Người đăng: tuanvodich
Ánh nắng buổi sớm ấm áp xuyên qua khu rừng ẩm ướt, nhảy nhót trên hộp ngọc
trong suốt, kết hợp với những tia tinh hoa sinh mệnh đang thoát ra, thật là
thánh khiết.
Đóng lại nắp chiếc hộp ngọc, Việt lập tức ném vào trong không gian vòng thần,
đồng thời quét ánh mắt về phía đồng bọn của Lý Minh.
Năm gã thanh niên vẫn còn đang ngơ ngác trước biến cố, không ngờ lại có kẻ
giữa đường giết ra đoạt bảo, nhưng dù sao cũng không phải những kẻ tầm thường,
rất nhanh phản ứng lại.
Một người tiến lên đỡ lấy thân hình đang bay ngược ra sau của Lý Minh, bốn kẻ
còn lại lập tức xông lên ý đồ bao vây lấy thủ phạm.
Bốn tên Linh Toàn cảnh hậu kỳ dù linh lực đã bị hao tổn nặng nề, cũng không
phải là Việt có thể nhanh chóng đánh bại. Vấn đề là xung quanh còn có hai nhóm
người khác thực lực mạnh mẽ, cầm đầu là hai gã chuẩn viên mãn giả, nếu không
lập tức bỏ chạy thì e rằng sẽ bị ghim, đã vào trong Huyết Lộ có thể không ai
thiện lương cả.
Việt nào phải kẻ mới trải đời, hắn đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra,
lập tức một chưởng vỗ mạnh vào đuôi thanh cốt mâu, khiến nó đâm thẳng về một
trong bốn gã đang muốn xông lên. Gần như cùng một lúc, chân hắn đạp xuống mặt
đất, không ngờ lại không lùi mà xông tới một gã thanh niên khác, linh lực bùng
lên như một xoáy nước mạnh mẽ tràn tới.
Hành động của Việt quả thực quá đỗi bất ngờ, ai cũng nghĩ sau khi đắc thủ hắn
sẽ lập tức lui lại tìm cơ hội bỏ chạy, nào ngờ lại hung tàn đến như vậy, trực
tiếp xông lên muốn hành hung, khiến tất cả đều bị lỡ trớn.
Thế công chưa đến nhưng hắc độc đã tràn tới, gã bạch y thanh niên một đao xé
toang vụ quyển, bổ mạnh xuống. Một đao mạnh mẽ như vậy, nào ngờ như chém xuống
mặt nước, linh lực tản đi phân nửa, đồng thời một cỗ lạnh lẽo truyền ngược lại
cơ thể gã thanh niên.
Xuyên qua hắc vụ đang tán loạn như bọt sóng, hai bàn tay như đôi tiểu ngư uyển
chuyển vượt qua sóng dữ lao về phía gã bạch y thanh niên.
Gã thanh niên toàn thân lạnh lẽo, cơ thể dường như không theo ý mình, muốn
động mà không thể. Gã chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo trảo trúng vai, một
bàn tay khác vỗ lên đầu, mắt vô thức nháy một cái cảnh vật trước mắt đã biến
đổi.
Không còn là khu rừng ẩm ướt tràn ngập hắc vụ, đập vào mắt hắn là hình ảnh Lý
Minh được một gã thanh niên đỡ lấy, ở phía sau là đầm lầy hắc độc rộng lớn, xa
xa bên kia bờ là hai nhóm người ai cũng đang há hốc miệng.
Đến khi hắn ý thức được dường như là đầu mình đã quay ngược ra phía sau thì
mọi thứ đột ngột trở nên tối sầm, một chút nghi ngờ cũng biến mất trong làn
sương độc. Toàn thân bạch y đổ sập xuống nền đất bùn xốp mềm.
Dĩ dật đãi lao, lại thêm yếu tố bất ngờ, khiến cho một anh kiệt Linh Toàn cảnh
hậu kỳ không chịu nổi một kích, bỏ mạng nơi rừng sâu nước độc.
