Đại Lôi Âm. . .


Người đăng: tuanvodich

Đại Lôi Âm Tự, một cái tên đã quá đỗi quen thuộc với bất kỳ một người dân Á
Đông nào, đặc biệt là những nước có phật giáo phát triển rộng khắp như Ấn Độ,
Trung Hoa, Thái Lan và Việt Nam.

Mặc dù sự nổi tiếng của nó có lẽ chủ yếu đến từ bộ phim Tây Du Ký sản xuất năm
1986, nhưng không thể phủ nhận, Đại Lôi Âm Tự trong lòng các phật tử, chính là
vô thượng thánh địa, vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Là nơi cư ngụ của một trong những nhân vật mạnh nhất của thần thoại, Thích Ca
Mâu Ni, hay còn được biết đến với cái tên Như Lai Phật Tổ, Đại Lôi Âm Tự ngự
trên đỉnh Linh Sơn cao thông thiên, được miêu tả kiến trúc hùng vĩ mênh mông,
quang huy vô tận, phật âm không dứt.

Dù là Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên cung không ai địch nổi, đến Đại Lôi Âm
cũng không dám làm càn. Quá đủ để hiểu vị trí và vai trò của Đại Lôi Âm tự
trong truyền thuyết của Phật môn.

Thế nhưng, toà cổ miếu bỏ hoang trước mắt này nhỏ bé như vậy, không có một
chút khí thế rộng lớn nào, vẻn vẹn chỉ có một gian cổ điện, thế nào cũng
tên là Đại Lôi Âm tự?

Gã thanh niên mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này vẫn còn là bị
kinh hãi một chút, một tòa cổ miếu trên sao Diêm Vương tên là Đại Lôi Âm tự,
chuyện này có ý nghĩa gì?

Hay là, sẽ có rất nhiều hiểu biết mới mẻ về rất nhiều lịch sử cùng
truyền thuyết, và một góc của chiếc khăn che thần bí của một đoạn cổ
sử đã bị yên diệt sẽ bị vạch trần ra.

“Phật âm giảng pháp, như lôi động cửu thiên." Chính là Đại Lôi Âm tự!

Hắn biết, và cũng nhiều người biết, Thích Ca là một nhân vật có thật, từng là
một vị hoàng tử của Thiên Trúc, sau đó xuất gia, và Như Lai chính là hiện thân
của bậc đại hiền đó trong truyền thuyết. Còn Đại Lôi Âm tự, hiển nhiên là một
ngôi chùa nào đó bên Ấn Độ mà Thích Ca lập nên.

Thế khu phế tích trên sao Diêm Vương này là thế nào đây?

Lẽ nào toà cổ miếu trước mắt này đúng thật là toà thánh tự trong truyền
thuyết kia?

Nếu như suy đoán là thật, chuyện này không thể nghi ngờ là có tính chấn động
cực lớn. Một tòa miếu thờ xa xưa bị bụi bậm che kín trên sao Diêm Vương, nơi
mà toàn bộ là tử khí băng lãnh, lại có lai lịch kinh thế hãi tục.

Hắn nhìn vào sâu bên trong khu phế tích, nguồn sáng ở ngay phía trước, ở đằng
sau bức tường đổ mà nhảy múa, làm cho nó xuất hiện một vòng vầng sáng nhàn
nhạt, cảm giác mông lung cùng thánh khiết.

Gã thanh niên bước qua đại môn, tiến vào bên trong.

Nguồn sáng chuyển động trong phế tích cổ xưa, làm cho bức tường đổ càng ngày
càng có vẻ thê lương hoang vắng, tự nhiên khiến người ta cảm giác thần bí
không gì sánh được.

"Rắc", "Rắc", "Rắc" . ..

Âm thanh vang khi chân dẫm lên viên ngói làm nó vỡ vụn, trong bầu trời đêm
trống trải truyền đi rất xa, xuyên qua từng toà từng toà cung điện sập, cuối
cùng cũng vượt qua giới hạn của phế tích.

Bức tường đổ ở phía trước tuy rằng đã tổn hại một phần, cao chừng 4,5 mét
cao, thật không biết năm đó hùng vĩ cỡ nào.

"Ta muốn xem nguồn sáng này rốt cuộc là cái gì!"

Gã thanh niên cẩn thận vòng qua bức tường đổ cực lớn, đi tới phần cuối phế
tích, nhất thời cảm giác được một cỗ khí tức khiến người ta toàn thân thư thái
trước mặt đập tới, hình như có một đạo thần quang xẹt qua hư không, hiện lên
trong con mắt của mọi người.

