Người đăng: tuanvodich
Từng tư thế từng động tác, đều mang trong mình một loại thần vận rất khó diễn
tả, vô cùng thâm ảo. Bất biến, nhưng lại là vạn biến.
Mặc dù đã nắm hạt Bồ đề trong tay, thế nhưng Việt vẫn mất nửa ngày mới có thể
nắm được sơ qua được một tư thế. Nơi này có vô số bóng ảnh, nếu muốn lĩnh hội
hết thì phải đến bao giờ? Hắn không ngại việc tốn thời gian, thế nhưng phế khu
không biết sẽ mở ra trong bao lâu.
Việt đưa mắt nhìn toàn bộ những tổ hợp phù văn đan xen được lạc ấn trong hư
không, hắn không có khả năng nhớ được hết tất cả, và tin rằng dù có là những
nhà vô địch cuộc thi trí nhớ, hay thần đồng với chỉ số EQ trên 200 cũng không
có khả năng nhớ nổi. Mỗi một thân ảnh đều bất động, thế nhưng vấn đề là những
minh văn tổ hợp nên chúng liên tục biến đối không ngừng, chính là trong bất
biến có vạn lần biến hóa, như vậy căn bản là ghi nhớ kiểu gì đây?
Hơn nữa thời gian mở ra của phế khu không đủ để hắn lĩnh hội được hết. Làm thế
nào đây?
Lẽ nào phải từ bỏ? Hắn một vạn lần thấy không cam tâm, những đạo văn này rất
có thể tập trung tinh hoa cả đời của một vị cổ lão đã tồn tại mấy nghìn năm,
là một bộ vô thượng linh thuật mà nếu hiểu được sự ảo diệu của nó, rồi sau này
liên tục phát triển lên thì chắc chắn vẫn đạt đến một cảnh giới làm cho cả quỷ
thần phải khiếp sợ.
Việt đứng dậy, chậm rãi đi lại trong căn phòng, lần theo từng đạo thân, muốn
tìm ra quy luật biến hóa, chỉ có điều hắn không dám chạm vào, bởi mỗi đạo văn
đều ẩn chứa cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Khi đi đến tận nơi u ám nhất của căn phòng mọc đầy cỏ dại, nơi đặt một tảng đá
lớn phủ đầy rêu phong, linh giác của Việt bỗng sáng lên, hắn quay ngoắt lại,
ánh mắt đảo qua vô số đạo thân kia, không khỏi có chút kinh dị.
Theo đường đi của hắn, dường như tốc độ biến hóa đạo văn của những bóng ảnh
càng lúc càng chậm, mọi biến hóa phức tạp thoáng cái đơn giản, thiên biến vạn
hóa quy nhất, đại đạo tinh giản, rõ ràng là đang từ quá trình vạn pháp quy
tông, hợp nhất vạn đạo.
Việt trầm ngâm suy tư một lúc, hắn lúc này đang đứng ở nơi tận cùng của căn
phòng, đứng ngay bên cạnh tảng đá mà vị phong bà bà kia đã ngồi. Hắn quyết
định thử đi ngược lại đường vừa đi, có thể sẽ có kỳ diều.
Đi qua từng bóng ảnh, Việt nảy sinh cảm giác như đang được chứng kiến quá
trình diễn hóa của đạo, đại đạo nở rộ, từ khởi nguyên đến vô tận, từ đơn giản
đến phức tạp, từ tinh túy đến tinh hoa, đại đạo không ngừng được diễn hóa muôn
hình vạn trạng, chỉ cần bước lên một bước đã thấy nở rộ hào quang rực rỡ.
Nếu như ban nãy là đi ngược dòng thời gian trở lại thuở sơ khai của thiên địa,
thì vừa rồi là vô số con đường, vô số diễn giải, vô số biến hóa của vạn đạo,
vô cùng vô tận, mỗi một thứ đơn giản nhất, cũng có thể diễn hóa thành vô
thượng đại đạo.
Đi đến tận cửa điện, Việt nhắm hai mắt, hắn không quan tâm đến những tinh túy
của từng bóng ảnh, mà chỉ tập trung cảm nhận quá trình diễn hóa của những phù
văn, từ đơn giản đến phức tạp, từ phức tạp trở lại bản nguyên. Biến hóa vô tận
không thể nắm bắt, nhưng quá trình diễn hóa ra thì lại có thể linh ngộ.
Việt quay ngoắt lại, ánh mắt tập trung vào nơi sâu xa nhất mà chỉ mới hôm qua
thôi vẫn còn một bóng người cô độc ngồi đó điên khùng không ngừng khóc khóc
cười cười. Vạn đạo đều từ khởi nguyên, diễn biến của vạn bóng ảnh, đều bắt
nguồn từ nơi đó.
