Người đăng: tuanvodich
Hưng Đạo Vương, đã là người Việt có ai không biết, có ai không hiểu?
Thái sư Thượng Phụ Thượng Quốc công Nhân Vũ Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn.
Là vị danh tướng vị đại nhất lịch sử Việt Nam, nằm trong top những vị tường
tài ba nhất thế giới, ngồi chung mâm với những nhân vật nổi tiếng bậc nhất như
Thành Cát Tư Hãn, Napoleon, và đặc biệt là Alexander đại đế - người chinh phục
vĩ đại nhất lịch sử.
Chính đế chế Mông Cổ mà Thành Cát Tư Hãn xây dựng đã tạo nên tên tuổi cho Hưng
Đạo Vương, khi mà ba lần bại trận dưới tay thiên tài quân sự Trần Hưng Đạo.
Phải biết rằng đế chế Mông Cổ khi đó, chính là bất khả chiến bại, Trung Quốc,
Ba Tư, Nga, thậm chí cả châu Âu, nơi đâu có thể ngăn cản vó ngựa thần tốc của
binh đoàn Mông Cổ. Vậy mà đội quân bất bại đó lại phải nhận ba thất bại liên
tiếp ở một đất nước nhỏ yếu phía nam Trung Hoa.
Chiến tích như vậy, có mấy người dám sánh vai cùng Hưng Đạo Vương?
Hắn không giữ được bình tĩnh nữa rồi. Hưng Đạo Vương, vị vương giả trong
truyền thuyết đó, không ngờ cũng đã đến nơi này. Thậm chí nhìn những chữ lớn
đầy khí thế như vậy, hắn tin rằng ngài cũng không phải là một người bình
thường, rất có thể là một cường giả đã bước lên phách lộ.
Phệ Đà Kinh đã viết, cảnh giới càng cao, tuổi thọ càng lớn, liệu có khi nào
vương gia ngài còn sống?
Hơn 700 năm, một con số không tưởng, hắn cũng không dám tin tưởng.
"Ngao hống. . ."
Đột nhiên, bên trong bão táp truyền đến một âm thanh khiến người ta sởn gai
ốc, kinh thiên động địa, tiếng sấm do bão cát tạo thành đều bị nó áp chế.
Một tiếng gào từ trong khu phế tích truyền ra khiến người ta sởn gai ốc, giống
như có 1 con viễn cổ hồng hoang cự thú phá tan mặt đất, giãy giụa thoát ra
khỏi phong ấn, tiếng gầm làm chấn động sơn hà, làm cho sao trăng phải biến
sắc, khiến con người run sợ từ trong linh hồn.
Gã thanh niên gương mặt ngưng trọng, lập tức quay đầu chạy thẳng, phương vị
chính là hướng đến của tiền nhân.
Tiếp theo đó lại vô cùng yên tĩnh, tiếng gầm gừ khủng khiếp cũng hoàn toàn
biến mất, như thể chưa có gì xảy ra.
Bất quá hắn vẫn không hề giảm cước bộ, thậm chí còn chạy nhanh hơn. Trước cơn
bão, trời quang mây tạnh, đạo lý này người dân những nước giáp biển đều biết
đều hiểu.
Trong lòng hắn lúc này đang cuộn trào như sóng biển ngập trời. Nếu như suy
đoán trở thành sự thật, thì tình cảnh của hắn cực kỳ đáng lo, Đại Lôi Âm tự
biến thành tro bụi, không còn Phật Tổ, không còn có Thần nữa, nếu như hắn phải
một mình đối mặt với những yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết, cảnh tượng
tiếp theo thì mọi người cũng đã có thể tưởng tượng.
Không thể đoán trước số phận, khiến người ta sợ hãi và lo lắng!
Một tiếng động rất nhỏ từ trong kông khí truyền tới, gã thanh niên không hề có
một chút chần chừ nào, chiếc cổ đăng đập mạnh về phía bên trái, ngọn lửa bùng
lên dữ dội bao phủ toàn bộ, khiến hắn như một vị Hỏa thần thượng cổ.
