Viên Mãn


Người đăng: tuanvodich

Vầng thái dương bắt đầu nhô lên sau dãy núi, ánh rạng đông xuất hiện, dần dần
xua đi cái lạnh giá của đêm tối.

Từng tia nắng sớm mai nhảy nhót trên ô cửa, len lỏi qua từng thanh lam cửa sổ
chui vào trong căn phòng tĩnh lặng, báo hiệu cho chủ nhân rằng một ngày mới đã
đến rồi.

Trên chiếc giường nhỏ, một gã thiếu niên ngồi xếp bằng, lòng bàn tay trái
hướng lên trên, đặt ngang bụng; bàn tay phải chỉ xuống với những ngón tay của
duỗi ra chạm đất, mu bàn tay xoay tới trước. Toàn thân bất động, nhưng trong
không khí vẫn ẩn ẩn có dao động linh lực tản mác ra.

Ngay khi những tia sáng đầu tiên tiến vào, cơ thể vốn đang bất động đột nhiên
nhúc nhích, hai bàn tay đưa lên trước ngực chắp vào nhau. Trong đó, hai ngón
trỏ duỗi thẳng chạm vào nhau, hai ngón cái đè lên nhau, các ngón còn lại lồng
vào nhau. Ngay lập tức, những tia sáng ban mai tinh khiết như mang trong mình
tinh hoa thiên địa thuở sơ khai tụ lại quấn quanh cơ thể, dao động linh lực
trong không khí cũng mạnh dần lên.

Bùng!

Linh lực đột ngột bùng lên một cách mãnh liệt, thoát ra khỏi cơ thể, không còn
trong suốt mà đã chuyển dần sang màu đỏ như xích huyết. Y phục trên người căng
phồng, một phật âm vang lên, kim quang lưu chuyển khiến nó rất nhanh trở lại
nguyên dạng. Linh lực đỏ như máu đang bùng lên dữ dội cũng thu vào trong cơ
thể, đột ngột như khi xuất hiện.

Không gian trong căn phòng lại trở nên yên tĩnh, nhưng tia nắng bình minh lại
tiếp tục chiếu rọi.

Hai mắt chậm rãi mở ra, mắt phải có huyết quang lưu động, mắt trái lại ẩn hiện
kim quang, nhưng vẫn thấy được hai con ngươi đen láy kia mang một vẻ kinh dị
và vui sướng khó kìm lại được. Linh lực trong Huyết hải đã đến một trạng thái
tràn đầy, cho thấy Việt đã viên mãn, có nghĩa không lâu nữa hắn có thể trùng
kích bình cảnh tiến vào bí cảnh thứ 2 của Linh Hải thiên.

Đương nhiên, trùng kích bí cảnh tiếp theo, hoàn toàn trong tầm tay của Việt,
thế nhưng phải trong vòng nửa tháng, thực sự quá bất khả thi, không biết cần
cơ duyên lớn đến nhường nào. Từ viên mãn đến bí cảnh tiếp theo, quá trình này
còn dài hơn từ Linh Động sơ kỳ đến viên mãn.

Việt xuống giường, mở cửa sổ ra cho những tia nắng mai chiếu rọi vào mặt.

Sau khi cùng gã Cuồng công tử chia ra, hắn lập tức chui vào một phòng trọ phục
dụng Uẩn Linh đan. Quả nhiên không hổ là thứ khiến đám anh kiệt tranh giành,
tác dụng cực lớn, khiến hắn từ hậu kỳ vượt qua đỉnh phong tiến vào viên mãn.

Việt kéo chiếc ghế lại bên cửa sổ, ngồi phịch xuống, ngửa đầu ra sau, hai chân
duỗi thẳng đặt lên cửa sổ, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Còn nhớ khi ở Địa cầu,
sau khi đã thành danh nơi thế giới ngầm, hắn vẫn thường xuyên có những buổi
sáng thảnh thơi như vậy.

. . . ..

Giữa vùng rừng núi rậm rạp, một thân ảnh không ngừng lướt qua giống như một
con báo mạnh mẽ. Nơi thân ảnh đó đặt chân xuống, ngay cả lá cây cũng không có
một chút động tĩnh nào.

Gràooooo!

Theo thân ảnh này vọt tới trước, đột nhiên cách đó không xa, vang lên một hồi
tiếng hổ gầm giận dữ. Ngay sau đó, một cái bóng màu đỏ rực liền từ trong rừng
phóng ra, ánh mắt đầy vằn máu nhìn quanh, chiếc mũi hếch lên, rồi chọn một
hướng giậm chấn phóng tới.

