xương rơi xuống trên lưng Hắc Long Ba Nhĩ Đạt. Ba
Nhĩ Đạt tuy đang bay nhưng vẫn cảm nhận được miếng xương rơi trên cơ thể mình,
thân hắn khẽ run nhẹ lên, "nhân loại dơ bẩn" - hắn nghiến răng căm tức.

Người trung niên nhận thấy cơn xúc động của Ba Nhĩ Đạt, hắn lẩm bẩm:
- Con thằn lằn này vẫn còn ấm ức sao? Thật thù dai mà.
Giọng nói của hắn không to không nhỏ như cố ý cho Ba Nhĩ Đạt nghe thấy. Ba Nhĩ
Đạt gầm lên:
- Ta cấm ngươi sỉ nhục Long Tộc, ta không phải thằn lằn.
Người trung niên như không để ý đến cơn giận dữ của Ba Nhĩ Đạt mà còn hắc hắc
cười:
- Long Tộc, ngươi xứng sao? Bất quá chỉ là một con thằn lằn to xác có chút
huyết mạch Long Thần thôi.
Toàn thân Hắc Long Ba Nhĩ Đạt run lên dữ dội, hắn chuẩn bị phát tác. Đúng lúc
này vị thiếu niên mới lên tiếng:
- Nhĩ Đạt, không được vô lễ với Lan sư.
Cơn giận của Ba Nhĩ Đạt đang chuẩn bị bùng phát lập tức bị nén xuống, hắn cung
kính trả lời:
- Tuân lệnh thiếu chủ.

Người được đội trưởng đội cận vệ trưởng lão các Long Tộc cung kính gọi là
thiếu chủ, còn ai khác ngoài tộc trưởng tương lai của Long Tộc, kẻ được xưng
tụng là đệ nhất thiên tài của long tộc, kẻ có Long Thần huyết mạch nồng đậm
nhất - Long Thần Tử An Cách
An Cách sau khi kiềm chế cơn giận của Ba Nhĩ Đạt thì quay sang người trung
niên được xưng là Lan sư kia cung kính:
- Mong sư phụ không chấp nhặt tính khí của Ba Nhĩ Đạt. Dù sao hắn cũng là cận
vệ trưởng của trưởng lão các, ép hắn làm toạ kị đúng là có chút uỷ khuất hắn.

Vị Lan sư không những không nhượng bộ mà còn cười lớn trả với An Cách:
- Ta nói Tiểu Cách Tử à, ngươi cái gì cũng tốt, duy chỉ có tư tưởng vẫn cổ hủ
như mấy lão bất tử trong tộc ngươi. Ngươi xem thân thể hắn to lớn như vậy, tốc
độ nhanh như vậy. Nếu như ko để hắn làm toạ kị mới là lãng phí năng lực của
hắn đó.
Toàn thân Ba Nhĩ Đạt lại run nhẹ lên, nhưng lần này hắn nín thinh không nói
gì. An Cách cũng cười khổ lắc đầu, thái độ của Lan sư vẫn thường lưu manh như
vậy, ngay cả khi nói chuyện với tộc trưởng của hắn cũng không hề khách khí
chút nào. Chỉ có điều An Cách vẫn nhớ lời tộc trưởng đã nói với hắn, đối với
Lan sư chỉ có thể kính trọng và nghe lời hơn chứ không được kém so với lời tộc
trưởng. Từ đó có thể nhìn thấy tộc trưởng Long Tộc coi trọng vị Lan sư này thế
nào.

Bỗng nhiên Lan sư cảm nhận thấy gì đó, hắn nhíu mày nhìn về phía trước, lầm
bẩm:
- Kỳ lạ, phía trước sao lại có tử khí nồng đậm như vậy?
Ba Nhĩ Đạt cũng lên tiếng, đối với tử khí thì cảm giác của yêu thú rất nhanh
nhạy, Long Tộc, suy cho cùng cũng chỉ là một tộc yêu thú cường đại mà thôi:
- Thiếu chủ, tử khí phát ra từ cái sơn trang phía bên ngoài rừng.

Trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài lãnh địa của Vạn Long Thánh Sơn, chỉ tồn tại
duy nhất một cái sơn trang do nhân loại lập nên. Hầu hết long tộc đều biết sự
tồn tại của sơn trang này. Nhưng vì những người ở sơn trang chưa làm điều gì
quá phận, thực lực lại không có tính uy hiếp với long tộc nên hai bên chưa
từng phát sinh dây dưa gì.
Vì Vĩnh An sơn trang nằm trên đường đi của họ, nên Lan sư cũng không nói gì mà
chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Ba Nhĩ Đạt bay thêm một thì bỗng nhiên ngừng
lại, thân hình hắn vẫn vỗ cánh bay trên không trung nhưng lại không tiến lên
chút nào. Phía bên dưới của Ba Nhĩ Đạt là một khoảng rừng đã bị tàn phá, cây
cối trong vùng bị đổ gãy nằm rạp xuống, thậm chí có những cây cổ thủ to lớn
trực tiếp bị đè lún sâu xuống đất. Từ trên cao nhìn xuống, khoảng rừng bị tàn
phá này nổi bật lên trên nên rừng xanh thẫm, rõ ràng là một dấu chân chim
khổng lồ có diện tích hàng dặm vuông.

