Tương Lai Mở Ra.


Người đăng: top1mu

Ngày hôm sau, khi Dương Yến hỏi hắn về sự việc hôm qua Vũ Lực cũng chỉ nói là
nàng bị trúng độc hoa, hắn phải đưa nàng về tông môn, còn việc hai người bị
lạc trong rừng sau đó bị rơi xuống lòng đất, và cuộc gặp gỡ kỳ lạ với lão già
đó thì hắn không hề nhắc tới. Vũ Lực cứ suy nghĩ mãi về lời mà lão già đã nói
với mình:” Lão già đó thật kỳ lạ, hơn nữa tu vi chắc hẳn vô cùng cao thâm, lão
chỉ nói một câu mà cả cũng đủ để mang ta và Dương Yến quay lại tông môn… Lão
lợi hại như thế tại sao lại phải trốn ở tận sâu dưới lòng đất, lão bị kẻ thù
truy đuổi ư, nếu thế thì kẻ thù của lão thật đáng sợ. Lão nói ta và lão có
duyên, lão muốn thu ta làm đệ tử tại sao lại còn đuổi ta đi, lại còn bắt ta
phải dùng tâm cảm nhận… không được, lão già này có cái gì đó rất tà môn, ánh
mắt của lão chứ đầy sự chết chóc, lão muốn gì ở ta…”.
Vũ Lực nghĩ hoài cũng không tìm ra được mấu chốt của vấn đề, cuối cùng hắn
cũng phủi tay gạt phăng truyện đó ra khỏi đầu, dù sao bây giờ hắn còn có rất
nhiều việc phải làm, vì để cứu mẹ hắn không thể mạo hiểm tin tưởng một người
xa lạ, bí ẩn như thế được, việc trước mắt là hắn phải nghe ngóng xem còn ai
khác co thể trị được hàn khí trong người mẹ hắn không. Buổi chiều, Dương Minh
qua tìm hắn nói truyện và cảm ơn về việc hắn đã đưa Dương Yến về, Vũ Lực chỉ
cười khổ nói:
- Cảm ơn gì chứ, ta còn phải xin lỗi ngươi và Dương Yến ấy, ta dẫn nàng đi
chơi mà lại để nàng gặp nguy hiểm, cũng may không có việc gì xảy ra không thật
sự ta không biết phải đối mặt với ngươi và dì Lương như thế nào nữa.
- Haizz, ta nghe Dương Yến nói rồi cũng là tại nó bướng bỉnh, ham chơi chẳng
chịu tập trung vào tu luyện gì.
Vũ Lực cười khổ “Đúng là một tên cuồng tu mà, mở miệng ra là tu luyện, dù sao
ta cũng lên cổ vũ hắn”:
- Còn chưa tới một tháng nữa là đại hội giao lưu diễn ra rồi, ngươi phải cố
gắng dành thứ hạng cao đấy nhé.
Nghe thế, Dương Minh giật nảy mình một cái:
- Uầy, Ngươi không nói ta cũng suýt nữa quên béng đi, ta phải trở về tiếp tục
tu luyện đây, ta phải nỗ lực hơn nữa để có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Dương Minh đi rồi nhưng Vũ Lực vẫn còn ngơ ngác, câu nói cuối cùng của hắn đã
vô tình làm tâm trí Vũ Lực rung động một cách mãnh liệt:” Nắm giữ vận mệnh của
bản thân ư”. Cả đêm hôm đó Vũ Lực không tài nào chợp mắt được, hắn nghĩ về câu
nói của Dương Minh, câu nói đó giống hệt với câu nói của lão già kia, khi đầu
óc hắn quay cuồng muốn phát điên lên thì một tia sáng lóe lên:” Đúng rồi, vận
mệnh của bản thân, ta phải nắm giữ lấy nó, ta phải làm chủ vận mệnh của mình,
Dương Minh hắn nói không có sai… Ta không thể chỉ ngồi yên đây để chờ đợi tin
tức về người có khả năng cứu mẹ ta được, tìm được rồi thì chắc gì đã cầu được
hắn giúp đỡ, cũng giống như tên trưởng lão Trần Hồng Kính kia vậy”.