Ngay lúc cái bóng màu đỏ dần biến mất sau những tán cây rậm rịt, một nhân ảnh
chậm rãi chui ra từ trong một bụi cây, không khỏi cười khổ nhìn theo hướng
biến mất của con yêu hổ.


  • Không ngờ trong khu rừng này lại có một bá chủ như vậy!

Tam cấp Huyết Ngân Hổ, hàng thật giá thật Tam cấp linh thú, hoàn toàn có thể
trấn giết những kẻ mới lớ ngớ bước chân vào Tam cấp như Huyết Lân Sư, mặc dù
Việt đã tiến vào viên mãn, nhưng vẫn chỉ có nước chạy trốn.

Ngặt nỗi nỗi hắn còn chưa kịp kiếm được lợi lộc gì, đã bị đuổi cho suốt một
đem, may mà một người một hổ đuổi giết nhau vẫn theo hướng Bắc Hoang phế khu,
nên không làm chậm trễ hành trình của Việt, thậm chí còn đẩy nhanh tốc độ. Vẫn
còn một ngày nữa nhưng hắn đã rất gần với Bắc Hoang phế khu rồi.

Trong lòng suy nghĩ đến điểm này, tâm tình Việt cũng dần dần thư thái đi rất
nhiều. Hắn ngồi xuống dưới một gốc đại thụ, dưalj lưng vắt chân, hai mắt lơ
đãng nhìn về phía Tây Nam, đó chính là hướng mà Bắc Hoang tông phế khu tọa lạc

Bắc Hoang tông phế khu là nơi cực kỳ có danh tiếng của cả Trung Vực thậm chí
là cả Hỗn Loạn đại lục này. Mỗi lần phong ấn của nó suy yếu, không hề nghi ngờ
đều chính là sự kiện trọng đại nhất ở Thiên Thủy quốc. Vô số những Linh Động
giả từ Trung Vực thậm chí là từ các đại vực xung quanh đều đến tham dự.

Mục tiêu của tất cả mọi người hiên nhiên đều là vì vô số những báu vật bên
trong phế khu do đệ nhất thế lực trong lịch sử đại lục Bắc Hoang tông lưu lại.
Mức độ quý báo có thể nói người thường khó mà tưởng tượng hết. Chỉ cần may mắn
có thể có được một món báu vật bên trong đó thôi, nói không chừng có thể khiến
cho bản thân nhất bộ phong vân thực lực đại tiến!

Thậm chí có thể đánh ra một cơ nghiệp lừng lẫy như Thiên Thủy vương.


  • Còn một ngày nữa, hiện tại chắc Bắc Hoang phế khu đã tập trung rất nhiều
    người đây! Hắc hắc, đây mới gọi là náo nhiệt thật sự! Mà càng náo nhiệt, càng
    dễ đục nước béo cò!

Khóe miệng Việt khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười nhạt. Đây mới là hội quần
hùng thực sự, muốn có được báu vật của Bắc Hoang tông, người không có chút bản
lĩnh e rằng ngay đến nước canh cũng không có mà húp. Đương nhiên, kẻ không
ngoan, sẽ hạn chế phải hoạt động tay chân. Mạnh đến mấy cũng sẽ gặp phải kẻ
mạnh hơn, nếu không có đầu óc, cuối cùng đều khó tránh khỏi kết cục bi thảm.

Linh lực và thể lực đã hồi phục tương đối, Việt đứng dậy vươn vai, tiếp tục
cuộc hành trình của mình.


  • Có thể sẽ gặp lại người quen đây!

Trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến người đầu tiên mà hắn gặp khi đặt chân đến
thế giới này, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất xuất trần như lăng ba tiên
tử, nhưng tính cách thì cực kỳ mãnh liệt.

Vừa định động thân, Việt khựng lại, ánh mắt chợt khẽ chớp động, đột nhiên quay
người qua, nhìn lại về hướng Đông, nơi đó chợt truyền đến một thanh âm xé gió
mạnh mẽ.

Xuất hiện trong tầm mắt Việt là một gã thanh niên mặc áo đen, chân dẫm lên
trên thân một con cự điểu đỏ rực đang bay nhanh đi. Trên vai của kẻ đó mang
theo một thanh trường thương nặng với ngủ thường phất phơ như ngọc lửa đang
bốc cháy. Trong mơ hồ có một luồng chiến ý cuồng nhiệt từ trong người hắn tỏa
ra.


  • Chiến ý thật mạnh!

