Vào Huyết Lộ


Người đăng: tuanvodich

Đây là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, Việt đứng ở trên đỉnh khối loạn
thạch cao nhất, những làn gió thổi mạnh mẽ làm quần áo của hắn bay phần phật,
hắn có thể cảm giác được thiên địa linh khí vởn quanh, một cảm giác có thể nắm
giữ tất cả xông lên đầu hắn.

Tầm nhìn của hắn lớn dần, ánh mắt của hắn có thể dõi ra xa hơn, sơn hà tráng
lệ, mặt đất bao la, tất cả đều thu gọn vào trong tầm mắt, làm cho người ta có
cảm giác sung sướng, tất cả vạn vật trong thiên địa, tất cả cây cối của thế
gian, đều thu hết vào trong tầm mắt, khiến người ta không tự chủ được mà dâng
lên một cảm giác khí thôn sơn hà, quân lâm thiên hạ.

Đến lúc này, hắn mới hiểu rõ, cảnh giới không giống nhau chênh lệch tới bao
nhiêu, thân thể hắn nhẹ nhõm, gần như đạt tới hoàn mỹ, nếu như gặp phải Linh
Động cảnh, hắn có cảm giác mình chỉ cần giơ tay cũng làm cho đối phương biến
thành hạt bụi. Đương nhiên hắn cũng biết đó không thể là sự thật, không phải
hắn mù quáng tự tin, mà trong cơ thể hắn đang có một lực lượng cường đại gây
ra cảm giác như vậy.

Hắn khẽ vận chuyển Phệ Đà kinh, lập tức linh khí xung quanh như lũ cuốn về
phía hắn, khả năng mượn linh khí thiên địa thật sự khủng khiếp. Đây chính là
công dụng của Địa Linh nhũ.

Địa Linh nhũ có thể cung cấp một lượng linh lực khổng lồ thúc đẩy núi lửa phun
trào hình thành nên xoáy nước, thế nhưng đó là đại tài tiểu dụng.

Linh Toàn cảnh, có thể bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí. Trong quá trình
xoáy nước câu thông với ‘Linh’ ở nơi sâu xa của Huyết Hải, nếu có thể dung
nhập Địa Linh Nhũ vào, khả năng hấp thu linh khí của Linh Toàn sẽ tăng mạnh.
Như vậy thì tốc độ tu luyện sau này đã vượt trội hơn người khác mấy lần rồi.

Dùng Địa Linh Nhũ để đột phá, tác dụng nhất thời, dung nhập vào Linh Toàn, tác
dụng mãi mãi, hoàn toàn không thể so sánh.

Phải mất tới nửa canh giờ, hắn mới bình tĩnh lại được, đứng ở trên đỉnh khối
đá, mặc cho gió mát thổi vào mặt, tóc đen nhẹ nhàng bay phất phới, đôi mắt của
hắn trông như ngôi sao, rực rỡ sáng ngời.

Lúc này, ở trong thân thể hắn, Huyết Hải hiện đã yên tĩnh lại, không có núi
lửa rục rịch cuồng bạo, cũng không có sóng trào mãnh liệt, cũng không còn kim
quang rực rỡ phật âm lôi động.

Đại dương máu vô cùng yên tĩnh, ở vị trí trung tâm, có 1 xoáy nước đang không
ngừng phun trào, khí tức sinh mệnh đang tỏa ra.

Nơi sâu xa tận cùng của Linh Hai chính là cội nguồn của vạn vật, ‘Linh’, ẩn
chứa vô tận sức sống đang cuộn chảy.

Sinh mệnh lực theo linh toàn truyền lên, hướng về Huyết Hải mà lao tới, rồi
biến thành những con sóng nhu hòa, lại càng làm cho nó thêm linh động tự
nhiên, huyết lãng dập dờn, linh toàn dào dạt, hai thứ hợp nhất, linh lực liên
miên bất tuyệt, ngập tràn khí tức sinh mệnh.

Tiếng bước chân rầm rập truyền đến, từ phía sâu trong rừng rậm xuất hiện vài
bóng người tiến nhanh về bãi loạn thạch.

Việt đưa mắt nhìn về phía đó, cũng không có hành động cụ thể gì, khóe miệng
nhếch lên chờ đợi.

