Người đăng: tuanvodich
Từ đại môn Phiêu Hương Viện bước ra, Việt nhìn lên bầu trời tối đen, không
khỏi lắc lắc đầu.
Tên khốn họ Trương kia trên người ngoài linh tệ ra thì không có thứ gì quý
giá, đúng là quỷ nghèo! Tại sao cùng là con người với nhau, mà hai tên ngu
ngốc đó lại khác nhau đến vậy?
Hắn nhìn sang hai bên trái phải, rồi rẽ vào ngõ nhỏ ở bên cạnh Phiêu Hương
viện. Vượt qua rất nhiều dãy nhà, xuất hiện một con đường đá xanh dẫn thẳng
đến một cánh cổng lớn, hai bên là hoa viên được cắt tỉa rất cẩn thận, lúc này
người đi kẻ lại hết sức náo nhiệt.
Nghe thấy tiếng huyên náo truyền đến, tựa hồ như đang có cả trăm người cùng
nhau hò hét, Việt không khỏi thấy trong người phấn chấn:
Hắn phủi phủi lại y phục, rồi sau đó nghênh ngang tiến vào đại môn của đổ
trường, nhìn rất ra dáng thiếu gia hoàn khố bại hoại.
Bước vào bên trong, Việt hoàn toàn thấy choáng ngợp, suýt chút nữa thì lóa
mắt. Đập vào mắt hắn, từ gia tư bày biện đến các bàn đánh bạc, không chỗ nào
là không được coi trọng, bày biện vô cùng hoa lệ.
Hơn nữa nơi này còn rất rộng rãi, phân thành ba cấp, ở hai bên tả hữu của mỗi
cấp lại là các sảnh đường nối liền nhau, vì thế có thể chứa tới bốn năm trăm
người mà không hề có cảm giác chật chội.
Khiến người ta chú ý nhất chính là những người làm cái ở mỗi một bàn đổ đều là
một nữ tử sắc nước hương trời, dung mạo như hoa như ngọc, y phục lại hết sức
gợi cảm, toàn thân hồng y để lộ gò ngực vươn cao, chiếc áo chén ngắn màu xanh
nhạt bên ngoài không thể che giấu được đôi cánh tay và cặp đùi trắng muốt như
ngó sen, khi các nàng ngả người xuống bàn đổ, thì lại càng quyền rũ, dáng vẻ
thướt tha yểu điệu khiến Việt cũng phải suýt xoa, không chê được tiếng nào.
Chỉ có điều những con bạc khác lại hầu như không để họ vào trong mắt.
Việt lần lượt đi qua vài bàn đánh bạc, bàn nào cũng có mười mấy người đang
ngồi, xung quanh người xem đặc biệt đông. Không khí đặc biệt nóng, thậm chí
những con ma cờ bạc này sẵn sàng lao vào gây gổ.
Khi đến một chiếc bàn đổ chỉ có năm, sáu người, vẫn còn trống tới bảy tám chỗ,
hắn không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn tiến đến làm vài ván, dù sao
cũng đã từng một thời để nhớ. Thế nhưng chân còn chưa bước lên thì đã dừng
lại, bởi hắn cảm giác được một vài cỗ khí tức nguy hiểm ở xung quanh. Không
phải nhằm vào hắn, mà dường như đang tập trung vào bàn đổ còn trống hơn một
nửa kia.
Việt đảo mắt nhìn quanh, quyết định đứng yên trong đám đông chờ diễn biến,
đồng thời hai mắt tập trung vào bàn đổ.
Ngoài việc còn trống quá nhiều thì dường như không có gì đặc biệt, năm sáu gã
ma cờ bạc đang đắm chìm. ..
“Ô, gã kia. . .”
Ánh mắt Việt ngay lập tức tập trung vào một gã ma cờ bạc đang say mê nhất
trong mấy người. Gã này tuổi tác cũng quá mức trẻ đi, chắc chắn cũng chỉ tầm
mười tám, muốn không khiến người khác chú ý cũng khó. Có điều, điểm khiến Việt
chú ý không phải là tuổi tác, bản thân hắn nhìn cũng rất trẻ, không phải cũng
đang đứng trong đổ trường hay sao?
Gã thiếu niên này bề ngoài nhìn có vẻ đang rất say mê, chăm chú vào bàn đổ,
thế nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía đám đông đang bao quanh. Rõ ràng là
cũng cảm nhận được những cố khí tức nguy hiểm.
