Người đăng: tuanvodich
Bầu trời u ám, khí tức hoang sơ cổ lão khiến người ta phải kính nể tràn ngập
khắp bình nguyên.
Một con đại ưng đỏ rực như một ngọn đuốc vỗ vỗ đôi cánh cự đại, đứng trên lưng
nó là một gã thanh niên xích bào đỏ rực, tản mác ra một luồng chiến ý nóng
rực.
Một con bạch trĩ vỗ đôi cánh trắng muốt tạo ra những cơn gió khiến những kẻ
yếu kém phải chao đảo, chở một gã thanh niên cực độ anh tuấn, toàn thân toát
ra một cỗ ngạo khí cao vời vợi, như một vị thần linh đứng trên đỉnh núi cao
nhìn xuống nhân gian, nhìn xuống phàm trần.
Một cơn gió còn thô bạo hơn cuốn theo cát bụi thổi đến, một gã thanh niên cưỡi
trên một đầu Nhị cấp Hổ Đầu Thứu xuất hiện, áo bào tung bay trong gió, dáng vẻ
vô cùng phong lưu.
Một con Hoàng Kim Thư nhảy mang theo cảm giác dễ chịu thư thái xuất hiện, một
người thanh niên lục y bước xuống, cảm giác thoải mái rõ ràng là từ người này
mà ra.
Đám đông tách ra, nhường đường cho một chiếc kiệu được kéo bởi bốn con Tử Tinh
Sư Hổ đầy cao quý. Khi đến gần đại môn, bốn con Sư Hổ dừng lại, màn che chiếc
kiệu được vén sáng, bước xuống là một gã bạch y thanh niên gương mặt thanh tú
kiều lệ, hai hàng mi mỏng manh toát ra sự lạnh lùng như băng lãnh ngàn dặm.
Lại lục tục có vài gã thanh niên xuất hiện, người nào người nấy khí độ ngời
ngời, đều là anh kiệt trên phiến đại lục này.
Việt ngồi trên tảng đá, lần lượt nhìn từng người hai tai lắng nghe những tiếng
trò chuyện cạnh bên, đã biết được thân phận của tất cả. Anh kiệt đã đến đầy
đủ, nhưng Việt biết vẫn còn thiếu một người.
Khi hắn còn thắc mắc thì mặt đất bỗng truyền đến những chấn động rất nhỏ, ngay
sau đó mặt đất xuất hiện những vết nứt, khiến mọi người phải tránh ra một bên.
Đất đá tung bay, một con Hắc Hạt từ trong lòng đất trồi lên, mang theo một gã
thanh niên xuất hiện. Toàn thân gã phát ra một khí thế thô bạo cuồng nhiệt,
thế nhưng ánh mắt lại lấp lóe sự cơ linh.
Thanh niên cưỡi Hổ Đầu Thứu nhìn về phía gã cuồng nhân mới đến cười ha hả:
Cuồng công tử cũng đến rồi! Xem ra một thế hệ anh kiệt chúng ta đều đã đến
đủ!
Thật sự đầy đủ ư?
Cuồng công tử nhe răng cười, đảo mắt nhìn xung quanh, dường như muốn tìm kiếm
gì đó.
Gã thanh niên cưỡi Hổ Đầu Thứu thấy vậy định lên tiếng hỏi, nhưng không khí
chợt biến đổi, hắn lập tức quay đầu, giương ánh mắt gắt gao nhìn về phía cổ
môn ở sâu trong vùng hoang nguyên kia.
Lúc này trên đại môn cổ lão, từng đợt phù văn ẩn hiện phát sáng, chỉ thấy văn
tự dày đặc như sao trên trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng rất nhanh xuất
hiện dấu hiệu mờ dần đi, giống như ánh tịch dương bừng lên trước khi vụt tắt.
Nhận thấy được một màn này, toàn bộ hoang nguyên nhất thời tĩnh lặng, vô số
ánh mắt trong khoảnh khắc đó đều nóng rực cả lên. Lúc này nếu có người dám lên
tiếng làm phiền, nhất định sẽ bị coi là công địch, mỗi người một ngụm nước bọt
cũng đủ dìm chết.
Vù!