Một cốt mâu chặn đường một người, một lần tập kích hạ sát một kẻ khác, sự hung
tàn của Việt khiến hai kẻ khác hơi khựng lại, chỉ chờ có vậy thân hình Việt
lập tức lui lại, rồi như một con rắn luồn lách qua rừng rậm bỏ chạy về phương
xa.
Thanh âm giận dữ mang đầy bất lực của Lý Minh vang vọng khắp đầm lầy, chỉ là
thân ảnh của Việt đã biến mất sau rừng cây rậm rạp.
. . . ..
Không biết đã cách đầm lầy hắc độc đã bao lâu, Việt mới dừng lại.
Hắn chọn một tảng đá phủ kín rêu phong tương đối êm ái, nhảy lên phía trên rồi
quét ánh mắt quan sát xung quanh. Đến khi chắc chắn không có ai đang rình rập,
Việt xòe bàn tay ra, lập tức một chiếc hộp ngọc đẹp đẽ xuất hiện.
Nhẹ nhàng mở nắp hộp, chỉ thấy một đóa sen trắng tinh khiết, quang hoa nội
liễm, nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy linh khí tràn đầy. Nhụy hoa tản mác ra hồng
quang dịu nhẹ, như mặt trời mới nhú lên buổi bình minh, tràn ngập sức sống
ngày mới.
Ngũ cấp linh hoa, Triều Dương Bạch liên.
Ngũ cấp linh thảo Việt cũng chưa phải là chưa từng thấy, hắn từng trộm được
hai cây ngũ cấp linh thảo ở một tổ hung cầm, chỉ tiếc là sau đó bị truy sát
phải chạy như chó chết, cuối cùng phải buông bỏ mới nhặt lại được cái mạng.
Cùng là ngũ cấp, thế nhưng hai cây linh thảo kia căn bản là không thể so với
Triều Dương bạch liên, cực phẩm Ngũ cấp linh thảo, chính là cực phẩm trong cực
phẩm.
Chiếc hộp ngọc này cũng không phải để chứa linh hoa cho đẹp, theo Việt biết
thì nó có tác dụng ngăn cách linh thảo với ngoại giới, ngăn chặn việc xói mòn
tinh khí của linh thảo. Chẳng hạn như đóa sen trắng Triều Dương này, tinh hoa
sinh mệnh tràn đầy, sau khi ngắt lấy không lập tức sử dụng thì sẽ nhanh chóng
biến thành một đóa hoa chết.
Điều đáng tiếc là tu vi của Việt mới là Linh Toàn hậu kỳ, phải đợi sau khi
tiến vào đỉnh phong rồi viên mãn mới có thể phục dụng. Đóa sen trắng hiếm có
này trước mắt chưa có tác dụng gì.
Nhưng cũng không sao, Việt vừa mới đột phá liền hai tiểu cảnh không lâu, nếu
lại đột phá tiếp e là căn cơ sẽ bất ổn. Đó là đại kỵ!
Đột nhiên có trận gió thổi qua, mang theo tiếng bước chân lộp cộp truyền tới.
“Bị đuổi kịp ư?”
Việt đóng lại nắp hộp ngọc, ném nó vào trong không gian trữ vật, rồi nhanh
chóng lẩn vào trong rừng rậm, lặng lẽ quan sát. Hắn không cho rằng mình bị
đuổi kịp, có thể chỉ là ai đó đi ngang qua.
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, không chỉ có một người.
Một gã thanh niên lao đi rất nhanh trong khu rừng nguyên thủy, dường như rất
gấp gáp, bám đuôi phía sau là một thiếu niên gương mặt có vài phần giống người
đi trước, hiển nhiên là thân huynh đệ.
Gã thanh niên quay đầu lại khiển trách đệ đệ mình, nào ngờ đệ đệ của y lại
không hề lĩnh ngộ, nói lại:
Từ đây đến Phong Lôi sơn mạch đã không còn xa, đến sớm một chút cũng đâu
được lợi gì!
