Người đăng: tuanvodich
Rừng cây rập rạp, bóng ảnh chập trùng, có cả vài chục há tử lực lượng đang
điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó, thiếu điều muốn chuyển cả khu rừng ra chỗ khác
để tiện cho việc tìm kiếm.
Một hán tử gương mặt tràn đầy uy nghiêm quét ánh mắt về khu vực trước mặt,
không ai ở đây hiểu vai trò của sinh linh đang khiên cả đám người vật lộn tìm
kiếm bằng hắn. Gia tộc có thể xoay mình được hay không, sinh linh này có vai
trò rất quan trọng.
Thiếu gia nhà hắn thiên tư ngút trời, thế nhưng cũng chỉ vừa mới đột phá viên
mãn không lâu, sau đó lại tiến vào Bắc Hoang phế khu, từ bây giờ đến khi Huyết
Lộ đóng lại chỉ còn có ba ngày, không thể nào đột phá tiến vào Bí cảnh thứ 2,
trừ khi tiến hành cưỡng ép đột phá, nhưng làm vậy thì khác nào hủy hoại tương
lai của thiếu gia!
Hắn không khỏi lắc đầu lẩm bẩm. Đứng bên cạnh hắn, một tên thuộc hạ nghe thấy
vậy thì chắp tay nói:
Đội trưởng không cần lo lắng, vật nhỏ này khó thoát khỏi tay!
Nếu không phải sợ bị mấy nhà kia biết thì đích thân gia chủ đã tới đây rồi,
con vật nhỏ này làm sao quấn chân chúng ta lâu đến vậy!
Hắn âm thầm thề trong lòng phải bắt bằng được sinh linh này.
Một hán tử khác tiến đến gần báo cáo, vị đội trưởng mặt đầy uy nghiêm có chút
biến sắc, liền nhanh chóng bước nhanh về khu vực phía trước.
Chỉ thấy có hai, ba mươi người đang bao vây lấy một khoảng rừng rộng, khí thế
ngút trời, dường như chỉ cần một tiếng động xuất hiện là lập tức có đổ huyết.
Nhìn thấy đội trưởng tiến đến, có một người lập tức tránh sang một bên, rồi
ngay khi người đi qua vòng tròn lại khép vào.
Nhìn khắp khu đất rộng cây cỏ phủ kín, thế nhưng không hề có bất kỳ sinh linh
nào, nhưng đội trưởng cũng không hề ngạc nhiên, bởi con vật mà bọn hắn đang
tìm có khả năng ẩn thân rất tốt.
Người đội trưởng đi vào trung tâm khoảng rừng đang bị vây chặt, lấy ra một cây
dược thảo màu đỏ như máu, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra khiến tâm thần con
người ta thấy vô cùng phấn chấn, thế nhưng với một ít loài thì nó lại là cơn
ác mộng.
Một làn sương trắng bỗng chốc xuất hiện cuốn tới cây thảo dược xích sắc với
tốc độ phi thường, thế nhưng gã đội trưởng một tay khẽ động, linh lực hùng hồn
bùng lên thổi bay làn sương độc. Linh lực cô đọng, hiển nhiên đã vượt thoát
phạm vi của bí cảnh thứ nhất.
Cây xích sắc thảo dược tiếp tục tản mác ra mùi hương vô cùng dễ chịu, gã đội
trưởng đôi mắt đảo quanh, từng lá cây ngọn cỏ đều hiện rõ ở nơi sâu thẳm của
hai tròng mắt, hắn tin rằng con vật nhỏ kia sẽ không thể chịu đựng, sớm muộn
cũng sẽ lộ mặt. Nếu không phải xích sắc thảo dược này cũng tương đối hiếm thì
hắn đã mang cả rừng thảo dược đến trồng khắp khu rừng này rồi.
Chỉ một lát sau, từ những lùm cỏ bắt đầu xuất hiện những dao động thoắt ẩn
thoắt hiện, hiển nhiên con vật nhỏ đã không thể chịu đựng được nữa, rục rịch
muốn bỏ chạy. Một đạo bạch quang lóe lên đánh về phía một hán tử đang tạo
thành vòng vây, xem ra muốn phá vây mà ra.
