Người đăng: tuanvodich
Đập vào mắt Việt, là một không gian rộng lớn, mang đầy dấu vết của thời gian,
đã có phần bị hủy hoại, chắc tồn tại đã lâu rồi. Mùi vị thê lương cổ lão tràn
ngập trong không gian.
Không gian trống trải, không hề có bất kỳ thứ gì hay vật dụng gì khiến con
người ta liên tưởng đến hai chữ truyền thừa, chỉ có một chiếc cầu thang ở
trong góc đại điện.
Việt không vội vàng, sau khi quan sát kỹ xung quanh đến khi chắc chắn không có
gì bất lợi thì mới chậm rãi tiến về phía cầu thang.
Đặt chân lên bậc thang đầu tiên, ngay lập tức hắn phát hiện ra khung cảnh xung
quanh đột ngột thay đổi. Không còn là không gian điện đài đổ nát, Việt nhận ra
bản thân đang đứng giữa một đống đổ nát vô tận.
Khắp nơi đều là cảnh tượng tan hoang, những triều núi sạt lở, mặt đất tách đôi
nuốt trọn nhà cửa, đường xá xuống vực sâu, dường như vừa trải qua ngày tận
thế. Một vài nhà còn sót lại một bộ phận thì chênh vênh bên vực sâu,
Xác chết ở khắp nơi, trên các con phố, trong cốp xe, máu chảy thành dòng trên
mặt đất, những bộ phận thân thể lấp ló trong những đống đổ nát.
Tiếng khóc than xông lên đến tận trời, như có sinh linh đồ thán.
Nơi này rõ ràng vừa trải qua một trận động đất kinh hoàng, vận vật như tận
diệt, trước sức mạnh của tự nhiên, con người trở nên thật nhỏ bé. Cảnh tượng
tan hoang trước mắt thực sự có thể gợi lên sự khuất phục trước thiên địa của
bất kỳ ai, nó hiện hữu ngay từ thuở con người mới sinh ra linh trí.
Chỉ là con người chưa bao giờ đầu hàng trước thiên nhiên. Dù đứng trước thiên
uy cũng không thể lui bước, khai mở sức mạnh nhân thể, bước lên con đường
không thể quay đầu. Cảnh tượng trước mặt càng khiến Việt thêm kiên định, con
đường của hắn, dù là ý chí thiên địa, cũng không làm hắn nảy sinh ý nghĩ lui
bước.
Quang điểm từ trong cơ thể Việt chui ra bên ngoài, dần dần ngưng tụ thành một
hàng tám chữ tỏa ra kim quang thần thánh trước mặt.
Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn!
Phật âm như lôi chấn động tâm thần, khiến con người ta như có giác ngộ, chốn
hồng trần vạn kiếp bất phục, trở lại với bản ngã không tranh giành, không dục
vọng, không có tranh đấu, chỉ có thiên tâm vô nhiễm.
Việt bỗng nảy sinh suy nghĩ mơ hồ, tự hỏi lòng Huyết Lộ là gì, anh kiệt chi
chiến là gì, có thực sự cần thiết? Cớ sao không quay đầu, rửa sạch máu tanh
dính trên tay. Hắn như bị cảm nhiễm. Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt khôi phục
thanh minh.
Huyết Hải cuồn cuộn sôi trào, huyết sát ngập trời như tận cùng chốn Cửu U.
Việt vung quyền đấm vỡ kim quang bát tự trước mặt. Hắn vẫn nhớ như in cái ngày
hắn nhảy dù xuống cao nguyên Tây Tạng, cuối cùng không hiểu tế nào lại lạc
bước lên con thuyền giấy kỳ lạ. Tám kim tự này, chính là bát tự trên buồm của
con thuyền giấy đó.
Không thể không nói, bát tự phật môn này có vai trò rất lớn đối với hắn. Linh
hải của hắn là Huyết Hải, vô cùng cuồng bạo huyết sát, quá tình khai hải nếu
không có phật tính trấn áp, dù là một gã Đồ tể toàn thân là máu như hắn cũng
khó mà tránh được kết cục bị thần hình câu diệt, hồn du địa phủ.