Vũ Lực có cảm giác, tất cả mọi thứ của hắn đều không thể dấu được trước con
mắt của lão già. Hắn nghĩ tiếp:” Ta chỉ là một phế linh căn, hơn nữa ta cũng
chẳng có bất cứ thứ gì đáng giá để lão ta phải lợi dụng, lão tu vi rất cao,
hàn khí trong người mẹ ta biết đâu lão cũng có khả năng chữa trị. Có thể ẩn ý
trong lời nói của lão, cũng như việc lão để ta phải tự mình đi tìm lão là muốn
trước hết ta phải tự nguyện trở thành đệ tử lão, sau đó lão ta có thể giúp ta
tự nắm giữ vận mệnh của bản thân. Đúng, ta nhất định phải quay lại gặp lão”.
Vũ Lực nhắm mắt lại, lúc này trong lòng hắn đã có quyết định.
Ngày hôm sau, khi vừa kết thúc công việc, Vũ Lực đã vội vàng lên gặp chấp sự
điện rồi xin nghỉ phép. Hắn đã đến tông môn được ba tháng, như vậy theo quy
tắc hắn sẽ được nghỉ ba ngày, nếu tính cả buổi chiều nay thì hắn có tổng cộng
là ba ngày rưỡu thời gian. Sau khi rời chấp sự điện, Vũ Lực quay về nơi ở, hắn
phải chuẩn bị một ít thức ăn và quần áo, trước mắt hắn vẫn chưa biết chính xác
việc làm sao để có thể gặp được lão già đó. Khu rừng vẫn cực kỳ là yên tĩnh và
vắng vẻ, bình thường thì cũng sẽ có một số để tử ra đây đi dạo, nhưng hiện tại
là khoảng thời gian gấp rút, tất cả mọi người đều muốn cố gắng tu luyện để đề
cao tu vi chuẩn bị cho đại hội sắp tới. Quanh quẩn trong khu rừng cả buổi
chiều, lúc này đôi chân Vũ Lực đã có phần mệt mỏi, trời cũng đã ngả bóng,
nhưng hắn vẫn chưa tìm thấy cái hố hôm trước đâu cả. Ngồi xuống một gốc cây
nghỉ ngơi và uống chút nước, Vũ Lực bất chợt suy nghĩ về lời lão già nói:”
Dùng tâm để cảm nhận”, hắn mỉm cười nhắm mắt lại trong lòng chỉ hướng về một
suy nghĩ:” Tiền bối, ta là Vũ Lực, ta muốn gặp người”. Bỗng nhiên, hắn cảm
thấy không khí xung quanh dao động, rồi một cảm giác mát rượi truyền khắp cơ
thể hắn. Hắn vội vàng mở mắt ra thì lúc này hắn thấy mình đã đứng trong cái
hang động lần trước, lão già kia thì đang ngồi ở ghế, ánh mắt vẫn lạnh lùng
cao ngạo. Lão nhìn Vũ Lực một lúc rồi sau đó nói:
- Quỳ xuống.
Vũ Lực hiểu ý, ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu một cái, sau đó ngẩng lên ánh
mắt chân thành nhìn lão già rồi nói:
- Thưa tiền bối, tiểu bối chỉ là một phế linh căn không thể tu luyện, ngay cả
bước đầu Cảm linh cũng chưa vượt qua. Không biết người có còn muốn nhận ta làm
đệ tử không.
Lão già cười lớn, nhìn Vũ Lực bằng ánh mắt tán thưởng:
- haha, Tiểu tử nhà ngươi tuy tuổi nhỏ nhưng tâm cơ không nhỏ a, ngươi thật
sự nghĩ mình là phế linh căn.
Vũ Lực có chút khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời:
- Thưa tiền bối, tiểu bối đã từng kiểm tra linh căn bằng linh đài, hơn nữa
cũng đã tu luyện Cảm linh quyết hàng nghìn lần rồi nhưng đều thất bại.
Lão già không trả lời mà lại hỏi:
- Vì sao nhà ngươi quay lại.