Ngay lúc Việt đang quan sát thân ảnh đó, đối phương dường như cũng cảm giác
được, ánh mắt cũng chợt chuyển dịch về phía hắn. Trong ánh mắt của gã thanh
niên đó cũng toát ra vẻ kinh ngạc, trong miệng cũng truyền ra một thanh âm
kinh dị, tốc độ cũng dần chậm lại.


  • Hắc, huynh đệ, tại hạ Hỏa Thiên, chúng ta đánh thử một trận chứ?

Thanh niên áo đen nhìn Việt cười cười.

Nghe thấy lời nói có chút vô lý của gã thanh niên áo đen, Việt có chút không
biết nói gì. Từ cái nhìn đầu tiên khi gặp đối phương, hắn đã biết rằng người
này ắt hẳn là kẻ coi việc thi đấu như mạng sống của mình. Nhưng không ngờ rằng
mới chưa được vài câu nói, hắn đã muốn động thủ với người khác như vậy.

Gã này có sự cuồng dã tương đối giống với gã Cuồng công tử, thế nhưng rõ ràng
hành xử và khôn ngoan hiển nhiên không bằng.


  • Không có hứng thú!

Việt khóe miệng khẽ nhếch, cũng không ham hố gì trao đổi với kẻ này, xoay
người bước đi. Với độ tuổi này của hắn, không bao giờ đi làm những việc thừa
thãi không mang lại chút lợi ích nào.


  • Ngươi chính là tên đồng phạm của gã Cuồng công tử?

Ngay lúc Việt sắp rời đi, tên thanh niên áo đen đó khẽ nghiêng người qua, nhìn
hắn, cười nói.

Việt khẽ dừng lại, trên mặt không khỏi thoáng kinh ngạc. Thế quái nào, hắn khi
nào trở thành đồng phạm của gã Cuồng nhân kia?


  • Hai ngày trước ở Trảm Yêu thành, xuất hiện một gã thiếu niên hợp sức với
    Cuồng công tử đẩy lui và chạy thoát khỏi tay một cường giả Bí cảnh thứ 2. Gã
    đó chừng mười bảy, gương mặt anh tuấn quá mức, tản mác đầy vẻ tà mị! Ha ha,
    xem ra chính là ngươi rồi!

Nghe thấy vậy, Việt không khỏi có chút im lặng, đúng là tiếng xấu đồn xa,
không ngờ đã nổi tiếng. Hắn còn định ở Bắc Hoang phế khu đục nước béo cò cơ
mà.


  • Ta không phải đồng bọn của tên cuồng nhân kia, cũng chưa từng thấy qua
    cương giả Bí cảnh thứ hai!


  • Ha ha, không cần phủ định! Ngươi có phải gã đó không ta không cần quan tâm,
    chỉ biết ngươi mang lại cho ta cảm giác nêu được đánh một trận sẽ rất thống
    khoái!


Hỏa Thiên cất tiếng cười lớn, cả người toát ra một thứ chiến ý nóng rực, khiến
người ta có cảm giác như một ngọn lửa đang cháy dữ dội.

Việt không quay đầu lại, nhưng vẫn tưởng tượng ra được ngọn đuốc đang bốc cháy
phía sau, cảm giác nóng rực tên này mang lại tương đối giống với Cuồng. Có
điều gã cuồng nhân kia là cảm giác nóng bức thê lương như đại mạc vô tận, còn
tên này thì là chiến ý nóng rực đầy nhiệt huyết.

Hắn không nói gì nữa, đưa tay lên phất một cái coi như chào tạm biệt, bước
chân tiếp tục bước đi, rất nhanh thân ảnh rất nhanh biến mất sau tán rừng rậm
rạp, để lại một người một điểu đứng lặng giữa rừng rậm.


  • Hắc hắc, gã này quả không xa với lời đồn, là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm!
    Đợi lúc có cơ hội nhất định phải đánh với hắn một trận!

Nhìn theo bóng dáng Việt đang dần biến mất, Hỏa Thiên không khỏi sờ sờ cằm,
nói lẩm bẩm một mình.


  • Có điều tên tiểu tử này đặc biệt khôn ngoan, rất khó để ép được hắn đánh
    một trận thực thụ! Ha ha, Bắc Hoang phế khu ắt sẽ tập trung tất cả hảo thủ, ta
    cũng phải nhanh chóng đi thôi!

Thanh âm vừa dứt, Hỏa Thiên cũng cười lớn một tiếng, con chim ưng đỏ rực dưới
chân cũng kêu lên một tiếng rõ to, lay động đôi cánh, hóa thành một ngọn lửa
khổng lồ nhanh chóng đuổi theo.


Việt Chúa Tể - Chương #38