Huyết Lộ


Người đăng: tuanvodich

Hắc bào nhân lộ ra thần sắc ngưng trọng, bỏ qua không chộp vào người trẻ tuổi
đang cười một cách điên cuồng kia, song thủ huy lên tạo ra muôn ngàn bóng ảnh,
đẩy tất cả đám cát đá bay ngược trở lại. Y không sợ đám gạch đá, thế nhưng thế
công đi sau đó cực kỳ mãnh liệt.

Quả nhiên, chỉ thấy cát đá bị linh lực của hắc bào nhân đẩy bật ra, nhưng vẫn
bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, xoay chuyển tạo thành một xoáy nước vô cùng
mạnh mẽ ập về hắc bào nhân. Từ trong cát bụi mù mịt, ẩn hiện một đôi cá nhỏ
đang tung tăng hồn nhiên, nhưng lại tạo ra sức công phá vô cùng mãnh liệt.


  • Trò mèo!

Hắc bào nhân không hoa chiêu, linh lực màu đen cuồn cuộn quanh quyền đầu, một
quyền đấm thẳng vào giữa vòng xoáy cát đá. Linh lực cực kỳ cường đại, không
phải bất kỳ một Linh Động giả nào có thể chống đỡ. Thế nhưng vừa đánh xuyên
qua linh luân của đối phương, hắc bào nhân như có cảm giác đánh xuống biển cả
vậy, linh lực ngay lập tức tiêu biến phân nửa.

Gần như cùng lúc, một cỗ linh lực nóng rực từ phía dưới áp sát hắc bào nhân.
Cuồng công tử tưởng chừng như con gà non đang chờ bị diều hâu bắt, bỗng chốc
trên tay xuất hiện một thanh binh khí không rõ là liềm hay loan đao, mang theo
linh lực nóng rực chém vào vị trí Linh Hải của hắc bào nhân.

Một kích mang đầy đủ lực lượng cường đại nhất mà một gã Linh Động cảnh có thể
phát ra, thời điểm vô cùng chuẩn xác, đích đến cũng đặc biệt hiểm độc. Hiển
nhiên tên Cuồng công tử này không phải cái gì mà chờ chết, rõ ràng là xúc tích
một đòn đợi đến đúng lúc này.

Hắc bào nhân rất muốn chửi to một tiếng, là tên khốn nào xuất thủ phía sau bức
tường, lực công kích không phải quá mạnh đối với y nhưng thời điểm và cách
thức công kích lại khó chịu đến như vậy.

Lúc này trên dưới bị giáp công, bất kỳ công kích nào đều không thua gì Lãnh
Ngạo hai người, chỉ khác là khoảng cách quá gần, căn bản là không thể tránh
né. Nếu là thời điểm nào khác, đừng nói đấu hai chứ đấu bốn kẻ như này y vẫn
nắm chắc phần thắng, chỉ là lúc này. ..

Ầm! Hai bên giao kích, phát ra tiếng nổ ầm ẩm như sấm động.

Trên dưới giáp công, lần đầu tiên từ lúc xuất thủ đến giờ, hắc bào nhân bị đẩy
lùi lại.

Ngay khi thân hình ổn định, hắc bào nhân lập tức muốn xông lên, thế nhưng cả
đằng trước lẫn phía sau bức tường đã thủng một lỗ to, làm gì còn ai, chỉ có
thanh âm non nớt truyền tới:

“Lão huynh, lần sau đánh bạc nhớ đặt cược trước nhé, đừng để mất cả chì lẫn
chài! Bên ngoài có xuất hiện vài cỗ khí tức nguy hiểm rồi đó, cẩn thận! Non
xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hậu hội hữu kỳ!”

Hắc bào nhân nghe vậy đích thực có cảm thấy đôi phần bất an, đã đắc tội với
mấy vị tinh anh này, vô luận thế nào cũng không nên ở lâu, nhưng lại không thể
nuốt trôi được cơn giận này. Y quay lại nhìn chằm chằm bốn người trẻ tuổi còn
lại, có xúc động muốn xông lên cướp, nhưng cũng biết rõ là không thể lập tức
đắc thủ.

Hừ lạnh một tiếng, thân hình lắc mạnh, hắc bào nhân lướt ra ngoài đổ trường
đường, một loạt tiếng kêu thảm vang lên, sau đó không gian lại chìm vào tịch
mịch.

Bốn người trẻ tuổi được xưng là đệ nhất thế hệ trẻ lẳng lặng nhìn về phía bức
tường đổ nát, không khỏi chau mày, bởi họ không phải phân tâm như hắc bào
nhân, bọn hắn đã nhận ra người xuất thủ sau bức tường là ai.

