Thú Vương Hiện


Người đăng: tuanvodich

Sau khi chạy được không biết bao nhiêu dặm, Việt mới dám dừng lại bên một hồ
nước, nằm gục nhúng cả đầu xuống hồ, bọt nước bắn tung tóe.

Thật kinh khủng, hắn chạy liên tục không dừng lại một chút nào, với tốc độ của
một vận động viên chạy nước rút và chạy với thời gian của một vận động viên
chạy đường dài. Dù đã thoát ra khỏi phạm vi ‘phàm nhân’, nhưng hắn vẫn cảm
thấy rã rời không còn chút sức lực.

Ngay khoảnh khắc chạy ra khỏi tiểu cốc của đám hầu tử, hắn đột ngột cảm giác
được theo tiếng tim đập càng lúc càng lớn, có một đôi mắt mở ra nhìn chằm chằm
vào bóng lưng hắn. Chỉ một ánh mắt có phần lơ đãng nhưng hắn có cảm giác thật
kinh khủng, dường như đối phương chỉ lỡ nháy mắt một cái là hắn lập tức hóa
thành tro bụi.

Nhấc đầu ra khỏi mặt nước, từng giọt nước óng ánh rơi xuống tạo ra những âm
thanh lách tác như tiếng nhạc, trông Việt lúc này như một người mẫu ảnh đang
tạo dáng với thiên nhiên vậy.

Nằm lăn ra đất, tứ chi duỗi thẳng, giương mắt nhìn lên bầu trời thấp như đang
chuẩn bị sát nhập với mặt đất, trong lòng cũng đã hiểu ra phần nào, tại sao
nơi này lại được gọi là Con đường đẫm máu thiên tài.

Vừa mới bước vào con đường trứ danh này được hai hôm thì hai lần chạy như chó
nhà có tang, lần sau lại gặp phải tồn tại khủng bố hơn.

Ngoài mấy tên xấu số gặp được hôm qua, sau đó lại không gặp thêm bất cứ ai
nữa, rất có thể những người khác hoặc là không bị đưa đến khu vực này, hoặc là
đã mất mạng. Hiển nhiên trường hợp sau có lẽ cũng không hề ít, quá đủ để hiểu
sự khắc nghiệt của nơi này.


  • Lúc này mà gặp phải hung thú thì hắn chắc phải giơ cổ ra để nó đớp luôn cho
    lành chứ không làm ăn gì được nữa rồi!

Hắn vừa dứt lời thì một trận cuồng phong xuất hiện, một đầu hung thú dữ tợn từ
trên cây đại thụ đang rủ bóng ven hồ nước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào
gã thiếu niên đang nằm dưới đất kia.

Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy con hung thú và gã thiếu niên như đang chụm đầu
vào nhau, vô cùng quái dị.

Việt trong giây lát hoàn toàn đơ mặt ra, hắn thực sự muốn đưa tay vả vào miệng
mình cho chừa cái tội nói gở.

Con hung thú thân hình như con báo, gương mặt vô cùng xấu xí, không phải hung
tợn, mà xấu xí theo đúng nghĩa, lúc này nhìn ngược lại càng thêm ghê rợn. Trên
người tản mác ra khí tức Tam cấp, đã tiến gần đỉnh phong.

Việt không dám gây ra cử động gì, con hung thú cũng hơi e ngại lạnh lẽo đứng
trên cành cây, hình thành tình thế giằng co. Hắn cũng đã nhận ra chủng loại
của đầu hung thú này, là một loại hung thú biến dị của tộc Báo, được gọi với
cái tên Ngột.

Địa bảng vạn thú lục bài danh thứ 15, Ngột.

Bởi vì tướng mạo quá xấu xí nên ngay khi sinh ra đã bị báo mẹ chán ghét, hoàn
toàn đem vứt bỏ không lo. Giữa chốn hoang dã, hung thú Ngột sơ sinh hiển nhiên
không hề có khả năng sống sót, dù không chết đói thì cũng sẽ trở thành thức ăn
cho những đầu yêu thú khác.

Thế nhưng cái gì cũng có hai mặt, vạn nhất có con may mắn sống sót và lớn lên
được, sau khi khai linh thì tuyệt đối sẽ hung uy kinh động núi rừng, ăn nuốt
các loại yêu thú, vượt cấp giết địch không nói chơi.

Trước mắt, đầu Ngột này bộ dáng vẫn còn non xanh, vậy mà đã hoàn toàn vượt qua
năng lực đối phó của Việt, khiến hắn thầm hiểu thêm một bước về loài Ngột này.
Nếu không phải vì số lượng quá hiểm hoi, Ngột chưa chắc đã không thể lọt nổi
top mười trên Địa bảng.