Đệ đừng nói gì nữa, yên lặng đi theo ta đi!
Gã thanh niên thực sự có chút không biết nói gì. Tên đệ đệ này của hắn thiên
phú cao tuyệt nhưng nỗ lực thì bằng không, hoàn toàn không hiểu được chuyện
đời.
Hắn lắc lắc đầu, cũng không dây dưa gì với gã thiếu niên phía sau, chân không
giảm tốc độ chạy xuyên qua rừng rậm.
Bỗng nhiên một bóng người như từ cõi u minh bước ra, đột ngột xuất hiện chặn
phía trước hướng đi của hai huynh đệ, khiến gã thanh niên kinh hãi dừng lại,
linh lực bùng lên bày ra tư thế phòng ngự. Không có biện pháp, ở nơi này không
cẩn thận không được.
Xuất hiện trước mặt hắn là một gã thiếu niên ước chừng chỉ mười bảy, ngang
tuổi với thân đệ đệ của hắn, thế nhưng tu vi rõ ràng là Linh Toàn hậu kỳ,
không thua kém gì hắn. Thậm chí từ trên người đối phương tản mác một cỗ khí
tức cực kỳ âm lãnh, khiến hắn có chút rùng mình.
Việt giơ hai tay lên bày tỏ thiện ý, nở nụ cười mà hắn cho là tươi nhất, hàm
răng trắng phản lại ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ.
Gã ca ca nghe vậy thì thầm thở ra một hơi, đang muốn trả lời thì đệ đệ của hắn
cũng đã đến, lên tiếng đáp thay:
Thanh âm tỏ rõ sự non nớt, nhưng giọng điệu thì rất người lớn, bộ dáng ông cụ
non của hắn lúc này quả thực khiến người ta phì cười.
Gã ca ca trầm giọng quát, rất lo đệ đệ mình đắc tội đối phương. Không hiểu sao
gã thiếu niên trước mặt mang lại cho y cảm giác bị đè nén, hết sức nguy hiểm,
mặc dù y cũng không sợ nhưng cũng nên hạn chế giao đấu không cần thiết. Y chắp
tay nói:
Việt đương nhiên không rảnh mà cãi nhau với một tên nhóc, chắp tay đáp lễ:
Gã thanh niên tên Lôi Thiết nghe vậy thì cũng không quá ngạc nhiên, cười đáp:
Việt khẽ chau mày hỏi lại:
Nếu đúng vậy thì e rằng kẻ phát hiện đã tiến vào tìm kiếm truyền thừa rồi,
làm gì có lòng tốt đi rêu rao khắp nơi?
Việt huynh đệ có chỗ không biết, Phong Lôi sơn mạch yêu thú đông đảo, không
ít những Yêu thú thực lực đạt đến Tứ cấp, thậm chí, tại sâu bên trong có thể
còn có Ngũ cấp, Lục cấp linh thú!
Ngũ cấp, thậm chí lục cấp?
Trong lòng Việt phát lạnh, đồng thời cũng đã nắm được đại khái. Hiển nhiên mọi
người muốn xông vào Lôi Tôn cốc thì phải hợp lực lại mới chống được đám yêu
thú ở Phong Lôi sơn mạch.
Sau khi trao đổi vài câu, Lôi Thiết chắp tay cáo từ, mang theo đệ đệ tiếp tục
tiến về phía Phong Lôi sơn mạch, cũng không thấy rủ Việt đồng hành.
Nhìn theo bóng dáng hai huynh đệ họ Lôi, Việt cũng không có phản cảm, ở nơi
khắc nghiệt như này bắt buộc phải đề phòng như vậy thôi. Hai người họ sao có
thể dễ dàng tin tưởng một kẻ mới gặp lần đầu như hắn.
Phải biết, nhân tâm, còn đáng sợ hơn yêu thú!