- Vì tiểu bối muốn làm chủ vận mệnh của mình.
Vũ Lực quả quyết. Lão già, nhéch mép cười giọng nhàn nhạt:
- Ồ, tiểu bối ngươi cũng biết là mình không thể tu luyện, ngươi tính lấy cái
gì ra để làm chủ vận mệnh.
Ánh mắt Vũ Lực lúc này trở lên long lanh, hắn hướng thẳng về phía lão già tự
tin nói:
- Cái này thì phải hỏi tiền bối rồi, một cường giả đỉnh cấp như người làm sao
có truyện muốn nhận một đệ tử không thể tu luyện cơ chứ. Hơn nữa tiền bối lại
là một người vô cùng kiêu ngạo, điều đó thể hiện rất rõ trong ánh mắt, trong
giọng nói của người.
- haha, tiểu tử rất là thông minh, nhà ngươi hiểu gì về linh căn thử nói thử
cho lão phu nghe nào.
Vũ Lực trầm tư giây lát rồi, từ tốn nói:
- Thưa tiền bối, theo tiểu bối thì linh căn đối với một tu linh giả cũng như
một mảnh đất đối với một cái cây, mảnh đất tốt sẽ là tiền đề cho cái cây phát
triển, xong cái cây muốn có thể đứng vững trên mặt đất, cũng như khai thác
được triệt để dinh dưỡng từ lòng đất thì những cái rễ cây cần phải không ngừng
sinh sôi. Linh căn chính là trụ cột căn cơ của một tu linh giả, xong cũng chỉ
là nền tảng, bước đầu cho việc tu luyện, muốn có lực lượng mạnh mẽ thì quan
trọng nhất vẫn là bản thân mình không ngừng cố gắng.
Lão già đứng dậy, hai tay chắp sau lưng.
- Khá lắm, ngộ tính cao nhưng chỉ tiếc tầm nhìn còn hạn hẹp. Ngươi nghĩ chỉ
cần cố gắng không thôi là có thể vấn đỉnh ư. Haha, cái gì mà địa thiên tiên
linh căn, trong mắt ta cũng chỉ là phàm căn. Bản chất đã là cái cây thì dù có
to lớn cứng cáp như thế nào thì vẫn bị người ta dùng rìu chặt hạ. Thế giới này
rộng lớn lắm, Việt Giới mà ngươi nghĩ là kỳ vĩ bao la thật ra chỉ là một vị
diện bé nhỏ yếu đuối nhất của Tu Linh Giới này mà thôi. Cái gì mà “Thời đại
thiên tài”, cho dù bọn chúng có cố gắng thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn
chỉ là con sâu cái kiến trong mắt ta.
Giọng nói kiêu hùng, khí thế ngút trời của lão làm Vũ Lực rung động mãnh liệt.
- Tiểu tử, ngươi muốn bái ta làm sư phụ trước hết ngươi phải đồng ý với ta ba
điều kiện. Thứ nhất mọi thứ liên quan tới ta ngươi đều phải giữ kín. Thứ hai
trước khi bước vào cảnh giới Phôi Linh nhà ngươi không được để lộ ra việc
ngươi có thể tu luyện. Thứ ba, khi ngươi có đủ khả năng, ta muốn ngươi giúp ta
giết một người.
Vũ Lực nói dứt khoát:
- Ta đồng ý.
- Ngươi chắc chắn, ngươi không muốn biết lý do sao.
- Tiến bối, ta chăc chắn.
Lão già cười lớn:
- Haha, tốt lắm, từ giờ nhà ngươi chính là chính đệ tử của ta. Ngươi có thể
gọi ta là Vô Danh.
Vũ Lực lạy gião gia rồi kính cẩn nói:
- Đệ tử Vũ Lực bái kiến sư phụ.
- Được rồi ngươi đứng dậy đi, trước hết ta cũng nói luôn người mà ta muốn
ngươi giết chính là Thái thượng trưởng lão Quách Kiện Siêu của tam phẩm Nguyệt
Quang tông đứng đầu Tây vực. Còn bây giờ ngươi lại chiếc giường đá kia rồi vận
Cảm linh quyết, ta sẽ giúp ngươi khai thông linh mạch.