Gã đội trưởng đôi mày chau lại, thân ảnh trong đạo bạch quang kia hiện rõ
ràng, đúng là con vật nhỏ y đang muốn tìm, liền lập tức động thân lao về phía
con vật nhỏ.
Hán tử bị con vật nhỏ chọn làm đối tượng tấn công không hề nao núng, thanh đại
đao vung lên bổ xuống, tách làn sương trắng đang phun tới, chém thẳng vào đạo
bạch quang.
Keeng!
Thanh âm kim loại va chạm vang lên, hán tử thân hình lực lưỡng không ngờ lại
chịu thiệt, thân hình lảo đảo lui về phía sau. Đạo bạch quang thì không hề hấn
gì, vẫn tiếp tục muốn lao ra thoát khỏi vòng vây, thế nhưng một bàn tay quán
đầy linh lực đã xuyên qua làn sương độc bắt lấy nó.
Gã đội trưởng xuất hiện, một tay còn lại cũng rất nhanh dữ dội bùng lên linh
lực đề phòng sự phản kháng của con vật.
Có điều không hề có sự phản kháng nào từ con vật nguy hiểm, gã đội trưởng khẽ
biến sắc thu tay về, chỉ thấy trong tay hắn là một con tiểu xà màu trắng, thế
nhưng không hề loang loáng sáng bóng như bạch ngọc mà có phẩn xỉn màu. Đây rõ
ràng chỉ là một lớp vỏ không hề có sức sống.
Cùng lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau, khiến gã đội
trưởng thầm kêu không tốt, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy ở phía bên kia vòng
vây, sau lớp sương trắng lởn vởn, hai gã thuộc hạ đang ôm mặt gào thét vô cùng
thảm thiết, rõ ràng là vừa ăn nhiều đau khổ.
Một đạo bạch quang rất nhanh chớp lấy khoảnh khắc vòng vây mới xuất hiện lỗ
hổng, bằng một tốc độ phi thường lao ra, nhưng không thoát được đôi mắt như cú
vọ của người đội trưởng.
Gã đội trưởng gằn giọng, trên tay lại xuất hiện cây thảo dược đỏ như máu. Hai
ngón tay thô ráp kẹp chặt lấy, linh lực bùng lên nhằm hướng bạch quang ném cây
thảo dược tới, mang theo quyết tâm hừng hực được ăn cả ngã về không.
Đạo bạch quang đã nhanh, nhưng tốc độ của cây thảo dược còn nhanh hơn, như
đang phá không mà tới, linh lực quá mạnh mẽ khiến nó dần dập nát, mùi hương
tỏa ra ngào ngạt nức mũi. Dù trúng mục tiêu hay không, cây thảo dược đỏ như
máu này chú định kết cục là bị hủy diệt rồi, đây hoàn toàn là được ăn cả ngã
về không.
Cũng không còn cách nào, nếu dùng ám khí thông thường thì không làm gì được
con vật kia, chỉ có thể hy sinh cây thảo dược này, bởi nếu lần này để con vật
nhỏ trốn mất thì rất khó vây lại được.
Ánh mắt của tất cả mọi người như lồi ra, tập trung hết vào đạo bạch quang đang
cố gắng đào tẩu và đạo xích quang đã tới gần, hoàn toàn quên đi hai hán tử
đang lăn lộn trên mặt đất.
Thời gian như chậm lại, bất giác mọi người đang vây kín khu vực này đều ngưng
thở chờ đợi kết cục, bởi nó ảnh hưởng quá nhiều.
Một vài thanh âm vui mừng vang lên, cây thảo dược mang theo linh lực đánh
thẳng vào lớp da lóng lánh như bạch ngọc của con tiểu xà khiến nó chấn động
mạnh. Có điều nếu chỉ như vậy thì vẫn không thể gây được khó khăn cho Bạch
Ngọc Xà. Ngay khoảnh khắc va chạm, cây thảo dược lập tức bị hủy diệt, nghiền
ép thành vô số mảnh nhỏ, dịch nhựa đỏ như máu từ thân cây văng ra nhuộm lên
thân thể khiến con tiểu xà chuyển thành nửa trắng nửa đỏ trông vô cùng tà dị.
Hay lắm đội trưởng!
Đội trưởng không làm xạ thủ thật uổng!