Chỉ là chân nghĩa trong đó, hoàn toàn không đồng nhất với bản ngã của hắn,
không phù hợp với con đường tương lai của hắn.
Tám chữ hư ảo trong không trung vỡ tan tành, kim sắc quang điểm toán loạn, dần
dần hội tụ, hình thành một kim sắc quang cầu. Việt thân ở bên trong kim sắc
quang cầu ở bên trong, đồng tử không có cảm tình chuyển biến thành kim sắc.
Nếu là quan sát tinh vi, có thể phát hiện trong con mắt kim sắc là một cổ quái
ký tự. Những ký tự này thật sự quá nhỏ, không ngừng sắp xếp lại.
Trong sát na quang cầu hình thành kia, Việt cũng đã khôi phục tư duy, hắn kinh
ngạc, khẽ lẩm bẩm:
Ký tự cổ quái rất nhanh sắp xếp xong, quang cầu lại một lần nữa tan ra, trở
lại cơ thể của Việt. Chỉ là nó không quay về Huyết Hải, mà quán nhập vào từng
tấc da thịt, khiến cơ thể hắn ánh lên kim quang như một vị phật la hán.
Việt khôi phục khống chế đối với thân thể, cảnh tượng sau trận động đất đã
biến mất, xuất hiện trước mặt hắn lại là những bậc thang đá cổ lão.
Hắn mừng thầm trong lòng. Ảo cảnh vừa rồi rõ ràng là khảo nghiệm tâm lý, kẻ
nào nảy sinh suy nghĩ sợ hãi trước thiên địa, e rằng sẽ lập tức bị đảo thải.
Chỉ là ảo cảnh không chỉ giúp Việt luyện tâm, mà còn tình cờ và bất ngờ giúp
hắn giải mã được bí ẩn bên trong phật môn bát tự. Đó là một bộ pháp quyết
luyện thể của Phật môn, A Tỳ Khổ Thân.
Đương nhiên, bây giờ không phải lúc nghiên cứu bộ pháp quyết này, Việt đưa mắt
nhìn về những bậc thang tiếp theo. Trông chúng thật đơn bạc, những vết nứt,
rêu phong, vỡ nát, thế nhưng đó hoàn toàn là bề ngoài.
Việt không chắc bước lên bước nữa, tiếp tục xuất hiện khảo nghiệm hay không,
nhưng hắn không có ý định dừng lại. Chân lại bước lên, lập tức xuất hiện trên
lừng chừng của một đỉnh núi trọc.
Nham thạch đen bóng, không có một cây cỏ nào mọc, không có một sinh linh nào,
nơi đây hoàn toàn là một vùng đất chết. Trên đỉnh núi, khói đen bốc lên ngưng
tụ thành những đám mây đen che phủ trời đất, thiên địa như lâm vào hôn ám.
Bỗng nhiên dưới chân khẽ rung chuyển, đại địa truyền đến những chấn động dữ
dội, rồi một thanh âm kinh thiên động địa vang lên, trời đất chuyển sang một
màu đỏ rực.
Dung nham phun thẳng lên như muốn chọc thủng trời, sau đó tách ra hóa thành
trận mưa dung nham rơi xuống. Từng giọt dung nham to như trâu mộng vừa chạm
đất lập tức biến nham thạch cứng rắn thành chất lỏng, mặt đất sắp không còn
chỗ đặt chân. Trận mưa dung nham như muốn hủy diệt thiên địa.
Những giọt dung nham ngưng tụ thành một thân ảnh, không có mắt mũi hay miệng,
vừa thành hình lập tức lao về phía Việt.
Hắn lúc này đang phải vận linh lực chống lại sức nóng khủng khiếp xung quanh,
lại phải để ý tránh những giọt mưa dung nham, không ngờ lại bị một gã lao vào
công kích như vậy.
Ba động linh lực trên người dung nhân y hệt như Việt, tốc độ công kích rất
mạnh, khí thế vô cùng khủng bố.
Nhảy sang một bên tránh đợt dung nham vừa rơi xuống, Việt lập tức vung quyền
đấm về phía dung nhân.