Vũ Lực không nói gì, hắn lẳng lặng bước tới rồi ngồi lên chiếc giường đá, sau
đó khoanh chân nhắm mắt lại. Cảm linh quyết đã được hắn luyện trên dưới một
nghìn lần rồi lên các bước của nó, hắn đã quá quen thuộc. Lúc này toàn thân
hắn đang nóng dần lên, thần đỉnh và nhân trung lại như mở ra đón từng làn gió
mát lạnh nhưng vẫn như cũ lỗ chân lông trên cơ thể hắn vẫn không thể mở ra. Cự
khuyết, thần khuyết và khí hải cũng không có bất cứ cảm giác gì. Lão già đặt
một cánh tay lên vải vai của hắn.
- Đệ tử ngoan, gắng chịu đựng nhé.
Sau đó Vũ Lực chỉ cảm thấy bả vai của mình đau đớn vô cùng, theo đó là một làn
khí nóng rừng rực lan tỏa ra khắp cơ thể hắn. Hắn có thể cảm thấy rõ ràng máu
trong người hắn đang bị ép thành từng giọt chảy ra bên ngoài lỗ chân lông.
Ruột gan hắn như bị hỏa thiêu, da thịt trên người vừa ngứa ngày vừa đau đớn
như bị bỏng dầu. Đầu óc quay cuồng, hắn cắn răng chịu đựng được một lúc rồi
lăn ra bất tỉnh.
Vũ Lực tỉnh dậy, lúc này hắn cảm giác cơ thể mình nâng nâng, tràn đầy sinh
khí, hắn còn thấy cả sự giao động của linh khí xung quanh. Cảm giác này thật
tuyệt diệu, hắn nhắm mắt để cảm nhận, một điều bất ngờ xảy ra đó chính là hắn
có khả năng nội thị, hắn có thể nhìn thấy tim mình đang đập, nhìn thấy lục phủ
ngũ tạng một cách rõ ràng. Điều này thật quá là thần kỳ, hắn tập trung vào một
không gian nối liền với thần khuyết, trong không gian đó đang lưu động những
tia linh khi màu vàng, chúng chỉ như những sợi chỉ nhỏ mỏng manh hơn nữa lại
vô cùng ít ỏi. Vũ Lực bây giờ đang cực kỳ là phấn khích, không gian đó chính
là Thần khuyết giới được tạo ra khi tu linh giả bước vào cảnh giới Tụ linh,
còn những sợ linh lực màu vàng kia biểu trưng cho việc hắn đã đạt đến tam cấp
Tụ Linh – Hoàng sắc cấp. Vũ Lực có cảm giác mình có thể cầm nắm không khí, hắn
thấy những nguyên tố đang lư lửng quay xung quanh hắn một cách vô cùng hỗn
loạn. Trìm đắm trong sự tuyệt duyệt đó được một lúc, Vũ Lực từ từ mở mắt, hắn
nở một nụ cười tươi rói vì vui sướng, cuối cùng hắn đã có thể chân chính bước
trên con đường của một Tu linh giả.
Thấy lão già đang ngồi lẳng lặng nhìn mình, Vũ Lực vội vàng quỳ xuống:
- Đa tạ sư phụ khai thông linh căn cho con.
Lão già cười khinh thường:
- Ngươi nghĩ mình chỉ dừng ở mức linh căn thôi sao, ngươi nhìn lại mình đi.
Vũ Lực giờ mới để ý, toàn thần hắn bây giờ được bao phủ một lớp máu màu đen
kịt. Hắn mịt mờ hỏi:
- Sư phụ đây là.
- Bước đầu của Thần Lực sơ khai, lớp da máu đó là do ta khai thông huyết mạch
cho ngươi mà thành.
Lão giả dừng lại chút rồi nói tiếp.