Không biết bao lâu trôi qua, theo sự tan biến của những cổ văn tự cuối cùng,
cổ môn khổng lồ đột nhiên rung lên kịch liệt, một luồng khí tức cổ lão sơ khai
từ khe hở cửa hai cánh cửa tràn ra, lượn lờ xung quanh tòa đại môn cổ xưa này.
Linh khí của toàn bộ phiến thiên địa xung quanh nhất thời bị tiêu tán, cả
hoang nguyên như trở lại thời kỳ vạn vật sơ khai, mọi thứ đều tinh khiết vô
ngân, ngay cả linh khí sinh mệnh cũng không tồn tại.
Không biết ai là người lên tiếng đầu tiên, ngay lập tức vô số tiếng hô vui
mừng điên cuồng đột nhiên vang lên cuồn cuộn ở bình nguyên mênh mông. Trong
khoảnh khắc đó ánh mắt vô số người chợt đỏ cả lên, thậm chí ngay cả việc hô
hấp cũng trở nên dồn dập hơn nhiều. Cả hoang nguyên trong phút chốc trở nên
nóng bừng náo loạn. Biển người đông nghìn nghịt nhất thời tuôn ra, liều mạng
dồn lên phía trước.
Cánh cửa lớn nặng nề còn chưa mở ra ra được một nửa, đám anh kiệt đã ngay lập
tức lao lên, vọt vào trong khe cửa.
Hưu!
Có người dẫn đầu, cục diện tiếp theo không nghi ngờ gì nữa liền rơi vào bạo
động. Biển người đông nghìn nghịt đồng loạt phóng ra ngoài. Vô số các thân ảnh
giống như một đàn châu chấu, che lấp mặt trời, sau đó điên cuồng phóng về phía
luồng lốc xoáy năng lượng.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể vào được. Sau khi vô số người lọt vào
trong khe cửa, chỉ trong chốc lát, lại có vô số người bắn ngược ra, chật vật
lăn lộn trên mặt đất, hiển nhiên là thực lực không đủ.
Việt lúc này cũng đã lẫn trong đoàn người tiến về phía cổ môn to lớn đang dần
mở rộng. Hắn không quá vội vã, nhưng cũng không thể chậm trễ quá được, nếu
không thứ tốt e rằng không đến lượt.
Trong nháy mắt vừa bước nửa bước vào đại môn, Việt liền cảm nhận được một cách
rõ ràng, có một loại năng lượng bài xích mạnh mẽ cố gắng hất hắn ra ngoài.
Loại năng lượng bài xích này quả thật không hề yếu, nếu thực lực không đạt đến
Linh Động đỉnh phong, e rằng không thể nào chống lại lực lượng bài xích mạnh
mẽ này.
Đương nhiên giới hạn đó không thể khiến Việt bật ra rồi lăn lông lốc như những
kẻ ngoài kia. Huyết Hải khẽ chấn động một chút, một luồng linh lực huyết sắc
mạnh mẽ tuôn trào ra, nháy mắt đã có thể đánh tan nguồn năng lượng bài xích
đó.
Ngay trong khoảnh khắc cả thân thể của Việt toàn bộ đi vào đằng sau cổ môn,
cảnh vật trước mắt chỉ vừa mới đây thôi là hình ảnh hoang nguyên cổ lão khô
cạn linh khí, trong nháy mắt đã biến đổi.
Vẫn là bình nguyên, thế nhưng không còn sự cổ lão tinh khiết thuở thiên địa sơ
khai, mà là một một cảm giác thê lượng, cô quạnh. Một loại khí tức tang thương
từ mặt đất dâng lên tràn ngập, khiến cho cả không gian đều ngập tràn hương vị
của sự hiu quạnh.
Chân vừa chạm đất, Việt trong lòng dâng một một cỗ cảm giác:
“Dừng chân đứng lại, trời non nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta”
Đồng thời hắn cũng rất rung động trước thủ đoạn của Bắc Hoang tông. Sau cánh
cửa có không gian, đây chẳng phải là đã chạm vào linh vực không gian mà khoa
học đã mầy mò cả ngàn năm hay sao? Thật sự khiến người ta không thể tưởng
tượng nổi. Trong lúc này hắn thực sự có chút nghi ngờ thực lực của Bắc Hoang
tông, liệu có dừng lại ở Bí thiên thứ 3? Hay là bọn họ thậm chí đã đạt đến cấp
độ cao hơn rất nhiều?