Một tiếng kêu đầy thê lương, oán độc cùng phẫn nộ vang lên, máu văng tung tóe
trên không trung, rơi xuống và rất nhanh ngấm vào lòng đất.
Hắn không kịp nhìn rõ hình dáng yêu vật, chỉ biết rằng nó vẫn chưa chết, vì
trong không khí thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng kêu như Cửu U lệ quỷ đang
gào khóc.
Và thậm chí, rất có thể không chỉ có một con, bởi hắn cảm giác được hình như
có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình đầy oán độc. Nhưng nhiêu đó
không thể khiến hắn phân tâm mà càng thúc đẩy hắn tăng tốc độ chạy trốn.
Từ những khe nứt, tử khí lạnh lẽo lên tục trào lên. Người ta dự đoán phía dưới
lớp đất đá của sao Diêm Vương là những dòng dung nham băng, vì vậy mới có khí
metan lạnh lẽo trào lên như vậy.
Trong ánh sáng lờ nhờ, một bóng người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh,
thỉnh thoảng lại có ngọn lửa bùng lên khiến hắn như một vị Hỏa thần thượng cổ,
rồi tiếng kêu giận dữ như đến từ địa ngục.
"Ngao hống. . ."
Đột nhiên, tiếng kêu gào lần thứ 2 truyền đến từ phương hướng của Đại Lôi Âm
tự!
Tiếng kêu gào như chấn nhiếp hồn phách của mọi người, bão cát bên ngoài trong
nháy mắt yên tĩnh lại, trong thiên địa bây giờ không còn âm thanh nào khác
nữa, chỉ có âm thanh kêu gào cuồn cuộn truyền tới.
Mặt đất không ngừng run rẩy, khí lạnh trào lên càng dữ dội.
Gã thanh niên không quay đầu, cũng không sững người, chỉ cắm đầu bỏ chạy. Hắn
cảm giác được phía sau càng lúc càng có nhiều sinh vật đáng sợ đang truy đuổi.
"Rầm "
Đột nhiên, mọi người cảm giác mặt đất một trận mãnh liệt lay động, sau đó ngàn
mét ở ngoài đột nhiên truyền đến một cỗ cực kỳ thảm liệt khí tức, trên chống
đỡ bầu trời, cho tới Hoàng Tuyền, lan truyền trong thiên địa!
Gã thanh niên bị chấn động hấy bay đi cả chục mét, khi rơi xuống đất rồi vẫn
tiếp tục bị kéo lê đi mấy mét. Nếu không có ngọn lửa từ chiếc cổ đăng bùng lên
đúng lúc, có lẽ hắn đã toác hết da thịt rồi.
Ngay trong khoảnh khắc cơ thể bị lộn ngược, gã thanh niên nhìn thấy đôi mắt
đáng sợ như hai cái đèn lớn, xuất hiện ở di chỉ Đại Lôi âm tự, nhìn như xuyên
thấu không gian chiếu thẳng vào tim gã.
Nơi đó giống như có núi lửa phun trào, đất đá bay khắp trời, thanh thế
kinh thiên động địa.
“Lòng đất của Đại Lôi Âm. . . đã bị phá nát, sinh vật đáng sợ từ lòng đất chui
ra rồi!”
Suy nghĩ chỉ kịp lóe lên trong đầu, ngay khi hết bị dư chấn ảnh hưởng, hắn đã
đứng dậy tiếp tục bỏ chạy. Bởi trong làn tử khí dày đặc, hắn nhìn thấy có hàng
ngàn đôi mắt nhỏ nhưng sáng quắc đang từ phế khu tiến về phía hắn. Như vậy thì
không cần chờ hung vật kia đuổi theo, hắn rất có thể đã bị đám quát vật cỡ nhỏ
kia xé xác rồi.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy gần tử thần như lúc này, ngọn lửa từ cổ đăng đã
không còn chập chờn nữa mà hoàn toàn giữ tư thái bùng cháy, xung quanh lại
không ngừng vang lên những tiếng kêu the thé oán độc. Trông hắn lúc này đích
thực là một vị phán quan đến từ địa ngục, mặc dù chính hắn lúc này mới là kẻ
đang bị bắt xuống địa ngục.