Lan sư rời khỏi lưng Hắc Long Ba Nhĩ Đạt bay lên, hắn lặng im nhìn vết chân
chim to lớn bên dưới rồi lên tiếng:
- Là Độc Túc điểu, dựa trên kích thước của dấu chân này thì hẳn là một đầu
Bát Dực Độc Túc. Là cái thế lực quái vật nào lại xuất hiện ở nơi này?
An Cách không bay được như Lan sư, nhưng đứng trên lưng Ba Nhĩ Đạt hắn cũng có
thể thấy dấu chân chim khổng lồ kia. Gương mặt hắn có chút khó coi, một con cự
đại quái vật như vậy xuất hiện bên ngoài lãnh địa của Long Tộc, vậy mà hắn lại
không nghe thông tin gì. Hắn hướng về phía Lan sư ngập ngừng:
- Sư phụ...
Lan sư khoát tay ra lệnh:
- Chúng ta qua bên kia xem, tử khí ở sơn trang kia hẳn có liên quan đến sự
xuất hiện của Bát Dực Độc Túc này.
Nói rồi thân thể hắn hạ thấp xuống, từ từ bay về phía sơn trang trước mặt, sau
lưng hắn Ba Nhĩ Đạt mang thao An Cách trên lưng bay sau lưng hắn. Lan sư quay
lại nhíu mày:
- Tiểu thằn lằn, thu lại cái bộ dáng hung dữ của ngươi đi. Muốn người ta
tưởng nhầm chúng ta có địch ý sao?

Thân hình Ba Nhĩ Cách nhanh chóng co rút lại, chỉ chớp mắt sau đã biến thành
hình dạng một nam tử cao lớn vạm vỡ. An Cách ngồi bên vai phải của hắn. Dù hậm
hực nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì, chỉ im lặng bay theo Lan sư.

Sơn trang đổ nát hiện lên trong mắt cả ba người, ở khoảng sân rộng có khoảng
hơn 100 xác chết nằm ngay ngắn, cách đó không xa là một thân thể nhỏ bé trần
truồng đang kéo lê một cái cáng lớn gấp 3 lần cơ thể hắn, trên cáng là một xác
chết đã biến dạng. Nhìn bộ dáng hắn mệt mỏi khó nhọc, nhưng bước chân không hề
dừng lại. Sau khi sắp xếp cái xác trên cáng nằm ngay ngắn cạnh những cái xác
khác, hắn lại kéo lê cái cáng tới bên cạnh một xác chết khác cách đó không xa,
lặp lại một quá trình.

An Cách có chút nghẹn lời, đứa bé trước mắt hình dáng không nhỏ hơn hắn bao
nhiêu. Có vẻ không có một chút khí lực gì, nhưng không hiểu sao hành động của
nó khiến cho An Cách bị xúc động mãnh liệt. Nhìn qua cũng biết được hơn 1 trăm
cái xác đang nằm ngay ngắn kia đều là công sức của đứa bé này. Bởi xung quanh
đây không còn sinh mệnh nào tồn tại.
Khuôn mặt vốn cau có của Ba Nhĩ Đạt cũng giãn ra, thân là cường giả, còn tràng
cảnh đẫm máu nào hắn chưa trải qua, những tràng cảnh trước mặt hắn cũng khiến
hắn bùi ngùi. Hắn thở dài phun ra đúng hai chữ:
- Kiên cường

Lan sư không lên tiếng, hắn chỉ im lặng nhìn xuống đứa bé bên dưới, tâm tình
có chút hỗn loạn. Đúng lúc này đứa bé đang cặm cụi kéo chiếc cáng bỗng nhiên
dừng lại, ngước đầu nhìn về ba người đang đứng trong không trung. Lan sư ba
người thấy vậy cũng từ từ hạ xuống trước mặt, vừa đáp xuống Lan sư đã lên
tiếng:
- Hài tử, chúng ta không có ác ý.

Mạc Vũ cẩn thận nhìn 3 người vừa đáp xuống trước mặt, từ việc cả 3 đều vừa bay
từ không trung xuống hắn đã hiểu rằng nếu 3 kẻ trước mặt có ác ý với mình, thì
dù hắn có mọc cánh cũng chạy không thoát. Có lẽ họ chỉ là kẻ qua đường, thấy
chuyện lạ nên hiếu kỳ quan sát mà thôi. Nhìn qua ba người, hắn lại tiếp tục
kéo chiếc cáng về phía trước.