Tiếng reo hò vang lên, mặc dù con tiểu xà nửa đỏ nửa trắng vẫn như cũ thoát ra
khỏi vòng vây hướng về phương xa chạy trốn.
Nhưng ai cũng hiểu, cây xích sắc thảo dược kia có tên là Sát Độc thảo, vô cùng
quý hiếm, chính là khắc tinh của đám yêu thú có độc, đặc biệt là Bạch Ngọc Xà.
Chỉ mùi hương đã có thể khiến con tiểu xà khó chịu, giờ lại dích cả dịch nhựa,
con Bạch Ngọc Xà này e rằng sẽ nhanh chóng suy yếu, còn có thể chạy được bao
xa, rất nhanh sẽ mất mạng.
Gã đội trưởng quét ánh mắt ác động uy nghiêm lên đám người rồi quát một tiếng,
hoàn toàn không quan tâm đến hai thân ảnh vẫn đang lăn lộn, chân khẽ giậm, lập
tức hóa thành một đao lưu quang hướng về phía Bạch Ngọc Xà đang chạy trốn đuổi
theo.
Cây Sát Độc thảo quả nhiên xứng với hai chữ sát độc, tiểu độc xà liên tục
quăng mình bỏ chạy không được bao lâu thì động tác đã chậm dần, nhưng cũ quăng
cũng không còn rất xa và uyển chuyển nữa. Cơ thể dần trở nên rã rời, lớp vảy
trắng như ngọc cũng bớt sáng bóng.
Thế nhưng theo bản năng nó vẫn dùng hết sức bỏ chạy, bởi dừng lại thì kết cục
đang chờ nó cũng chính là chết.
Phía trước con tiểu xà một đoạn không xa, một gã thiếu niên đang rón rén rẽ
cành lá và cây cỏ bước đi, gần như không phát ra một tiếng động nào, ánh mắt
sáng loáng vẻ tham tài, nhìn thế nào cũng thấy đầy mờ ám.
Bỗng chốc gã thiếu niên dừng lại, bởi hắn phát hiện ra một đạo bạch qang đang
bắn về phía mình, dường như còn có phần loạng choạng. Ngay lập tức, hai tay
theo bản năng lập tức ngưng tụ linh lực đề phòng có biến, đôi mắt nheo lại để
nhìn rõ thứ gì đang tới.
Việt suýt nữa thì văng ra một câu rất thông dụng ở địa cầu mà đã lâu rồi không
dùng, bởi hắn nhận ra đang lao về phía hắn là một con rắn nhỏ toàn thân mang
hai màu đỏ và trắng, đỏ như máu và trắng tinh khiết, hai thái cực trái ngược
khiến con rắn nhỏ trông rất ghê rợn và nguy hiểm.
Thế nào mà hắn mới chỉ tiến vào với ý nghĩ đục nước béo cò, còn chưa thu được
cái gì mà đã có thứ tấn công rồi.
Hư ảnh song ngư hiện lên, rắn thì thường có độc, Việt không muốn va chạm trực
diện với con tiểu xà này.
Ngay khi Song Ngư ấn chuẩn bị được đánh ra, thì Việt phát hiện ra phía sau con
tiểu xà lốm đốm bóng người đuổi tho, trong đó dẫn đầu là một hán tử tạo cho
hắn cảm giác rất nguy hiểm, nhìn không thấu tu vi, rất có thể đã siêu thoát
Linh Động cảnh.
Một con vật trăm năm khó gặp, có thể giúp Linh Động viên mãn lập tức đột phá
mà không để lại hậu họa, khiến đám người đã truy bắt suốt nửa tháng, một loạt
dữ liệu hiện ra trong đầu của Việt, hắn lập tức thu công, rất nhanh lấy từ
trong nhẫn thần ra một bộ y phục đỡ lấy con bạch xà.
Nhìn thấy cảnh này, đám người đang đuổi tới lập tức phẫn nộ bộc phát. Gã đội
trưởng phẫn nộ gầm lên:
Thế nhưng đáp lại tiếng quát của y, tên thiếu niên kia không những không buông
bỏ, mà còn cầm lấy cuộn vải quay người bỏ chạy.
Tiếng rít gào vang vọng khắp khu rừng.