Lại chậm rãi cảm nhận quá trình tinh giản của đạo, đảo ngược những biến hóa,
Việt đi đến bên tảng đá rất lớn phủ kín rêu phong ở nơi sâu xa. Hắn nhảy lên,
ngồi vào đúng vị trí mà lão bà bà đã ngồi, xếp bằng nhắm mắt và cảm nhận.
Quả nhiên, ngay khi hắn tĩnh tâm linh hội, những biến hóa bắt đầu chậm rãi
xuất hiện, liên tục nhiều loại tư thế được diễn biến. Tốc độ tăng dần, biến
hóa cũng càng trở nên phức tạp, những tư thế ấy được diễn luyện nhanh đến mức
làm cho người ta hoa cả mắt.
Mặc dù không có bất kỳ uy thế hay dao động gì, thế nhưng Việt vẫn cảm thấy áp
lực khủng khiếp, phảng phất mỗi bóng ảnh đều là một vị thần linh ngự trị trên
chín tầng trời đang nhìn xuống thế gian, chỉ là những động tác do phù văn tổ
hợp thôi mà cũng tỏa ra hào quang vô tận.
Các loại đạo văn liên tục diễn biến đại đạo vô cùng vô tận, lại bắt đầu hợp
nhất, quay về với sự tinh giản, mọi biến hóa phức tạp thoáng cái đơn giản,
thiên biến vạn biến chậm rãi trở thành vạn hóa quy nhất, trở thành một tư thế
duy nhất.
Một tư thế chung cực này, toát ra khí thế vô cùng đặc biệt, mặc kệ đối phương
là ai, mặc kệ vạn đạo tranh đấu, ta vẫn độc tôn duy ngã khắp trời đất, toàn
thân bất động, chỉ mong bại một lần.
Trong vô thức, cơ thể Việt cũng chuyển động, tạo thành tư thế hệt như tư thế
chung cực khởi nguyên vạn hóa kia. Ngồi xếp bằng, nhắm mắt, hai tay kê lên
đùi, song thủ hợp lại ở ngang bụng, ngón trỏ và ngón cái duối thẳng chạm vào
hai ngón cùng vị trí ở bàn tay đối diện ở vị trí đầu ngón, các ngón tay còn
lại đan vào nhau.
Từ phức tạp biến thành đơn giản, cả người Việt giống như một đại đạo đang tập
trung lại làm một, mãi mãi không thay đổi, đọng lại ở nơi đó.
“Quán niệm vạn linh, sinh mệnh khắp vũ trụ rót đầy toàn thân ta, tiếp dòng
sinh mệnh này ta hóa thân làm bất động, vạn pháp bất xâm, nhất thế hóa vạn
pháp. . .”
Đoạn khẩu quyết tối nghĩa thâm ảo lại vang lên trong đầu, dường như đương lạc
ấn trong hư không, đến lúc này mới vang lên như tiếng chuông vọng về từ thời
tuyên cổ.
Chỉ cần nắm được thần tủy là có thể định được hình dạng, sau đó biến hóa ngàn
vạn. Một khi đã nắm được căn bản, mọi hình thái, mọi diễn biến đều có thể hiện
ra.
Việt rơi vào một trạng thái kỳ diệu, không hề quan tâm đến đám người đang tầm
bảo ở ngoài kia, cũng không quan tâm đến đã bao nhiều ngày trôi qua rồi, mọi
thứ đều mông lung như ảo. Có cảm giác cả thân thể hắn đã trở nên to lớn, nhưng
lại tự do biến hóa, có thể diễn hóa đại đạo ra vô số hình thế khác nhau.
Hắn đã hiểu được thuật pháp này, một loại thuật đưa con người ta ở vào thế bất
bại, vạn pháp bất xâm, với quá trình phân giải – trọng tổ làm gốc, liên tục
diễn hóa và đảo ngược. Bất kỳ pháp nào, bất kỳ đạo nào, đều có thể được phân
giải để tìm ra bản nguyên, tìm ra cách khắc chế, sau đó trọng tổ lại thành đạo
pháp của bản thân, thậm chí tái tạo pháp của của đối thủ.
Việt cảm giác thân thể mình muốn nứt vỡ ra, linh hồn không thể nào tồn tại
được nữa, tựa như muốn tan biến. Hắn khẳng định mình mới chỉ nắm giữ được sơ
sơ cơ sở của thuật pháp này, thế nhưng đã có dấu hiệu không thể chịu đựng
được.
