Xui Xẻo


Người đăng: tuanvodich

Đây là một đồng bằng mênh mông bạt ngàn, cỏ dại mọc um tùm, một thứ khí tức cổ
lão không ngừng thẩm thấu trên mặt đất.

Xen lẫn giữa đồng bằng là những hố sâu vẫn còn mang đậm những dấu vết nhân
tạo, hiển nhiên là không phải tự nhiên hình thành mà do ai đó đã ra tay phá
hủy. Chỉ là sức phá hủy đến mức này thì không thể tưởng tượng.

Khung cảnh hoang vắng nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi vị huyết tinh
mãi mãi không chịu tan đi, rõ ràng nơi này đã chịu những vết thương không thể
chữa khỏi.

Biên hoang đồng bằng, một khu vực thạch phong, có vô vàn những ngọn núi đá
trơn nhẵn, khổng lồ đứng sừng sững, dưới ánh nắng chói chang, tỏa ra một độ
nóng kinh hoàng. Ẩn hiện sau lớp núi đá là thân hình đồ sộ của một con vật
thân sói đầu sư tử với bộ bờm đỏ rực, dường như chính nó là nguyên nhân dẫn
đến sức nóng kinh khủng đang hiện hữu khu vực này.

Trên đỉnh một ngọn núi đá, bỗng một khoảng không gian bị bóp méo, con Xích
Khào Sư đang nằm tránh nắng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về nơi
đang phát ra dao động.

Chỉ thấy quang huy hội tụ, dần dần ngưng tụ thành một hư ảnh hình tròn giống
như một chiếc gương bát quái, còn lớn hơn cả con Xích Khào Sư. Mặt gương mờ ảo
bụi bặm, dường như phía sau nó là cả một thế giới tràn đầy mơ hồ và kỳ lạ.

Trên mặt gương bỗng tản mác ra những dao động như sóng nước, một người từ
trong gương bước ra. Đây là một gã thiếu niên ước chừng chỉ mười sáu, mười bảy
tuổi, gương mặt trắng trẻo anh tuấn một cách đáng sợ, ánh mắt sâu sắc tràn đầy
sự từng trải như có thể nhìn thấu thế gian. Điểm nhấn trên gương mặt hoàn hảo,
đó là nụ cười nhếch lên đọng lại nơi khóe miệng, rất dễ khiến người ta cảm
thấy chướng mắt.

Có điều, ngay khi chạm đất, vẻ cợt nhả đó rất nhanh phải biến mất, bởi một
tiếng gầm vang lên rung chuyển cả núi đá. Việt còn chưa kịp phản ứng thì hơi
nóng đột ngột đập vào mắt, trong hai trong mắt hắn bỗng xuất hiện hình ảnh đỏ
rực, con mãnh sư như một ngọn đuốc rực cháy há cái miệng đỏ lòm mang theo vô
tận hỏa ngoạm tới.

Thật may là ngay khi vừa xuất hiện là lập tức vận linh lực phòng hộ, đó đơn
giản là bản năng sinh tồn, mới bước vào một nơi xa lạ, tốt nhất phải cảnh giác
ngay từ ban đầu.

Một cỗ khí tức trong lành mát mẻ từ cơ thể tràn ra, hư ảnh một chiếc bảo bình
đẹp đẽ sinh động xuất hiện, sóng sánh như chứa đựng cả đại dương bên trong,
bao xung quanh cơ thể của Việt.

Bình!

Thanh âm linh lực va chạm chát chúa vang lên, ngay khoảnh khắc hư ảnh chiếc
bảo bình vỡ vụn trước sự mạnh mẽ của con yêu thú, một đôi tiểu ngư theo dòng
nước thoát ra, mang theo sức mạnh vô tận đột ngột tập kích vào đôi mắt của con
Xích sắc cuồng sư.

Đồng thời cơ thể Việt như diều đứt dây bay ngược ra sau, sau khi chạm đất còn
bị đẩy lui xệt trên núi đá rách cả mảng y phục sau lưng, nhưng hắn không quan
tâm, lập tức bật dậy xoay người bỏ chạy.