- Thần giới là nơi tập trung của những tộc mạnh mẽ nhất Tu linh giới này. Mỗi
tộc đều có truyền thừa huyết mạch riêng. Ở Thần giới thì nó được gọi chung là
thần lực, nó cũng là điều kiện đầu tiên để ngươi có thể tồn tại được ở Thần
giới. Thần lực được chia thành ba giai đoạn phát triển lần lượt là: sơ khai,
hóa hình và Thần thông. Thần thông là đặc trưng cho mỗi huyết mạch truyền
thừa, mạnh yếu khác nhau và trong quá trình từ Thần lực hóa hình trở thành
Thần thông cũng có thể phá sinh dị biến tạo ra những Thần thông mới, mạnh mẽ
hơn.
Nhìn ánh mắt mù mịt, đôi mắt tròn xoe của Vũ Lực. Lão già cười to:
- Haha, nói cho tiểu tử nhà ngươi biết Thần thông vẫn chưa phải là điểm cuối
của thần lực đâu. Nhưng những điều đó thì nhà ngươi phải tự mình khám phá
thôi.
Một quyển sách từ từ hiện ra rồi rơi vào tay lão già.
- Ngươi cầm lấy quyển sách này, trong đó có ghi lại một bộ tâm pháp, mặc dù
nó không có tác dụng tăng cường tu vi hay thực lực của ngươi ngay, nhưng mà
sau này nó sẽ đem lại cho ngươi những lợi ích lớn không thể tưởng tượng.
Vũ Lực nhận quyển sách từ tay lão già. Thấy lão không nói gì nữa hắn mới lên
tiếng:
- Sư phụ, đệ tử đã ghi nhớ những lời người dặn, đệ tử sẽ cố găng tu luyện để
không phụ lòng sư phụ. Sư phụ, đệ tử có thể nhờ người một truyện được không.
- Ngươi nói đi.
Vũ Lực hít vào một hơi, giọng khẩn cầu:
- Mẹ của đệ tử bị hàn khí xâm nhập vào kinh mạch, hiện giờ đã bao phủ phía
bên ngoài tim không biết sư phụ… người có thể cứu được bà ấy không.
Lão già lạnh lùng:
- Việc đó thì phải do nhà ngươi thôi. Ngươi có chí dương thể, chỉ cần có thể
dung hợp thành dương hỏa lực là có thể cứu mẹ mình rồi.
Vũ Lực kinh ngạc, hắn không ngờ mình lại có chí dương thể, đúng là xa tít chân
trời gần ngay trước mắt mà.
- Sư phụ, dù cho đệ tử có chí dương thể đi chăng nữa, muốn có dương hỏa lực
thì tu vi chí ít cũng phải đạt đến Dung Linh cảnh cấp bậc Hỏa Linh giả. Mà mẹ
của đệ tử thì chỉ còn sống được chưa đến chín tháng nữa, chỉ sợ… không có kịp
cứu bà.
- haha, chỉ cần ngươi trong chín tháng đạt đến cảnh giới Phôi Linh thì ta sẽ
có cách giúp ngươi cứu bà ta. Bây giờ ngươi cầm lấy viên ngọc này, chỉ cần
ngươi truyền một tia ý niệm vào nó thì nó sẽ dẫn ngươi đến gặp ta. Nhưng nó
chỉ có tác dụng ba lần thôi, đây cũng là ba lần bảo mệnh ta cho ngươi.
Vũ Lực nhận lấy viên huyết ngọc, sau đó cẩn thận cất vào trong túi. Lão già
gật đầu nói tiếp:
- Ngươi ở chỗ này đã ba ngày rồi, cũng đến lúc quay về tông môn. Ngươi còn
điều gì muốn hỏi không.
Vũ Lực khẽ lắc đầu:
- Dạ không thưa sư phụ.
Hắn vừa nói xong thì chỉ kịp nhìn thấy lão già phẩy tay một cái, hắn đã xuất
hiện ở trước cổng Lạc Việt tông. Hít vào một hơi để kiềm chế cảm xúc trong
lòng, Vũ Lực cảm khái:” Tương lai, Vũ Lực ta đến với ngươi đây”.


Việt Giới Tu Linh - Chương #17