An Cách từ trên vai Ba Nhĩ Đạt nhảy xuống, không trực tiếp chào hỏi Mạc Vũ mà
bước thẳng tới một thi thể nằm gần đó lên tiếng:
- Ta giúp ngươi.
Nói rồi hắn cẩn thận dùng cả hai tay nâng thi thể lên bước về nơi Mạc Vũ đã
sắp xếp, tuy thân thể hắn so với Mạc Vũ chỉ lớn hơn một chút, nhưng nâng thi
thể một người trưởng thành lên lại như chẳng tốn một chút khí lực nào. Mạc Vũ
dừng lại nhìn hắn một lúc rồi gật đầu:
- Đa tạ.
Nói xong lại tiếp tục công việc của mình. Ba Nhĩ Đạt cũng xắn tay áo lên bước
về phía xa, âm thanh hùng hồn:
- Hảo tiểu tử, ta cũng giúp ngươi.
Lan sư đưa ánh mắt về phía An Cách gật đầu hài lòng, hắn không nói nhiều mà
trực tiếp bước về một thi thể khác.

Với sự giúp đỡ của 3 vị cường giả, rất nhanh toàn bộ thi thể của thôn dân Vĩnh
An sơn trang được tập trung tại khoảng sân rộng. Lan sư nhìn Mạc Vũ đang đứng
bên cạnh, đứa bé này từ đầu đến cuối đều biểu hiện ra một vẻ lãnh tĩnh hiếm
thấy ở độ của tuổi mình. An Cách bên cạnh cũng nhìn sang hỏi:
- Ngươi muốn xử lý thế nào.
Mạc Vũ đáp:
- Ta muốn hoả táng họ.
- Tại sao không mai táng?
Ba Nhĩ Đạt buột miệng hỏi, ở đại lục này vẫn phổ biển hình thức mai táng hơn
là hoả táng. Nhiều người quan niệm hoả táng là thêm một lần nữa hành hạ thân
xác người đã chết.
Mạc Vũ lắc đầu:
- Ta không đủ sức.
Ánh mắt Lan sư bên cạnh sáng lên, ông gật đầu tỏ ý hân thưởng. Ba Nhĩ Đạt thì
đơn giản đập tay lên ngực:
- Có Ba Nhĩ Đạt ta ở đây, hảo tiểu tử, ta giúp ngươi tới cùng.
Mạc Vũ quay sang Ba Nhĩ Đạt, cảm kích thi lễ:
- Đa tạ Ba Nhĩ Đạt đại ca.
Đúng lúc đó An Cách kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong lúc vô tình nhìn qua
mấy trăm thi thể nằm trên đất, hắn nhìn thấy một thi thể vô cùng quen mắt. Rõ
ràng là một thi thể nhỏ bé giống hệt đứa bé trần truồng trước mặt. Hắn chỉ tay
về phía thi thể rồi kinh hãi nhìn qua phía Mạc Vũ.
Mạc Vũ lập tức hiểu sự kinh ngạc của An Cách, bình tĩnh trả lời:
- Đó là đệ đệ song sinh của ta.
Nói tới đây Mạc Vũ như nhớ ra điều gì, kính cẩn quay sang cả ba người cúi đầu
thi lễ thật sâu:
- Ba vị, thay mặt ba mẹ và những thôn dân trong Vĩnh An sơn trang ta xin cảm
tạ ân đức của các vị.
Lan sư từ đầu tới giờ đều im lặng, bây giờ mới lên tiếng:
- Hài tử, còn ai sống sót không?
Mạc Vũ lắc đầu, giọng hắn nghẹn lại:
- Tất cả đều ở đây rồi.

Tới tối ngày hôm đó, toàn bộ thi thể trong sơn trang đều đã được an táng xong
xuôi. Ba Nhĩ Đạt chỉ đơn giản bay lên cách không tung một quyền đã tạo thành
một huyệt mộ đủ rộng để mai táng hơn 300 trường. Khi nhìn thấy Ba Nhĩ Đạt tung
quyền, đôi mắt của Mạc Vũ sáng rực lên, người này hẳn là một cường giả, chỉ
không biết so với nam tử đeo mặt nạ bạc thế nào. Biểu tình của Mạc Vũ lúc đó
đều bị Lan sư trong thấy.

Cuối cùng, một phần mộ khổng lồ được đắp lên ở bên ngoài sơn trang. Bia mộ Mạc
Vũ chỉ đề tự 4 chữ "Vĩnh An Chi Mộ".


Vĩnh Đấu - Chương #10