Hắn vượt qua phế tích, xuất hiện ở phía sau bức tường đổ, thấy rõ ràng,
chính xác nguồn sáng ở phía trước.

Cách phía trước tầm 50m, một gian cổ miếu lẳng lặng đứng đó, Thanh Đăng Cổ
Phật, một ánh đèn như hạt đậu.

Trước Cổ miếu, một gốc cây bồ đề cổ thụ cứng cáp như Cầu Long, toàn thân khô
héo, cách mặt đất tầm 2, 3m có khoảng 5, 6 phiến lá xanh, mỗi phiến đều trong
suốt long lanh, lục quang nhấp nháy, như thần ngọc phỉ thuý.

Cổ miếu cùng cây bồ đề gắn bó quấn quýt, có một cỗ phong cách cổ dạt dào,
tựa như khiến cho người ta cảm thụ được sự lưu chuyển mịt mờ của thời
gian cùng sự biến đổi của năm tháng, làm cho người ta cảm giác được
sự yên tĩnh cùng tang thương vô tận.

Hắn cảm thấy khó hiểu, quần thể cung điện to lớn ở phía sau đã hóa thành
phế tích từ lâu, mà một gian cổ miếu nho nhỏ này nhưng vẫn còn trường
tồn, khiến người ta có một loại cảm giác bình thản yên lành.


  • Lá cây bồ đề. ..

Vài miếng lá cây còn sót lại của cây bồ đề cổ thụ lại có thể có ánh sáng
màu lục trong suốt đang lưu chuyển.

Cây bồ đề có thể coi là "Phật thụ", cùng ngọn nguồn Phật giáo có liên hệ
sâu xa. Tục truyền nói, hơn 2500 năm trước, Thích Ca Mầu Ni chính là ở
dưới một gốc cây cổ thụ bồ đề đại triệt đại ngộ, thành tựu phật đà
chính quả.

Cây cổ thụ bồ đề trước mắt làm bạn tương sinh cùng với cổ miếu, đều có
hình tượng bất phàm, khiến người ta không kinh dị không được.

Gã thanh niên rất nhanh đến trước ngôi cổ miếu, trong lòng dâng lên một loại
cảm giác kỳ dị không tên, giống như đang nhìn thấy ở trước mắt một bức
tranh lịch sử cổ xưa, khí tức của năm tháng tràn ngập khắp nơi.

Thiên cung phía sau trước đây hùng vĩ biết bao, khổng lồ và bao la, nhưng
cuối cùng cũng đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một đống gạch vụn. Mà cổ
miếu này nhìn như rách nát, nhưng cũng vẫn sừng sững không ngã, hình thành một
loại so sánh kỳ dị.

Có cây bồ đề làm bạn, thanh đăng cổ phật, một điểm ánh đèn nhỏ như hạt đậu,
vừa bình phàm tầm thường vừa yên tĩnh bình lặng chống lại sự khảo
nghiệm của thời gian, chỉ có một chữ "Chân" còn tồn tại, còn phù hoa
chỉ là mây gió mà thôi.
Nhất đăng, nhất phật, nhất miếu, nhất thụ, tuyên cổ như một, trường tồn trên
thế gian.

Tất cả những thứ này, vừa an bình vừa yên tĩnh, khiến người ta cảm giác
như gió xuân hây hẩy, phảng phất như có tiếng tụng kinh mờ ảo vang lên.

“Nếu như nơi này thật sự là Đại Lôi Âm tự trong truyền thuyết, thì cây cổ
thụ ở trước miếu thờ kia liệu có phải là cây bồ đề cổ thụ lúc Thích
Ca Mầu Ni chứng đạo không?”

Gã thanh niên tự vấn trong lòng. Con tim nói cho hắn rằng không thể nào, chẳng
lẽ nói rằng, hơn 2000 năm trước, Thích Ca ở dưới một gốc cây cổ thụ trên sao
Diêm vương tĩnh tọa 7 ngày 7 đêm, cuối cùng đắc đạo trở thành Phật tổ, có
nghe được không? Thế nhưng với tao ngộ mà hắn trải qua, lý trí nói cho hắn
biết, không có gì không có khả năng.

Phật Tổ tồn tại, Đại Lôi Âm Tự tồn tại, như vậy thì nhân vật thần thoại được
yêu thích nhất thế giới, Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương Bật Mã Ôn Tôn Ngộ
Không thực sự có thật?