'Vù' một tiếng, một cơn cuồng phong ập tới, con Cự Ngột đã không chờ được nữa
mà lao tới, há cái mồm như chậu máu muốn cắn nuốt con mồi.

Việt chỉ chờ có khoảnh khắc đó, búng người lăn sang một bên tránh khỏi được
một kích của yêu Ngột, đồng thời ngửa tay phản đòn.

Con hung Ngột há miệng gầm lên một tiếng, âm ba bắn ra lập tức triệt tiêu sóng
linh lực xoắn theo vòng xoáy ốc của đối phương. Thế nhưng ngay khoảnh khắc khi
linh lực tán đi, đầu hung thú còn đang định tiếp tục tấn công thì một nắm cát
đột ngột bay đến.

Hung Ngột không ngờ tên nhân loại lại có đòn bẩn đến như vậy, khoảng cách hai
bên lại cách chưa đến một mét, nắm cát lại bay đến quá nhanh với phạm vi rất
lớn, không kịp vận linh lực hay tránh né mặc dù đã phản ứng rất nhanh nhắm tịt
mắt nhưng vẫn không tránh được một ít cát đọng lại nơi tròng mắt, cực kỳ đau
nhức.

Mắt là nơi hiểm yếu của cơ thể. Nhớ năm xưa vua Quang Trung chiến Xiêm, gặp
phải binh đoàn Tượng binh da rắn thịt dầy đao thương bất nhập, nhà vua vua đã
ra lệnh nhằm vào mắt voi mà bắn. Mặc đù quân Xiêm đã che chắn cho cự tượng hết
mức nhưng vẫn không thể tránh được kết cục.

Những hạt cát không hề có sát thương, thế nhưng lại gây nhức nhối, khiến đầu
hung Ngột nhất thời lâm vào điên cuồng.

Việt cũng không ngờ đòn bẩn kiểu này lại đắc thủ, hắn hơi ngây ra trong giấy
lát nhưng rất nhanh hồi phục, chẳng nói chẳng rằng

Con hung Ngột chỉ mù trong phút chốc mà thôi, rất nhanh mắt sẽ lại sáng rực
trở lại, lúc này không chạy còn đợi đến khi nào? Đừng nói lúc này đang suy
yếu, cho dù đang ở thời kỳ đỉnh cao, hắn cũng không phải là đối thủ của đầu
Tam cấp đã tiếp cận đến đỉnh phong này.

Bóng dáng gã thiếu niên nhanh chóng biến mất sau rừng cây rậm rạp, để lại phía
sau con hung thú to như con trâu đang điên cuồng tàn phá những cây đại thụ.

. . . ..

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều mờ mịt.

Việt khó nhọc nhấc tấm thân tàn tạ đã được băng bó mấy chỗ, leo lên một gốc
đại thụ chọc trời ngắm nhìn cảnh mặt trời đang dần biến mất phía xa xa. Thế
giới này mặc dù không bình thường, thế nhưng chung quy cũng không thoát khỏi
quy luật sống,động thực vật đều cần có ánh sáng mặt trời để có thể sinh tồn.

Đồng bằng này mới đầu tưởng như rộng lớn vô tận, hóa ra cũng không quá lớn như
tưởng tượng, bởi ở đây hắn có thể nhìn thấy ở phía xa, những dãy núi nguy nga
nối tiếp nhau che lấp một nửa mặt trời. Trong ánh chiều buông, trông chúng như
những bóng ma âm mưu thôn phệ thái dương.

Bóng tối bắt đầu xuất hiện, màn đêm buông xuống căn nuốt hết vạn vật, lại một
ngày chuẩn bị đi vào chung điểm.

Ở nơi này, bóng tối lại thành một điều gì đó thật thân thương, khi mà khô lâu
hoành hành, yêu thú hung bạo cũng phải nằm im, nhân loại chỉ cần tìm một nơi
kín đáo nằm phục là gần như an toàn tuyệt đối

Ban đêm, Việt coi như có thể ngủ yên, chứ đâu phải chạy trốn chui lủi như chó
nhà có tang giống trong ngày. Riêng ngày hôm nay, sau khi chạy trốn khỏi hầu
nhi cốc và đầu hung Ngột, hắn liên tiếp gặp phải công kích của mấy đầu Tam cấp
linh thú khác, may mắn đều là Tam cấp sơ kỳ, nếu không e là không chỉ có mấy
vết băng bó trên người như vậy.

Tử vong khi bắt đầu xuất hiện, ngày và đêm như là hai thế giới vậy, vạn vật
đều trở nên tĩnh lặng, tiếng yêu thú hung cầm đều vô thanh vô tức biến mất,
khu vực này biến thành một vùng đất chết, theo đúng nghĩa đen. Bởi khắp nơi
xuất hiện bóng dáng những bộ xương di động với hai đôi mắt sáng rực như hai
chiếc đen pha ô tô.