Càm đầu đám người là một hán tử gương mặt uy nghiêm, ánh mắt lóe lên tia độc
ác, đi đến trước bãi loạn thạch âm u nhìn gã thiếu niên đang ngự trị phía trên
lạnh lùng nói:


  • Giao đồ ra, cho ngươi được toàn thây!

Việt nghe vậy khóe miệng hiện ra một vệt trêu tức, cười nói:


  • Có mỗi một con tiểu xà mà các ngươi bám riết ta suốt một đêm không buông,
    quả thực còn đâu là tình người nữa!

Lấy đồ của người khác còn dám nói như vậy, đám người kia đang muốn chửi um lên
thì gã đội trưởng đưa tay ra ngăn lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:


  • Linh Toàn cảnh? Ngươi đã phục dụng mật rắn?

Việt gãi gãi đầu đang muốn đáp thì cuồng phong rít lên, gã đội trưởng nhảy một
phát bật tới tận trước mặt hắn, linh lực bùng lên, hoàn toàn vượt trội kẻ mới
tiến nhập Linh Toàn Bí cảnh như Việt.

Hắn lập tức đạp mạnh vào tảng cự thạch dưới chân mượn đà bay ngược ra sau, hạ
thân lên một tảng loạn thạch khác, đưa tay xua lấy xua để nói:


  • Khoan khoan, chờ một chút!

Gã đội trưởng đánh vỡ khối cự thạch khổng lồ rồi hạ thân đứng trên tảng cự
thạch đối diện, nhìn chằm chằm gã thiếu niên, chỉ cần một lời không hợp là lập
tức ra tay đập chết đối phương. Hắn vẫn còn một chút hy vọng rằng đối phương
vẫn chưa sử dụng đến Bạch Ngọc Xà.


  • Đợi ta thử một chút!

Việt song thủ giơ lên, linh lực không ngừng dâng lên, không còn hư ảo mà đã cô
đọng trông vô cùng óng ánh đẹp đẽ lại rất có lực lượng.

Gã đội trưởng vẫn chưa hiểu đối phương rốt cuộc muốn làm gì, định tập kích hắn
ở khoảng cách này, đương nhiên không thể được, còn tự đặt bản thân vào tình
thế nguy hiểm.

Sau khi ngưng tụ xoáy nước linh hải, bước chân vào Linh Toàn cảnh, thì việc
đầu tiên cần làm chính là cô đọng linh lực. Linh Toàn cảnh khác với Linh Động
ở khả năng hấp thụ linh khí tinh hoa thiên địa, vì thế chất lượng của linh lực
được gia tăng rất nhiều, đây là sự khác biệt rất lớn về chất.

Gã đội trưởng chau mày, y đã nhận ra đối phương đang muốn cô đọng linh lực,
thế nhưng cũng không có gì đáng ngại, một kẻ mới bước chân vào Linh Toàn cảnh,
có thể gây ra được khó khăn gì cho y?

Linh lực càng lúc càng cô đọng, khí thế trên người Việt cũng không ngừng được
tăng lên, dần dần vượt qua Bí cảnh thứ nhất, đột ngột bùng phát dữ dội tiến
vào Bí cảnh thứ 2.

Gần như ngay khoảnh khắc khí thế bức nhân của Linh Toàn cảnh hiện ra trên
người Việt, trên bầu trời bỗng hiện ra ba động nhè nhẹ, sau đó dần dần trở nên
cường liệt, gã đội trưởng là người đầu tiên phát hiện ra, sau đó đám người đi
cùng cũng nhận thấy không ổn, vô thức lùi lại mấy bước.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở trên cao, không gian nơi đó
đang bắt đầu biến dạng kịch liệt như đang bị ai đó bóp méo, khiến ai cũng phải
há hốc mồm. Những kẻ chỉ quanh quẩn ở nơi hẻo lánh này như bọn họ, thực sự lần
đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.


  • Ngươi. . .ngươi đang làm gì vậy?

Gã đội trưởng nhìn về phía gã thiếu niên quát lớn.

Việt không quan tâm đến y, chỉ ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi thở
phào một hơi. Hắn không kinh hoàng như mấy gã kia, gần như có thể chắc chắn
chuyện gì đang diễn ra.

Không gian ba động cuồng liệt, dần dần có dấu hiệu tách ra, hình thành lốc
xoáy không gian, một cột sáng rực rỡ xuyên qua đó, từ độ cao nghìn trược hạ
xuống ngay trước mặt của gã thiếu niên đang đứng trên bãi loạn thạch. Trong
quang mang vô tận, quang huy tụ hội dần dần ngưng tụ thành một hư ảnh giống
như vật thể gì đó hình tròn trông vô cùng cổ lão.