Đây có lẽ sẽ là phát hiện chấn động toàn bộ châu Á, bởi sức ảnh hưởng của Đại
Thánh trong lòng các thế hệ, dù là ở Việt Nam, là không thể tưởng tượng được.
Hắn bước qua bậc tam cấp, trực tiếp tiến vào bên trong gian miếu.

Cổ miếu rất nhỏ, bất quá là một gian phật điện, hoàn toàn trống trơn, hầu
như không có cái gì.

Gã thanh niên trực tiếp đi tới phía trước tượng phật bằng đá, dùng một tay
nhấc lên cái cổ đăng bằng đồng thau ở bên cạnh.

Đèn đồng rất bình thường, không có gì kì lạ, hình thức rất cổ xưa, thế
nhưng khi chạm vào tay ấm áp dễ chịu, không có cảm giác lạnh lẽo cứng
rắn của kim loại, ngược lại như là đang cầm một khối ôn ngọc.

Nhưng điều làm người ta kinh dị chính là bên trong cổ miếu tràn đầy bụi bậm,
thế nhưng đồng thau cổ đăng nhưng không dính một hạt bụi nào, giống như là
có thể cách ly bụi vậy.

Toà miếu thờ này tuyệt đối là nhiều năm nay chưa từng có người quét tước,
bụi bậm tích tụ thành một tầng dày, thế nhưng cổ đăng nhưng tránh được
bụi, vẫn sáng rõ như cũ, làm cho hắn không thể không cảm thấy kinh dị, lẽ
nào nó vẫn chiếu sáng từ thời cổ đại xa xưa đến bây giờ?

Hắn nhìn cổ đăng, bỗng phát hiện trên đó có từng điểm từng điểm quang huy
nhu hòa chiếu ra, làm cho ánh sáng lưu chuyển khắp nơi bên trong miếu
thờ.

Đột nhiên, hắn nghe được một tiếng tụng kinh như có như không, như là
truyền đến từ trên trời.

Lúc đầu, hắn tưởng là ảo giác, nhưng Phật âm bắt đầu trở lên to lớn vô
cùng, lượn lờ ở khắp nơi bên trong toà cổ miếu, như hoàng chung đại lữ
đang rung động, trang nghiêm, hạo đại, tuyệt diệu, huyền ảo.

Bỗng nhiên bụi bậm bên trong tòa cổ miếu bay hết ra, nơi này trở lên
trong sáng sạch sẽ, sau đó lại có sáu chữ chân ngôn vang lên:

"Ám, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng. . ."

Hắn lắc đầu thật mạnh, cảm giác như vừa mới tỉnh mộng, làm gì có phật âm, làm
gì có tụng kinh, cổ miếu vẫn như trước, tích tụ 1 tầng bụi bậm dày, vừa
nãy những người khác dường như không nghe thấy.

“Thật là Đại Lôi Âm tự sao?"

Hắn nhẹ giọng tự nói, vừa mới nghe thấy, nhìn thấy được, tuy rằng ngắn
ngủi, nhưng vì sao lại chân thực như vậy?

Đưa mắt nhìn thanh đồng cổ đăng trong tay, thế nhưng lại không còn có bất
luận cảm giác gì đặc biệt, mặt trên có chạm trổ hoa văn, cổ phác tự
nhiên, bình thường không có gì kỳ lạ, không có một chỗ nào dị
thường.

Chỉ là rất nhanh, không tiếp tục đắm chìm vào nghi hoặc, gã thanh niên cầm
chiếc cổ đăng soi sáng, tiếp tục tìm kiếm trong căn miếu.

Nếu nơi này thực sự là Đại Lôi Âm Tự nơi Như Lai giảng giải phật pháp cho chư
vị Bồ Tát và La Hán, vậy thì bất kỳ một đồ vật gì, đều phải thu lấy.

Hắn đá lớp tro tan, gạt những lớp bụi bặm dày đặc, nhưng vẫn chưa tìm thấy gì.

Đang lúc hắn định từ bỏ thì chân như là đá phải cái gì đó, vội vàng nhìn
xuống, bụi đất trong góc lộ ra ba cuốn cổ thư đã ngả vàng.


  • Kinh văn?

Trong căn miếu bụi bặm, đôi mắt gã thanh niên lập tức sáng bừng.


Việt Chúa Tể - Chương #6