Đã trải qua rồi, Việt không có cảm giác gì, chỉ nằm phục trên ngọn cây cao,
ngay cả hung cầm dị thú cường đại cũng sợ hãi phải im tiếng, ở cấp độ của hắn
còn dám ngoe nguẩy hay sao?

Đến nửa đêm, đột niên một tiếng kêu dài hung tợn kinh động chốn rừng rậm, đưa
Việt tỉnh lại từ trong giấc mộng. Hắn kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm
thanh, lại còn có yêu thú dám đưa mình thành mục tiêu của đám khô lâu?

Chỉ thấy một trận cuồng phong thổi qua, trên trời xuất hiện một đám mây khổng
lồ vắt ngang trời, che kín cả màn đêm, chắn nốt chút xíu ánh sao yếu ớt không
xuyên qua nổi tầng lớp tử vong khí dày đặc, khiến không gian càng thêm tăm
tối.

Lại một tiếng kêu hung tợn từ trên cao vọng xuống, tiếng kêu sắc lẻm có sức
xuyên thấu mạnh, không ngờ lại bắt nguồn từ đám mây đen kia. Nhìn kỹ, thì ra
đó là một con chim khổng lồ to đến không tưởng, che lấp trăng sao, theo từng
nhịp đập cánh là những trận cuồng phong phát ra.

Đôi mắt tự như hai vầng trăng máu của nó quét đến đâu, đám khô lâu rạp người
đến đó, không chút nào dám ngẩng lên kêu gào. Thế nhưng nó cũng không quan
tâm, tiếp tục bay về phương xa.

Việt gần như không dám thở mạnh, hắn cảm giác được hung uy ngập trời của đầu
hung điểu này, hoàn toàn ở một tầng thứ rất cao.

Bóng dáng khổng lồ của con hung điểu dần nhỏ lại, thế nhưng đồng bằng cũng
không yên ắng được lâu. Mặt đất đột ngột rung chuyển, một bóng dáng mơ hồ từ
từ xuất hiện. Chỉ là di chuyển trên mặt đất nhưng nó vẫn không hề lẫn lộn
trong đám đại thụ chọc trời, bởi trên cơ thể tản mác ra kim quang sáng rực.

Dễ chú ý như vậy nhưng đám khô lâu không hề dám ho he, con nào cũng tránh xa
một vạn tám ngàn dặm, dù là những đầu cốt linh thủ lĩnh hung bạo bậc nhất cũng
đều nằm im.

Lại gần, đây là một sinh vật có hình người, dáng đứng thẳng, nó cao lớn vô
cùng, toàn thân nó được bao phủ bởi những sợi lông như những chiếc kim vàng
sáng lấp lánh. Toàn thân nó huyết khí mênh mông, tựa như một vị thần ma!

Điểm khiến Việt chú ý, đó là hai con mắt đỏ rực như lửa, mỗi lần chớp mở như
có ánh sét vàng kim rạch qua, sắc bén ghê người. Thực sự là ghê người, bởi hắn
cảm thấy đặc biệt quen thuộc. Trong chốc lát sống lưng lạnh toát, hắn đã nhớ
ra rồi, chính là ánh mắt hắn đã gặp ở hầu nhi cốc của đám kim viên. Con hỏa
nhãn kim viên này, chính là tồn tại ở nơi sâu xa của hầu nhi cốc?

Nó một đường đi thẳng, Việt hơi nheo mắt lại, bởi hắn nhận ra hướng đến của
con kim viên, trùng với con hung điểu ban nãy.

Đến gần sáng, một đầu hung thú xuất hiện, dáng như sư như hổ nhưng to lớn hơn
rất nhiều, toàn thân tản mác ra hung uy ngập trời, mỗi bước chân như khiến cả
chốn đồng hoang phải run rẩy. Mặt trời chưa lên, ánh sáng chưa xuất hiện nhưng
đám khô lâu đã hoàn toàn biến mất.

Con hung thú nhảy qua từng cây đại thụ, nhắm về phương xa mà đến.

Nấp sau đám lá cây ngụy trang rậm rạp, Việt nhìn theo bóng dáng to lớn hung
khí xung thiên của con cự thú.

Hướng mà đầu cự thú biến biến mất, hoàn toàn trùng với con hung điểu và hỏa
nhãn kim viên.

Cả ba tồn tại khủng bố có thể xưng vương ở nơi Tử vong bình nguyên này, dường
như đều đang muốn đến cùng một điểm đích!


Việt Chúa Tể - Chương #54