Phong Vân Động


Người đăng: tuanvodich

Không khí trong đổ trường đột ngột trở nên vô cùng tĩnh lặng, có phần nào nặng
nề và trang nghiêm.

Việt nhìn mấy chục bàn đổ trong nháy mắt đã vắng bóng đám ma cờ bạc, không
khỏi có chút kinh ngạc. Đám thanh niên kia mặc dù rất nguy hiểm, nhưng có thể
nguy hiểm đến mức nào chứ? Đám ma cờ bạc này tuy chỉ toàn Linh Động cảnh,
nhưng mấy gã thiếu niên kia không phải cũng như vậy sao? Làm gì đến mức độ
phải sợ hãi rút lui gần hết như vậy?

Việt quay sang hỏi thăm một trong số ít những người dám ở lại, một hán tử mặt
vuông chữ điền, trông tương đối cương trực tràn ngập chính nghĩa:


  • Đại ca này, mấy gã trẻ tuổi kia là ai mà có thể dọa mọi người chạy hết như
    vậy?

Ngay lập tức đối phương dùng một ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn hắn, vỗ vỗ
vai hắn nói:


  • Tiểu tử ngươi mới từ lỗ nào chui lên, ngay cả mấy người đó cũng không hay
    biết?

Việt ngây thơ đưa tay gãi gãi đầu, rồi chắp tay:


  • Tiểu đệ vừa trốn nhà ra ngoài, mong lão ca chỉ giáo!


  • Ha ha, gặp ta coi như ngươi số may!


Hán tử mặt vuông rất hài lòng với thái độ của hắn, trong lòng cho rằng tên này
chắc vừa mở ra Linh Hải nên trốn nhà ra ngoài phiêu bạt đây, liền tận tình
giải thích cho hắn.

Bây giờ Việt mới biết, mấy người trẻ tuổi này được thừa nhận là mạnh nhất
trong thế hệ trẻ, gã bạch y được gọi là Lãnh công tử, gã ngạo mạn kia là Ngạo
công tử, còn gã đầu mối Uẩn Linh đan, được gọi là Cuồng công tử. Hai người còn
lại, thiếu nữ lam y xinh đẹp tuyệt mỹ, chính là con gái duy nhất của Thiên
Thủy vương, Thủy công chúa. Còn vị Diệp hoàng tử kia, chính là hoàng tử của
Thiên Diệp quốc.


  • Sở dĩ đám gan bé kia bỏ chạy hết, cũng bởi thế lực sau lưng mấy người trẻ
    tuổi này! Thiên Diệp và Thiên Thủy quốc chắc ngươi biết rồi, còn ba gã kia,
    nghe nói đều đến từ những đỉnh cấp thế lực ở ngoài Trung Vực!

Việt gật gật đầu, như vậy mới đúng. Nếu không có thế lực đứng sau lưng, chỉ
dựa vào tu vi, dù mạnh đến đâu cũng chỉ là Linh Động cảnh, có thể đấu với mấy
trăm Linh Động cảnh ở nơi này hay sao? Nếu là hắn, gặp tầm vài tên đã chạy dài
rồi, ngu gì mà đấu!

Ở lại đổ trường, chỉ còn hơn chục đổ khách, hiển nhiên đều thuộc dạng to gan
lớn mật, sẵn sàng xem kịch vui, thậm chí muốn đục nước béo cò.


  • Tiểu tử ngươi vẫn không rút? Xem ra cũng có thế lực phía sau!

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hán tử mặt vuông, Việt có chút buồn cười. Hắn làm
quái gì có cái thế lực nào ở sau lưng. Nếu ở địa cầu đúng là hắn muốn gió có
gió, muốn mưa là mưa, nhưng ở nơi này, hoàn toàn là một con rệp không hơn
không kém. Nhưng vẫn gãi đầu mỉm cười, bởi đã có vài người đảo ánh mắt lại
đây. Ra vẻ một chút cũng không mất gì, chốc nữa có biến người ta ra tay cũng
có chút xíu kiêng kỵ.

Việt đảo mắt quan sát những người vẫn còn ở lại, xem ra cũng đều là muốn mua
Uẩn Linh đan đây. Thế nhưng số lượng chắc chắn có hạn, sẽ có người không mua
được. Còn việc cướp thì đừng nhắc đến thì hơn, gã Ngạo công tử này dám ở đây
làm đầu mối, hiển nhiên đã có cách chạy trốn.


  • Người kia. ..