Hắn điên cuồng bỏ chạy, mặc kệ xung quanh liên tục có yêu vật lao vào rồi bị
cổ đăng hỏa thiếu cháy, âm thanh thảm thiết.
Lại một tiếng rống giận dữ kinh hồn táng đởm vang lên, cùng với đó là những
vết nứt rất lớn, đang từ phía khu phế tích lan ra với một tốc độ chóng mặt,
khí lạnh đã trở nên dày đặc.
Một vết nứt lớn lan đến, gã thanh niên tung người lăn sang một bên, sau đó lại
chạy, lúc này hắn đã không còn quan tâm đến việc đi hướng nào nữa rồi, mà chỉ
biết phải chạy càng xa khu phế tích càng tốt.
Ngọn lửa từ chiếc cổ đăng đang yếu bớt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Đây lại là thứ cuối cùng hắn có thể bấu víu vào.
Giờ chỉ còn nước cầu mong thực sự sẽ gặp được một bến cảng tinh không nào đó,
thứ có thể giúp Hưng Đạo vương từ Địa cầu lên tới đây. Hắn có thể thể thứ đó
mà quay ngược lại Địa cầu.
"Rầm "
Nhưng chính vào lúc này, khí tức thảm liệt từ Đại Lôi âm tự lại bùng lên, mặt
đất hoàn toàn tan vỡ, bóng dáng to lớn 1 một sinh vật phóng lên, chấn động bầu
trời!
Đôi mắt đỏ như máu, to như đèn lồng, trong bóng đêm từ từ di chuyển tới, dần
dần tiến về phía hắn.
Chiếc cổ đăng trong tay rung động kịch liệt, ngọn lửa đã yếu đi rất nhiều,
nhưng vẫn cố gắng bùng lên, dường như muốn thoát khỏi tay hắn mà lao tới trấn
áp yêu vật kia. Chỉ là chênh lệch khí thế giữa hai bên, quả thực trông rất
đáng thương.
“Rít rít đùng”
Mặt đất bỗng trở nên tối sầm, thanh âm gào thét của gió giật sấm chớp từ phía
trên bầu trời truyền xuống.
Hắn rõ ràng nhìn thấy, hai ngọn hồng đăng ở xa xa dường như kinh sợ, không dám
tiến lên nữa.
Gã thanh niên ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một màn đen kịt, không còn thấy bốn
mặt trăng đâu nữa, chỉ thấy một bóng đen đang lớn dần lớn dần, nói đúng hơn là
có một tòa kiến trúc khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống.
Uỳnh Uỳnh!
Tòa kiến trúc vừa hạ xuống mặt đất, hắn có thể cảm giác những tiếng ầm ầm từ
sâu trong lòng đất truyền lên, những vết nứt vốn đang không ngừng từ Đại Lôi
Âm Tự lan ra xung quanh lập tức ngưng lại.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ kỳ. Không còn những tiếng kêu the thé oán độc
như U Minh truyền lên của hàng ngàn hàng vạn những con vật không thấy rõ hình
dáng, cũng không còn những chấn động đến từ Đại Lôi Âm Tự.
Cặp mắt khổng lồ đỏ như máu ở phía xa cũng bất động.
Trong ánh sáng lờ nhờ đầy ma mị từ bốn mặt trăng, một tòa lăng mộ khổng lồ cổ
xưa hiện ra trong tầm mắt của gã thanh niên.
Một tòa lăng mộ từ trong tinh không đen kịt hạ xuống.
Mộ ai vậy?