Việt khóe miệng nhếch lên cười. Hắn dám cá là tên tiểu tử này chính là đầu mối
Uẩn Linh đan trong miệng hai tên ngu ngốc kia, là kẻ mà đám học viên nhàn rỗi
của Loạn viện đang tróc nã. Hiển nhiên lúc này tình hình của hắn có vẻ không
ổn lắm, khi mà xung quanh ẩn hiện mùi vị nguy hiểm.
Có điều nếu gã này dám ung dung ở nơi này đánh bạc, Việt tin tưởng gã đã có
tính toán của bản thân, việc tốt nhất Việt nên làm là đứng im và chờ xem kịch
vui. Trò hay còn ở đằng sau!
Thanh âm ngạo mạn vang lên, một người từ trong đám đông bước ra, kéo một chiếc
ghế và ngồi xuống.
Đây cũng chỉ là một gã mới bước vào ngưỡng cửa thanh niên, ước chừng mười tám,
mười chín tuổi, gương mặt cực kỳ tuấn tú, mang đậm sự cô độc ngạo nghễ, như
đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn xuống chúng sinh. Gã vừa ngồi xuống thôi những
người xung quanh đã không tự chủ được phải lui lại.
Gương mặt anh tuấn như vậy, ngồi cũng bàn cũng cũng chỉ có gã đầu mối Uẩn Linh
đan là có thể so sánh, còn lại thì tuy cũng có một hai người khá tuấn tú nhưng
so với hai bọn hắn thì không khác nào đom đóm so với đèn pha sân khấu.
Nó không đơn giản là thua kém ở gương mặt mà còn thuộc về vấn đề khí chất.
Bàn đổ này chính là đang chơi bài cửu, Việt hồi xưa có thể loại nào mà chưa
nếm qua chứ, mặc dù thể thức ở đây dường như có chút khác biệt nhưng Việt
không quan tâm cho lắm, có thứ đáng xem hơn.
Lúc trước tập trung đánh bạc, không mấy ai để ý nhưng giờ đột ngột xuất hiện
một nam tử khí chất đến tận trời ngồi vào bàn, lập tức khiến gã đầu mối Uẩn
Linh đan phải lộ ra phong mang. Hai gã ngồi ở vị trí đối diện nhau, hoàn toàn
khiến nữ tử đang làm nhà cái kia phải ngây ra.
Nữ tử nhà cái vội vàng gật đầu, dùng thủ pháp hết sức lão luyện thành thục dàn
bài ra, xếp thành từng đống nhỏ, sau đó quăng súc sắc để phát bài.
Không biết có phải nàng ta đã cố ý sử dụng thủ pháp gì hay không mà thua liên
tiếp ba ván, tiếng hoan hô và tán thưởng của đám đổ khách lập tức làm thu hút
đám khách nhân ở các bàn bên cạnh, trong nháy mắt, bàn đổ vốn thưa thớt này đã
đông kín người.
Nữ tử nhà cái nhìn thấy cảnh này thì thầm cười khổ, nàng đâu có cố tình thua
để kéo thêm người, trên bàn có cao thủ đổ bác, bây giờ lượng người lại đông
hơn, nhà cái như nàng chắc chắn thiệt hại nặng nề.
Khẽ liếc hai thiểu niên mười tám đang ngồi hai bên, đang định vuốt bài thì một
giọng nói cao ngạo vang lên từ trong đám đông:
Tiếp đó một cánh tay trắng như bạch ngọc vươn ra từ khe hở giữa hai gã ma cờ
bạc tuổi khá lớn, đặt xuống bàn một linh tệ duy nhất, thế nhưng ánh kim lóe
lên, khiến đám đổ khách ồ lên kinh ngạc. Hoàng kim linh tệ, đổi ra thì có thể
bằng cả vạn linh tệ thông thường, có thể nói là một ván bài giá trị rất lớn ở
đổ trường này rồi.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào người mới đến, trong đám người đang
chen chúc vẫn đặc biệt nổi bật.
Lại là một gã mới bước chân vào ngưỡng cửa thanh niên, gương mặt cực kỳ tuấn
mỹ, đường nét như tạc tượng, có thể nói là so với nữ nhân còn thanh tú hơn.
Đặc biệt là hai hàng mi của hắn, thực sự khiến nữ nhân cũng phải ghen tị.
Toàn thân một bộ đồ trắng như tuyết, cả người toát ra vẻ băng lãnh không ai có
thể bì nổi. Hắn ngồi xuống đúng vị trí đối diện với nhà cái, từ gương mặt cho
đến khí chất, hoàn toàn có thể cùng với hai gã đang ngồi trên bàn đổ tạo thành
thế chân vạc.