Ánh mắt Việt dừng lại trên một người, không khỏi nhíu lại, bởi hắn cảm giác
được nguy hiểm rất lớn. Người này đầu đội mũ cao, mặt mũ trông như xác chết
khô, ánh mắt lạnh lùng, trên người không phát ra chút khí thế nào, thế nhưng
Việt cảm giác được sát khí hung lệ tản mác quanh bộ hắc bào. Hắn không rõ tu
vi người này, nhưng có thể khẳng định, đã siêu việt Linh Động cảnh.

Người đó không hề phát hiện ra có người vừa quan sát mình, nhìn về phía bàn đổ
của Thủy công chúa, cất giọng như từ cõi âm gọi về:


  • Còn không mau đổ súc sắc phát bài!

Tiếng vừa cất, lập tức khiến mấy vị anh kiệt cùng lúc biến sắc nhìn qua. Vừa
nhìn thấy người này, ai nấy gương mặt đều trở nên ngưng trọng. Người này bọn
hắn hoàn toàn nhìn không thấu tu vi, rõ ràng biết thân phân đám anh kiệt bọn
hắn, vậy mà vẫn dám ra lệnh, e rằng. ..

Thủy công chúa chau mày, nhưng cũng không làm ra hành động gì, chỉ nhẹ nhàng
tung ba con súc sắc xuống bàn. Chỉ một động tác tung xúc xắc, nhưng vẫn toát
ra mị lực vô biên, chỉ là ngoài Việt ra, không ai để ý đến mà thôi.

Ba con súc sắc đầu tiên quay tròn, rồi dần dần chậm lại, đột nhiên như lại bị
lực đạo gì đó kích phải, bất ngờ dừng lại, ngửa hết mặt nhất lên trên.

Chúng nhân để ý thấy bàn tay hắc bào nhân đang đặt trên bàn đổ, không cần nói
cũng biết y đã dùng linh lực truyền qua mặt bàn đến súc sắc, khống chế điểm
số, chỉ là cách không chế linh lực như vậy, đã vượt khỏi phạm vi Linh Động
cảnh có thể làm.

Hắc bào nhân cười cười nói:


  • Bản nhân lấy bài trước rồi!

Lời còn chưa dứt, thì một cặp bài đã như bị cánh tay vô hình của ai đó kéo lê
trượt trên mặt bàn, di động về phía trước mặt y, đồng thời lật lên, không ngờ
một là Thiên, lá bài khác là Chí Tôn. Song Thiên Chí Tôn, vạn bài thần phục,
một cặp bài thắng được toàn cục.


  • Đáng tiếc không đặt cược! Đặt con mẹ nó mấy chục vạn linh tệ, có phải là
    phát đạt không?

Việt đứng xa không khỏi thở dài.

Mọi người lập tức quay sang nhìn hắn, đám anh kiệt lúc này mới nhận ra, bên
trong đổ trường này, vẫn còn một thiếu niên trẻ như vậy.

Thủy công chúa cũng chăm chú quan sát, thân là nữ tử nàng không tránh khỏi
việc đánh giá ngoại hình trước tiên. Gã thiếu niên độ mười bảy, gương mặt như
tạc, quá mức tuấn mị, thật sự không ngờ vẫn còn có người có thể so sánh về vẻ
ngoài với đám Tam công tử. Nên biết Diệp hoàng tử trong mắt nàng cũng không
thể anh tuấn xuất thần như đám Tam công tử.

Hắc bào nhân thì nở nụ cười với hắn rồi quay lại nhìn đám anh kiệt:


  • Ta sớm đã đặt cược rồi! Cuồng công tử có phải nên chuyển giao Uẩn Linh đan
    cho bản nhân?

Tên đầu mối Uẩn Linh đan, còn được biết đến với cái tên Cuồng công tử, mỉm
cười đáp:


  • Lão huynh nếu đã muốn Uẩn Linh đan, cứ theo giá cả mà thụa mua vừa bán! Một
    viên, chỉ cần. ..


  • Một viên? Ngươi cho rằng ta là ăn mày? Bản nhân muốn tất cả, hơn nữa cũng
    không có ý định trả linh tệ!


Cuồng công tử không khỏi bật cười cuồng tiếu:


  • Dù hôm nay bản nhân có đồng ý chuyển giao, e rằng các vị anh kiệt ở đây sợ
    rằng cũng không đồng ý!

Hắc bào nhân nở nụ cười lạnh:


  • Có những việc, không phải cứ không muốn là có thể không làm!

Cao ngạo thiếu niên Ngạo công tử nghe thấy vậy, đứng dậy nhìn hắc bào nhân,
không lạnh không nhạt đáp:


  • Ngươi nói rất đúng! Nhưng có điều, bọn ta không muốn, ngươi không ép được!
    Việt không khỏi thấy lạ lùng, Uẩn Linh đan gần như không có tác dụng với tu vi
    siêu việt Linh Động cảnh, tên hắc bào này đâu cần vì nó mà cố sống cố chết
    khiêu khích đám thế gia công tử này.