Thủy công chúa trong đầu không khỏi hiện lên tràng cảnh nàng đổ xúc xắc, động
tác phiêu dật mị hoặc, nhưng đường trường chỉ có một tên nhóc thưởng thức.


  • Sao đột nhiên lại xuất hiện ra một tên lợi hại đến vậy?

. . . ..

Cuồng công tử ngồi phịch xuống bên cạnh một cái giếng lớn, dựa lưng vào thành
giếng thở hổn hển.

Một lúc sau, đến khi nhịp thở đã dần đều đặn, hắn thò tay vào trong ngực áo
lấy ra một bình sứ nhỏ, ném lên trên miệng giếng, một bàn tay lập tức đưa ra
bắt lấy.

Xuất thủ là một gã thiếu niên khác nằm trên thành giếng, nhìn cũng mệt mỏi
không kém Cuồng công tử. Ánh trằng chiếu xuống gương mặt anh tuấn với những
đường nét đầy mị hoặc, hiển nhiên người này chính là Việt.

Hắn ra tay trợ giúp Cuồng công tử, đương nhiên không phải vì có lòng ái tài
hay nhân tính trỗi dậy, mà hoàn toàn là vì Uẩn Linh đan. Hắn mới đầu còn cho
rằng mình đủ lực mua hai viên, nhưng hóa ra hoàn toàn sai lầm. Cũng không
trách hắn được, do hai tên cướp kia quá mức ấu trĩ, nghĩ gì với số tiền đó đủ
sức mua Uẩn Linh đan không biết nữa.


  • Này, ngươi rốt cuộc từ xó nào nhảy ra vậy? Một kẻ lợi hại như ngươi sao
    trước giờ không hề có danh tiếng gì?

Một lúc sau, Cuồng công tử mới lên tiếng hỏi.


  • Cái đấy quan trọng sao?

Việt hai tay gác sau gáy, nhìn lên vầng trăng sáng rực đang treo trên cao,
nghe câu hỏi như vậy không khỏi thấy buồn cười.

Gã đầu mối Uẩn Linh đan này nghe vậy thì bật cười, dáng cười của hắn cực kỳ
cuồng bạo, lại có phần rất càn rỡ, quả thực rất hợp với danh hiệu Cuồng công
tử:


  • Ha ha, đúng là không quan trọng! Ta đến từ Tây Mạc, ngươi có thể gọi ta là
    Cuồng!


  • Bắc Hoang, Việt!


  • Thế hệ trẻ Bắc Hoang ở trên đại lục danh tiếng rất thấp, không ngờ lại ẩn
    giấu một tên lợi hại như ngươi! Hơn nữa cũng rất liều lĩnh, dám tập kích một
    kẻ đã viễn siêu Linh Động cảnh!


Việt hiển nhiên là một kẻ sẵn sàng liều mạng, nhưng khi và chỉ khi việc đó là
đặc biệt cần thiết, hơn nữa lại không có sự lựa chọn khác, và quan trọng nhất,
phải có cơ hội sống sót dù chỉ rất nhỏ. Một kẻ đã trải qua đủ hết đắng cay của
cuộc đời, càng muốn sống sót hơn những người khác.


  • Cũng chỉ vì Uẩn Linh đan mà thôi! Dù liều lĩnh đến mấy cũng sao so được với
    ngươi, dám bắt rận trên đầu lão hổ, đoạt đồ của Loạn viện!

Cuồng ngồi dậy, leo lên thành giếng, nhìn lên bầu trời đầy trăng sáng, cười
khổ đáp lời:


  • Uẩn Linh đan với người khác thì quý giá chứ với Loạn viện thì có là gì, nếu
    không họ chỉ cần phái ra một cường giả chân chính thì lão tử chỉ có nước trốn
    về Tây Mạc! Quan trọng nhất, trong nửa tháng này, ta, ngươi hay bất kỳ một cao
    thủ trẻ tuổi nào, đều phải viễn siêu Linh Động cảnh! Uẩn Linh đan là bắt buộc!

Việt nghe vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên, trong vòng nửa tháng đột phá
bình phong Linh Động cảnh, đùa chắc? Chuyện gì có thể khiến thế hệ trẻ ở đại
lục này phải điên cuồng như vậy? Hắn đột nhiên nghĩ đến một nơi, thế nhưng vẫn
hỏi lại:


  • Tại sao trong vòng một tháng phải đột phá?


  • Ngươi. ..


Cuồng so với Việt còn ngạc nhiên hơn, hắn thực sự không nghĩ một kẻ thực lực
đứng đầu trong thế hệ trẻ lại không biết việc đó, không khỏi lắc lắc cái đầu:


  • Ta rốt cuộc hiểu vì sao ngươi không hề có chút danh tiếng gì rồi!