Dường như đó là một tấm gương bát quái, bề mặt mông lung huyền ảo như chứa
đựng trong đó cả một thế giới vậy. Chiếc gương bát quái khổng lồ rọ ánh sáng
lên người Việt, sau đó chậm rãi chuyển động, bề mặt gương bụi bặm càng lúc
càng trở nên trong trẻo hơn, hào quang tỏa ra nhàn nhạt, như một lối vào không
gian.

Việt nhìn về phía đám người đang đứng ở phía bên dưới, nở một nụ cười mà hắn
cho là rực rỡ nhất, chắp tay nói:


  • Các vị, ơn này khắc ghi trong lòng, sẽ có ngày báo đáp! Non xanh còn đó,
    nước biếc chảy dài, hậu hội hữu kỳ!

Đám người đứng bên dưới vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng gã đội
trưởng hiểu biết không kém như vậy, linh cơ khẽ động, gần như đã có đáp án cho
tình thế trước mắt. Ánh mắt lóe lên tia độc ác, chỉ thấy thân hình cao lớn của
y lao về phía gã thiếu niên, muốn chặn không cho hắn bước vào trong cột sáng.

Thế nhưng y mới chỉ đến gần quang huy rực rỡ kia, chưa kịp động chạm gì vào
người của đối phương thì trong lòng bỗng run lên, một cỗ uy áp bàng bạc hiện
ra áp thẳng lên người y. Gã đội trưởng cả người như diều đứt dây bay ngược ra
sau, không ngừng phun ra máu


  • Đội trưởng!

Mấy người đi cùng vội vã chạy tới đỡ lấy, nhưng người đội trưởng của họ không
để ý đến bọn họ, lúc này gương mặt uy nghiêm đã trở nên trắng bệch, ánh mắt lộ
rõ sự sợ hãi.

Vừa rồi là một sức mạnh không thể ngăn cản, hắn thậm chí có thể cảm nhận được
cỗ uy thế vô địch, duy ngã độc tôn, hoàn toàn chưa dùng đến một phần một tỷ
sức mạnh đối với hắn, nếu không e rằng hắn đã không còn toàn mạng rồi. Trong
khoảnh khắc đó, hắn gần như nhìn thấy một đôi mắt hờ hững từ trên trời cao
nhìn xuống, hoàn toàn coi hắn như con sâu con kiến tồn tại không thèm động thủ
giết chết.

Việt cất tiếng cười ha hả, giơ tay lên phất một cái, đồng thời chân bước ra
một bước, xoay người tiến vào bên trong hư ảnh hình tấm gương được tạo ra từ
quang huy kia, hoàn toàn không có chút lưu luyến.

Đến tận lúc này hắn mới có thể thở phào một tiếng, không phải bởi lo lắng bị
gã đội trưởng truy sát, mà sợ rằng bề ngoài non trẻ của hắn không thể qua mắt
được sự tra xét, tuổi tác thật sự của hắn đã đi đến chung điểm của lứa thanh
niên mất rồi.

Đồng thời trong lòng cũng đặc biệt rung động, hắn có thể phản lão, trẻ trung
như hiện tại hoàn toàn là do ảnh hưởng của nơi đó, vậy mà Vô tận thế giới Đệ
nhất học viện, trong tên dám lấy một chữ ‘Thần’, vậy mà cũng không thể soi ra
được tuổi thật của hắn.

Cấm địa nơi Vực sâu kia, rốt cuộc tồn tại cấp bậc cường giả nào? Lẽ nào là
thần linh bất tử hay sao?

Thực sự chỉ là một cấm địa ở một tòa đại lục hẻo lánh sao? Hay tòa đại lục này
không hề đơn giản như bề ngoài, mà còn tồn tại bí ẩn kinh thiên động địa nào
đó?

Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ thì không gian xung quanh đã biến ảo, trước mặt
là một cánh cửa mà có lẽ chỉ cần bước vào đó là sẽ đến nơi trong truyền thuyết
kia.

Hắn không lưu luyến nhìn lại một chút nào mảnh đại lục đầu tiên đặt chân khi
đến thế giới này, vững bước tiến lên con đường đã chọn.

“Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy”


Việt Chúa Tể - Chương #50