Gương mặt anh tuấn, khí chất cao vợi, cả ba người đều ở độ tuổi mười tám, mỗi
người một vẻ, khiến cho nữ tử nhà cái có chút hoa mắt, không hiểu tại sao hôm
nay mình lại may mắn đến như vậy. Nàng rất muốn lập tức chia bài cho ba người
vừa lòng, thế nhưng tiền cược lúc này đã quá lớn rồi, nàng không có đủ quyền
hạn thực hiện ván bài này.
Gã thanh niên khí chất cuồng bạo thấy vẻ lưỡng lực của nhà cái thì không vừa
lòng lên tiếng.
Thanh âm lanh lảnh như chuông vang lên, dù đã dứt nhưng mị lực vẫn quanh quẩn
vương vấn bên tai mỗi người.
Lại một người nữa từ trong đám đông bước ra, thế nhưng khác với những lần
trước, lần này là một nữ tử. Chính xác hơn, là một thiếu nữ đang ở độ tuổi
trăng rằm.
Việt đứng lẫn trong đám người, nhìn chằm chằm thiếu nữ mới xuất hiện này. Mỹ
mạo như hoa như ngọc, phong tư diễm lệ, toàn thân ẩn ẩn toát ra một thứ mị lực
không thể cưỡng lại, điểm nổi bật là đôi mắt lam sắc tuyệt đẹp, kết hợp với bộ
y phục màu lam thướt tha, nàng như mang trong mình tất cả vẻ đẹp của đại dương
bao la.
Nữ tử đang làm nhà cái tuổi ước chừng cũng chỉ hai mươi tuổi, cũng là hạng có
chút tư sắc nhưng so với thiếu nữ mới đến, thì chẳng khác đoá hoa dại ven
đường với đoá mẫu đơn cao sang quyền quý, không còn lại chút phong quang nào
nữa.
Nữ tử nhà cái hiển nhiên biết thiếu thiếu nữ là ai, nàng chưa kịp nói gì thì
đã đứng lui sang một bên nhường chỗ.
Đám khách đứng xung quanh, có hơn chục kẻ sợ chuyện vừa nghe thấy ba chữ Thiên
Thủy quốc đã lén lún rời khỏi, thậm chí cả tiền đặt trên bàn cũng không dám
lấy lại.
Ngay lập tức, bàn đổ lập tức trở nên thưa thớt như lúc đầu, còn có cả mấy
chiếc ghế trống nữa.
Thiếu nữ lam y quét ánh mắt nhìn ba gã thanh niên như hạc giữa bầy gà kia, hai
tay không ngừng tráo bài, thủ pháp không mấy thành thục, hiển nhiên không phải
hạng người chuyên lăn lộn nơi đổ trường.
Đến tận bây giờ, Việt mới thấy gã đầu mối Uẩn Linh đan lên tiếng. Giọng nói
của hắn như một làn gió thổi từ đại mạc, tản mác ra sự thô hào, kết hợp vẻ anh
tuấn đầy cuồng bạo trên gương mặt, quả thực như một cơn bão cát thổi bay tất
cả. Hắn nở nụ cười bất chấp cuộc đời, nhìn lam y thiếu nữ châm chọc.
Thiếu nữ được gọi là Thủy công chúa không cần lên tiếp đáp lời, đã có người
đáp hộ.
Lại một thanh âm nam nhân vang lên, nhưng không phải từ bất kỳ ai đang ngồi
trên bàn đổ, mà là một người mới xuất hiện. Lần này không phải từ trong đám
đông vì hầu hết đã giải tán, một gã thanh niên, chân chính là thanh niên, bởi
tuổi tác ước chừng đã khoảng hai mươi, từ ngoài đại môn đi thẳng vào.
Thủy công chúa tráo bài xong, quay sang nhìn người thanh niên mới đến kia nheo
nheo mắt nói:
Diệp hoàng tử bật cười ha hả, ngồi phịch xuống chiếc ghế trống nói:
Lời này vừa dứt, tức thì còn sót lại vài người vẫn kiên trì ngồi lại bàn đổ
lập tức biến sắc, vội vàng đứng dậy, không còn kẻ nào dám lưu lại. Ngay cả hơn
trăm con bạc ở các bàn đổ xung quanh cũng rục rịch chuẩn bị rời đi.
Có thể nói, không ai là kẻ ngu, tất cả đều đánh hơi được nguy hiểm!