Diệp hoàng tử quay sang nhìn Cuồng tông tử, nhạt giọng:


  • Có lẽ chúng ta cứ thuận mua vừa bán luôn đi!

Nói xong hắn rút từ trong ngực áo ra một túi nhỏ đặt xuống mặt bàn, đẩy về
phía Cuồng công tử. Gã đầu mối Uẩn Linh đan cũng phản ứng rất nhanh, không
biết từ đâu rút ra một chiếc bình sứ nhỏ, trả ngược lại vị hoàng tử của Thiên
Diệp quốc.

Hắc bào nhân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức sát cơ lộ liễm, hung khí
bùng lên xuyên thẳng lên trần, rất nhanh lao thẳng về phía Cuồng công tử, đồng
thời cành tay thôi động linh lực cuốn lấy bình sứ đang trượt rên mặt bàn đổ.

Linh lực gần như đã cô đọng, thể hiện chất lượng rất cao, một lần nữa chứng
mình y rõ ràng đã vượt thoát phạm trù Linh Động cảnh.

Thế nhưng những kẻ được mệnh danh là đệ nhất trong thế hẹ trẻ đại lục cũng
không phải hư danh, Diệp Ngạo Lãnh ba người trẻ tuổi lập tức xuất thủ, linh
lực cuồn cuồn bùng lên cuốn lấy gã hắc bào nhân đang lướt trên bàn đổ.


  • Lũ nhóc con!

Hắc bào nhân cười lạnh, cơ thể khẽ chấn động, linh lực màu đen bùng ra xua tan
thế hợp công linh lực của ba người trẻ tuổi, đồng thời còn phản kích ngược
lại. Nhưng hắn không kịp vui thì phát hiện linh lực đang chuẩn bị cuốn lấy
bình sứ thì bị cắt đứt, một luồng thanh khí mềm mại mà sắc bén xoẹt qua.


  • Diệp Mộc đao?

Hắc bào nhân lập tức nhận ra tuyệt học gia truyền của Thiên Diệp vương tộc,
cùng lúc đó, y phát hiện linh lực đang công kích ba người trẻ tuổi của mình bị
một sức mạnh vô hình dẫn dắt, dần dần có xu hướng tiêu biến.


  • Lưu Thủy Hành Vân Chưởng?

Hắn có chút tức giận rồi, song thủ lập tức đánh ra song quyền, đẩy linh lực
cuồn cuộn đã siêu việt phạm trù Linh Động cảnh về phía Diệp hoàng tử và Thủy
công chúa, xuyên thủng cả Diệp Mộc đao và Lưu Thủy Hành Vân.

Hai người trẻ tuổi lập tức lui lại, nhưng lại có hai người khác quấn vào, vô
cùng nhịp nhàng. Gần như ngay khoảnh khắc hắc bào nhân xuất quyền, hai luồng
linh lực cực kỳ mạnh mẽ, mang đầy sát khí đánh thẳng vào hông và gáy của y,
thời điểm, vị trí đều cực kỳ chuẩn xác, thể hiện thực lực so với Thủy Diệp hai
người còn trên một bậc.

Hắc bào nhân khẽ xoay người tránh khỏi thế hợp công cực kỳ lợi hại này, không
hề ham trao đổi chiêu thức, cả người vọt về phái bên kia bàn đổ, nơi gã đầu
mối Uẩn Linh đan đang ngự trị.

Vị Cuồng công tử này khiếp vía, lăn nhào xuống đất, cả người lẫn ghế lăn về
phía góc tường, nhanh đến độ tất cả ai cũng cảm thấy không ngờ. Ngay khi ngồi
dậy thì song thủ đẩy ra một chưởng, nhưng không phải đánh về phía ác nhân đang
lao tới, mà phân ra bắn về phía ba người trẻ tuổi.


  • Nhận tiền trao hàng!

Hắc bào nhân nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không phân tâm bắt lấy ba bình
sứ, gia tăng tốc độ, trong sát na ngắn ngủi đã bay lên phía trên đầu vị Cuồng
công tử.

Mắt thấy gã đầu mối Uẩn Linh đan sắp rơi vào ma trảo của hắc bào nhân, mà
Cuồng công tử cũng không có biểu hiện gì chống cự, thì bất chợt một tiếng
"rầm" vang lên, bức tường bị đổ ra một mảng lớn, cát đá bay vèo vèo về phía
hắc bào nhân.


Việt Chúa Tể - Chương #36