Nhưng không sao, hắn đã hiểu rõ được tinh túy bên trong, biết nên tu hành như
thế nào, biết nên đi tiếp như thế nào.
Căn phòng này tập trung toàn bộ tinh hoa một đời của vị lão bà bà đã trường
tồn cùng tuế nguyệt, trong lúc điên điên khùng khùng lạc ấn ra, người điên
nhưng đạo không hề điên. Nhờ vậy Việt thấy được bổn nguyên bí thuật, qua đó
nắm được bản chất, vững vàng khắc hạ được thể thế bổn nguyên quy nhất.
Việt phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể rệu ra, toàn thân không có chút sức lực
nào, hắn đã tốn quá nhiều tâm huyết để cạm ngộ bí thuật này, thế nhưng vẫn kịp
nghe được câu khẩu quyết cuối cùng lạc trong hư không:
“Thân bất động, hóa vạn pháp
Vạn Hóa thánh pháp, duy ta bất bại”
Hắn khẽ lắc đầu, thật sự là bất bại sao? Nếu vậy thì Bắc Hoang tông năm xưa
tại sao lại bị diệt tuyệt? Hay là Bắc Hoang tông cũng chưa thể diễn hóa thuật
này đến mức tận cùng?
Việt không khỏi tự hỏi một câu, nhưng không quá đi sâu vào vấn đề này, cho dù
diễn hóa tận cùng của bí pháp này vẫn không thể chiến một trận, thì hắn vẫn
tin rằng bản thân đến một ngày sẽ đủ năng lực khám pháp nơi có sáu con rồng
chụm đầu kia.
Hai chân ngồi xếp bằng, Việt muốn nhanh chóng phục hồi linh lực, mặc dù chuyến
tiến vào phế khu này đối với hắn đã quá lời rồi, đạt được lợi ích không thể
tưởng tượng, nhưng nếu đạt được nhiều lợi ích hơn nữa thì càng tốt. Lợi ích
thì không có ai từ chối cả!
Hơn nữa không ai đảm bảo nơi này sẽ không có người đến, với tình trạng của hắn
bây giờ, chỉ cần một gã Linh Động cảnh sơ kỳ cũng có thể hạ gục được hắn nhanh
chóng.
Nửa ngày trôi qua, Việt đã hồi phục được tương đối, liên đứng dậy, nhảy xuống
tảng đá. Hắn nhanh chóng tiến ra bên ngoài, đương nhiên không hề chạm vào bất
kỳ lạc ảnh nào cả.
Đi đến cửa điện cổ lão, hắn dừng lại, quay đầu nhìn những bóng ảnh trong hư
không kia, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ tà ác, đó là hủy diệt căn phòng này.
Bí thuật này nếu rơi vào tay người khác thì rất không hay, hắn đã nắm được
rồi, nên phá húy mới là thượng sách.
Có điều nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ, đây là lạc ấn của một vị cổ lão đã tồn tại
không biết mấy nghìn năm, chạm vào còn không dám chạm, nói gì đến việc phá hủy
chúng, đây là tìm chết!
Việt dứt khoát quay đầu bước ra khỏi căn phòng cổ xưa, hoàn toàn không quay
đầu lại. Kết hợp với khung cảnh tang thương, phảng phất ý cảnh được khắc họa
trong bài thơ Đất nước của Nguyễn Đình Thi:
"Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy. . ."
Con thú cưỡi đã biến mất, cũng dễ hiểu bởi đã nhiều ngày trôi qua rồi, Việt
tiếp tục đi lại trong tòa phế tích.
Với cảnh giới viên mãn và chiến lực bản thân, Việt hoàn toàn tin tưởng năng
lực tranh chấp bảo vật của mình. Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc mà thời còn
niên thiếu thường xuyên làm, đó là tổ chức đánh cướp. Tiền của phi pháp luôn
mang lại sự phấn khích!
Đến tận hai canh giờ sau, rốt cuộc cũng xuất hiện, một bóng người vội vàng lọt
vào trong mắt Việt. Dáng vẻ vội vàng, khuất tất, với con mắt nhìn người siêu
hạng, đây hiển nhiên là một kẻ đã đạt được chút lợi ích.
Việt nhanh chóng tiến đến, trước xin ít đồ, sau hỏi ít chuyện của phế khu. Đã
bao nhiều ngày rồi, hắn cần phổ cập chút tình hình.
Thế nhưng ngay khi cách con mồi chỉ chừng chục bước, thì dưới chân bỗng chấn
động mạnh khiến cả hắn và gã con mồi đều lung lay dữ dội. Cả khu phế tích rộng
lớn như rung chuyển.
Việt hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ kịp chửi một tiếng, rồi thân hình dần
tiêu biến.