Tiếng gầm giận dữ của con xích sư vang lên sau lưng khiến Việt lạnh sống lưng,
càng gia tốc chạy trốn.

“Khốn kiếp! Vừa xuất hiện đã bị đập, vận cứt chó gì không biết!”

Ầm Ầm!

Trên vách đá truyền lại những tiếng ầm ầm, rất nhiều tảng đá to bị mãnh sư
đánh bay đang lăn xuống, rất nhiều cây rừng cũng bị bộ trảo đè bẹp, nhanh
chóng hướng về gã thiếu niên đang chạy trốn đuổi theo.

Việt leo xuống núi đá, rời khỏi khu vực thạch phong hướng về phía dưới đồng
bằng, thế nhưng đằng sau, con Xích Khào Sư thật thần dị bất phàm, tốc độ như
tật phong thiểm điện, nơi nó đi qua cây cối đổ rạp ra 2 bên, hình thành một
con đường cho nó chạy qua.

Ầm ầm ầm!

Đất đá bay tứ tung, Xích Khào Sư cuồng mãnh như xe lu, nơi nào nó đi qua là
đất đá rung chuyển, cây cỏ tan nát, không có gì có thể ngăn trở được nó, tiếng
gầm thét ngày càng tới gần, mùi huyết tinh không ngừng bay tới.


  • Mẹ kiếp! Lão tử có làm gì đâu mà cứ đuổi mãi thế?

Việt thực sự tức giận, ngoái đầu lại quát lớn, thế nhưng đập vào mắt hắn là
một bên mắt đang không ngừng rỉ máu của con mãnh sư đang vô cùng điên cuồng
khiến hắn không biết nói gì cho phải. Bị đánh thì phản đòn, đó là bản năng của
hắn, không ngờ lại khiến hắn rơi vào kết cục này.

"Răng rắc răng rắc"

Lão xà ở phía sau đã rút ngắn khoảng cách lại, cổ mộc mọc trên đường chạy của
nó đều bị gãy vụn, thanh thế kinh người, những bụi cây thấp một chút đều bị
kình phong ép thành một cái xà đạo.

Hai mắt Xích Khào Sư đỏ như máu, há miệng đỏ lòm phun ra những quả cầu lửa,
mặc dù còn cách xa nhau hơn trăm mét, nhưng sức nóng đã khiến Việt trên lưng
đã tràn ngập mồ hôi. Những tiếng "Bụp Bụp" không ngừng vang lên ở bên cạnh,
những cây rừng bên cạnh Việt toàn bộ đều bốc cháy, rất nhanh biến thành những
đống tro tàn, vô cùng đáng sợ.

Có thể nói Việt hoàn toàn là vắt chân lên cổ mà chạy, hắn không bị Xích Khào
Sư rút ngắn khoảng cách, nhưng cũng không thể cắt đuôi được đầu yêu thú mạnh
mẽ này.


  • A, có bóng người. ..

Việt hơi có chút kinh ngạc, có mấy bóng người phía trước đang xuyên qua khu
rừng mà đi. Gần như cùng lúc, đối phương cũng phát hiện ra sự hiện diện của
hắn, liền dựng lại đón đầu hắn.

Một kẻ trong đám người nhìn gã thiếu niên đang chạy tới cười lạnh:


  • Quả là may mắn! Vừa vào Huyết Lộ đã gặp được con mồi rồi!

Một gã khác cũng cất tiếng cười lớn:


  • Cướp được một người là cơ hội sống sót ở nơi đẫm máu này lại tăng thêm một
    ít, không phải là không có hy vọng đi đến chung cực!

Việt đương nhiên đã nghe thấy, hắn còn không nhận ra gặp phải loại người gì
sao, thế nhưng cũng không đổi hướng, tiếp tục chạy về phía đám người, trên
gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ rạng rỡ.

Một gã thanh niên thân hình cao lớn hai mắt lóe lên rằn đỏ sẫm bước lên chặn
đường, nhếch miệng quát:


  • Tiểu tử, có gì trên người nôn ra hết đi, lão tử cho toàn mạng!