Hắn nghĩ đến một khả năng, đó là gã trẻ tuổi trước mặt chín phần mười là đi ra
từ nơi rừng sâu nước độc, chắc lại kiểu hồi nhỏ được yêu thú nuôi dưỡng gì gì
đó mà giang hồ vẫn đồn đại. Chỉ có cách đó mới giải thích được năng lực chiến
đấu của gã này, không phải nằm ở thực lực mà là vấn đề kinh nghiệm, dù là hắn
hay mấy tên phong hào Công tử cũng không thể so sánh.


  • Nể tình ngươi đã trợ giúp, ta sẽ giúp ngươi mở mang đầu óc! Trước tiên phải
    nói qua về một nơi trong truyền thuyết, nơi mà mọi thiếu niên đều hướng về. .
    .


  • Ngưng, ngưng! Ngươi muốn nói đến Thần viện? Bỏ qua phần đó đi!


Cuồng có chút kinh ngạc nhìn tên tiểu tử phía đối diện miệng giếng, xem ra tên
này cũng không đến nỗi quá mức lạc hậu, liền nói tiếp:


  • Thần Viện, hay còn được xưng tụng là Đại Thiên thế giới đệ nhất học viện,
    bình thường đều thông qua các học viện phụ thuộc để chiêu sinh! Thế nhưng ít
    ai biết, cứ mười năm, Thần Viện lại sử dụng một cách chiêu sinh đặc biệt, đó
    là mở ra một nơi cho các thiên tài tranh đấu, được gọi là”Con đường đẫm máu
    thiên tài” – Huyết Lộ!


  • Con đường đẫm máu?


  • Phải, nơi đó trải qua không biết bao nhiêu lần thiên tài chiến, đã nhuộm
    máu của biết bao thiên kiêu, đều là những kẻ biến thái nhất! Ở nơi đó, không
    chỉ dựa vào thực lực, mà cần cả sự nhạy cảm, trí tuệ và năng lực sinh tồn của
    bản thân để vượt qua mọi nguy hiểm!


  • Nếu vậy đâu nhất thiết phải liều mạng tham gia? Đợi đợt tuyền sinh lần sau
    của Thần Viện không phải hơn hay sao?


  • Mỗi lần tổ chức, có thể sống sót đều là nhân trung chi long, biến thái
    trong biến thái, sẽ được Thần viện trọng điểm bồi dưỡng! Ngàn vạn năm qua,
    trong số các cường giả tuyệt đỉnh đi ra từ Thần viện thì có bảy tám phần mười
    là những kẻ còn sống sót trên 'Con đường đẫm máu thiên tài'!


Việt trong lòng khẽ động, nếu vậy thì hắn nhất định phải tham gia rồi. Hắn rất
tin tưởng vào năng lực sinh tồn của bản thân, mọi thứ đều đã được sinh tử rèn
luyện quá nhiều lần rồi, không cần phải nghi ngờ.


  • Chỉ cần trong nửa tháng khóa nhập cảnh giới tiếp theo là đủ điều kiện?


  • Trong nửa tháng, bất kỳ ai trước khi bước vào mười tám tuổi có thể vượt qua
    Linh Động cảnh, lập tức sẽ được tiếp dẫn đi “Con đường đẫm máu thiên tài”. Thủ
    đoạn cụ thể như nào thì ta không rõ, nhưng nghe nói người được chọn có thể
    chấp nhận hoặc từ chối, nhưng ta nghĩ chắc không có ai ngu mà từ chối!


Việt nghe đến đoạn trước mười tám tuổi thì gần như đã hóa đá, trong lòng dấy
lên một cỗ lo lắng.

Hắn trông mặt trẻ trung như vậy thôi, chứ tuổi tác thật sự đã hai mấy tuổi gần
đầu ba đến nơi rồi, như vậy liệu có đủ điều kiện? Hiển nhiên là không đủ rồi!

“Chết tiệt!”

Việt không biết Thần viện sẽ dùng cách gì để cảm ứng tu vi và tuổi tác của
hắn, hắn trẻ như vậy là do hiện tượng phản lão bên trong Vực sâu Hỗn Loạn, giờ
chỉ hy vọng cường giả Thần Viện không thể sánh bằng tồn tại bên dưới Vực Sâu
kia thì có lẽ hắn sẽ tránh được bị bóc mẽ, đủ điều kiện tiến vào Huyết Lộ.

Thế nhưng một bên chỉ là cấm địa của đại lục nhỏ bé, một bên lại là bên trong
vô tận thế giới được công nhận là đệ nhất học viện, có thể so sánh sao?


Việt Chúa Tể - Chương #37