Nhìn những thân ảnh lẻ loi không ngừng chật vật rơi xuống ở khắp các nơi xung
quanh, hắn chợt hiểu rằng đám người muốn tiến vào bên trong này, hẳn là cũng
được tùy tiện đưa vào những nơi khác nhau bên trong không gian này.
Thế nhưng lời của hắn vừa dứt, thì chợt cảm giác được một cỗ chấn động từ
trong lòng đất truyền đến.
Việt mồm lẩm bẩm nhưng cơ thể vẫn phản ứng rất nhanh, hắn biết mình không thể
tránh kịp, linh lực toàn thân bùng lên mãnh liệt, một chân mạnh mẽ giậm xuống
đúng chỗ xuất hiện khe nứt.
Một tiếng kêu the thé vang lên, Việt biết mình đã đạp trúng con vật gì đó, và
bằng cảm giác hắn biết mình chưa thể gây ra được bao nhiêu thương tổn, thậm
chí khiến nó càng dữ tợn, hắn lập tức mượn đà nhảy sang một bên, cách khá xa
chỗ vừa rồi.
Quả nhiên khe nứt chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, rồi lại tiếp tục lan rộng
ra, một con bò cạp lớn hai màu ước chừng dài cả chục mét, chợt từ dưới lòng
đất trồi lên. Từ trên chiếc đuôi cực lớn sắc bóng, độc vật tuôn ra tràn đầy
trên mặt đất, hai chiếc càng lớn hé ra cực kỳ dữ tợn.
Có hai ba tên không phản ứng nhanh được bằng Việt, chỉ trong nháy mắt đã bị
chiếc đuôi lớn sắc nhọn kia quét qua, ngay lập tức biến mất trên mặt đất và
xuất hiện trước đôi càng lớn của con độc hạt.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức vang lên khắp không gian.
Nhìn thấy một màn này, Việt không khỏi thầm nuốt nước bọt. Phiến không gian
này quả nhiên không tầm thường. Con độc hạt này, khí tức trên người cực kỳ âm
lãnh mà hung hãn, rõ ràng so với con hắc hạt của gã Cuồng nhân Tây Mạc, hiển
nhiên còn hung hãn hơn rất nhiều.
Sau khi xé xác và bằng cách nào đó nuốt được ba tên xui xẻo kia, con độc hạt
xấu xí kia đưa ánh mắt u ám liếc nhìn Việt. Thế nhưng nó lại cũng không có
xông tới, ngược lại chui trở lại vào dưới đất. Xem ra nó cũng cảm nhận được
thực lực của đối phương, nơi này còn nhiều mồi ngon hơn, không cần thiết phải
khiêu khích đối phương.
Việt thở phào một hơi. Hắn cũng không nắm chắc có thể thắng được con độc hạt,
khí tức đó rõ ràng là Tam cấp. Linh Động cảnh chỉ tương đương với Nhị cấp linh
thú, hắn mặc dù có thể vượt cấp nhưng chỉ là với đám yêu thú mới tấn Tam cấp
thôi. Thể loại hung hãn như này, hắn cũng chỉ còn nước bỏ chạy, miễn phải hao
tổn sức lực.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng, có chút buồn bực. Không gian nơi này
rộng lớn như vậy, biết đi đâu bây giờ.
Nơi đầu tiên hắn đặt chân đến thế giới này là Bắc Hoang, vì vậy hắn quyết định
chọn hướng Bắc.
Có điều dù nếu đi như vậy e rằng với cược lực của hắn thì đi dăm bữa nửa tháng
cũng không hết, hơn nữa dù đến được nơi cần đến thì e rằng không lực mà tranh
giành gì nữa.
Một gã thanh niên ăn vận sang trọng xuất hiện trong tầm mắt của Việt, đang ung
dung ngồi trên lưng một con ngựa hình thù kỳ quái, hiển nhiên là một loại yêu
thú thuộc mã tộc. Bốn chân to khỏe, khí độ thần tuấn, có thể nói là thuộc loại
thần mã ngày chạy ngàn dặm.
Việt nhếch miệng cười ung dung tiến lại gần. ..