Thế nhưng đối phương không có dấu hiệu kinh hoàng hay giận dữ gì đó, mà mặt
mày rạng rỡ lao thẳng về phía hắn, khiến hán tử này không khỏi cảm thấy kinh
ngạc, thầm nghĩ phải chăng mình gặp một tên điên.


  • Tiểu tử, nghe không rõ hả? Trên người có gì mau. . . Ngươi. ..

Thanh niên cao lớn không ngờ con mồi trong mắt mình lại một lời cũng không nói
bất ngờ xộc thẳng vào công kích y, lập tức linh lực bùng lên, rút thanh kiếm
lên chém ra.

Nào ngờ Việt không chủ động giao kích với gã thanh niên cao lớn này, thân hình
như một con cá nhỏ chấp nhận sự xô đẩy của dòng nước, lách mình vòng qua đối
phương, tiến về đám người phía sau, tiếp tục tư thế chuẩn bị tung ra công
kích.


  • Muốn chết!

Đám người gần như đồng thời gầm lên, một tên tiểu tử vậy mà định xông vào
chiến với tất cả bọn họ, thuần túy là muốn chết, cũng là đang hạ nhục những
thiên tài như bọn họ.

Từng cỗ linh lực hùng hậu mãnh liệt bùng lên, chỉ riêng khí thế đã đủ để nuốt
sơn hà, đám thanh thiếu niên đồng loạt đánh về phía tên tiểu tử đang xông tới,
muốn đánh chết đối phương ngay lập tức.

Thanh âm linh lực va chạm vang lên đinh tia nhức óc, có điều đó là do linh lực
của đám người va chạm vào nhau, còn kẻ vừa mới rồi còn hùng hùng hổ hổ muốn
công kích thì đã chân đạp đất nhảy qua đầu bọn họ, khiến tất cả công kích đều
đánh vào khoảng không.


  • Muốn giỡ hả?

Một gã thanh niên gần lên, xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy con mồi lúc này đã nhẹ
nhàng tiếp đất, cũng không quay đầu lại, không nói một câu hay có bất kỳ hành
động trào phúng nào, tiếp tục cắm đầu chạy.


  • Còn định chạy hay sao?

Gã thanh niên cao lớn hét lên, định đuổi theo, thế nhưng y dừng lại ngơ ngác
nhìn đám bạn hỏi:


  • Hình như đột ngột nóng hơn thì phải!

Ầm ầm ầm!

Âm thanh này làm cho mấy người chấn động, quay người nhìn lại phía sau. Đập
vào mắt họ là một con mãnh sư to như con trâu mộng với bộ bờm đỏ máu, hàm răng
lởm chởm và bốn bộ trảo có thể phá tan cả núi non. Điều đáng sợ là một bên mắt
vẫn còn đang không ngừng chảy máu, con mãnh sư như phát điên, toàn thân toát
ra khí tức cuồng bạo như muốn hủy thiên diệt địa, diệt tuyệt vạn vật.

Lúc này đây, con yêu thú điên cuồng này đang hướng về phía bọn họ, há miệng
phun ra quả cầu lửa bắn về phía trước.

Gã thanh niên cao lớn gần như không kịp phản ứng gì, lập tức toàn thân bốc
cháy, dưới ánh mắt của đámk bằng hữu, rất nhanh hóa thành đống tro tàn.


  • Tên tiểu tử đáng chết. ..

Đám thanh niên cướp đường chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ mọi chuyện, hận không
thể lột da tróc thịt gã thiếu niên kia, nhưng bây giờ không phải là lúc trút
giận, xoay người bỏ chạy, bộ dáng vô cùng sợ hãi.

Đến tận lúc này, Việt mới dám quay đầu lại, nở một nụ cười tươi rói nhất, thế
nhưng lọt vào mắt đám người phía, sau lại trở nên rất đê tiện dâm đãng đến như
vậy?


  • Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, các vị hậu hội hữu kỳ!


Việt Chúa Tể - Chương #51