Song quyền chạm nhau, cánh tay của dung nhân lập tức bị chấn nát. Có điều gã
dung nhân vẫn điên cuồng công kích, mỗi quyền đều mang theo sức nóng hủy diệt
vạn vật của dung nham, lại thêm trời đất đang bị dung nham nhuộm đỏ khiến Việt
lâm vào thế khó.
Hắn diễn ra một chút da lông của Vạn Hóa thánh pháp, dần dần tìm được điểm yếu
trong đấu pháp của dung nhân, cuối cùng một đòn hủy diệt đối phương.
Ảo cảnh biến mất, những bậc thang lại xuất hiện, Việt thở ra một hơi. Tuy là
ảo cảnh nhưng vừa rồi hắn cảm giác được tử vong rất rõ ràng, nếu hắn bị giết
hoặc bị mưa dung nham nhấn chìm, có lẽ sẽ chết thật.
Ánh mắt không hề thay đổi, Việt không có chút chần chừ nào, nghiến răng bước
chân lên bậc tiếp theo. Trước mắt bỗng hoa lên, rồi hắn cảm thấy thiên địa
xung quanh đột nhiên biến đổi.
Ầm!
Một tiếng nổ rền vang bên tai Việt, ánh ngân quang chiếu sáng thân thể hắn,
trong ánh mắt trước nay luôn bình tĩnh lúc này đã xuất hiện một chút kinh hãi.
Phản chiếu trong mắt của Việt lúc này là một vùng biển bàng bạc bất tận, phía
trên là vô số tầng mây đen dày đặc, trong đó là những tia lôi quang đang
chuyển động, những chùm lôi đình sấm sét khổng lồ như những con cuồng long nhe
nanh giơ vuốt lao ra từ tầng mây, cuối cùng oanh kích xuống mặt biển.
Uỳnh!
Dưới sự oanh kích của những chùm sấm sét, mặt biển cuộn trào những con sóng
lớn. Có điều trong những ngọn sóng đó Việt lại nhìn thấy lôi điện lóe sáng,
thì ra nước biển toàn bộ đều do lôi điện ngưng tụ mà thành!
Nhìn cảnh tượng đó, Việt lập tức phải hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nhìn
ra xung quanh mới phát hiện mình đã đứng ở giữa Lôi Hải, dưới chân chỉ có một
tảng cự thạch. Những ngọn sóng lôi điện dập dờn đánh lên tảng đá bắn lên những
tia nhỏ lên chân, lập tức khiến hắn có cảm giác đau đớn.
Việt ngẩng lên nhìn những đám mây đen kịt, những chùm sấm sét khổng lồ bắn
xuống, nhìn từ xa không khác gì một cơn mưa sấm sét. Hắn có thể cảm nhận được
sức mạnh hủy diệt từ những tia sấm sét ấy, nếu bị đánh trúng hai ba lần e là
hắn không chịu nổi.
Phụt!
Thế nhưng khi Việt vượt qua phạm vi của tảng đá khoảng một trượng thì một
luồng sức mạnh không thể kháng cự từ bốn phía ấn hắn rơi xuống Lôi Hải.
Xẹt xẹt!
Việt ngay lập tức cảm thấy một cơn đau buốt lan từ dưới chân lên, nó giống như
đang đứng trên chảo dầu sôi sùng sục vậy.
Rẹt!
Tóc tai trên đầu Việt bỗng nhiên dựng đứng lên như lông nhím, hắn mở mồm, một
luồng khói đen khét lẹt bay ra. Sắc mặt của hắn cũng bắt đầu đen xạm đi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi vận chuyển linh lực, nhanh chóng bước đi trên Lôi
hải.
Năng lượng cuồng bạo trong Lôi Hải không ngừng xâm thực cơ thể hắn, thế nhưng
nếu so cuồng bạo huyết sát thứ gì có thể so được Huyết Hải?
Cảm giác đau đớn lan tỏa, nhưng ánh mắt hắn càng ánh lên sự cương quyết, bước
chân cũng ngày một kiên định.
Dưới bầu trời đầy sấm sét, một đạo thân ảnh cô độc đi về nơi xa xôi.