Chốn Phong Nguyệt


Người đăng: tuanvodich

Sắc trời tối dần theo vầng thái dương đang khuất lẩn sau rặng núi phía Tây,

Phiêu Hồng viện đèn đuốc sáng rực, nhưng trong mắt Việt, nơi này chỉ có một
cảm giác tràn ngập gian lương, hắc điếm.

Hắn mượn chút tửu ý, nghiêng đầu nhìn hai gò ngực cao vút của trung niên mỹ
phụ vài cái, đoạn nheo mắt cười cười hỏi:


  • Tiểu nương tử, sao biết bản thiếu gia đi nhầm đường vậy?

Mụ tú bà đon đả tiến gần đến, cười típ mắt đáp:


  • Nhìn thiếu gia ngài phong lưu tiêu sái, huyết khí phương cương, hiển nhiên
    là đang cần người "tâm sự", không đến Phiêu Hồng viện chúng tôi thì còn có thể
    đi đâu?

Việt nghe vậy thì cất tiếng cười lớn. Hắn đương nhiên không tin, rõ ràng là mụ
tú bà này vốn đợi ở đây để dẫn dụ hắn, thấy hắn đi qua thì vội vàng chạy ra
kéo "khách" lại. Có điều hắn cũng không vạch trần, biết đâu lại không phải như
mình nghĩ, thành ra mất đi buổi tối phong lưu.

Hắn rất biết tiêu tiền, tiện tay móc ra một ít linh tệ đặt vào tay mụ tú bà,
ra vẻ đại thiếu gia của nhà giàu có, vênh mặt lên nói:


  • Hoa khôi hoa hậu gì chuẩn bị cho bản thiếu gia!

Trung niên mỹ phụ nheo mắt cười cười bước đến bên cạnh Việt, quay người khoác
tay hắn, ỏn ẻn nói:


  • Thì ra là đến vì cô nương Bạch Vân nhà chúng tôi! Không biết quý tính đại
    danh thiếu gia là gì? Ồ! Chút nữa thì quên mất, cứ gọi tôi là Tam nương được
    rồi!

Việt hưởng thụ diễm phúc từ đôi gò ngực đầy đặn của Tam nương, vừa bước theo
mụ vào trong lầu, vừa nói:


  • Ta tên Trương Tam, cũng có một chữ Tam đó! Hà! Tam nương bà thật là đẹp!
    Thế này thì chết bản thiếu gia mất thôi!

Tam nương nghe vậy thì cười rung rinh cả người:


  • Thì ra Trương công tử còn trẻ như vậy mà đã là bậc lão làng, xin chờ tuỳ
    tiện khen người ta như vậy nữa! Bằng không nô gia lại cứ bám theo ngài cả đêm
    thì chớ có hối hận đấy!


  • Chỉ sợ Tam nương bà không đủ sức thôi!


Việt ha ha cười lớn. Phong vị này đã quá lâu rồi hắn không trải nghiệm, chốn
giang hồ phong nguyệt cũng có những thú vị của nó. Hắn một đường đánh ra danh
hào Đồ Tể, cũng vì vậy mà dần mất đi cảm giác trần trụi, trực diện, thẳng thắn
của chốn giang hồ.

Hai tiểu nô tì tuổi chừng mười lăm mười sáu bước tới, một người cầm chiếc chậu
nhỏ, người còn lại thì cung kính dâng khăn cho Việt lau mặt, thị hầu thập phần
chu đáo.

Hắn quét mắt một vòng, chỉ thấy trong sảnh đường có chừng hơn chục nhóm khách,
nhiệt náo vô cùng. Điểm đặc biệt là người nào người nấy tản mác ra một ít yêu
khí cường liệt, hiển nhiên không phải hạng tầm thường.

Cũng dễ hiểu, bởi vì quận Loạn Yêu này tiếp giáp Loạn Yêu sơn mạch, chiếm giữ
con đường ít nguy hiểm nhất để tiến vào sơn mạch, vì vậy tập trung các mạo
hiểm giả là chuyện quá đỗi bình thường.

Điểm này rất khác với Bắc Hoang, khi mà rất ít người dám bén mảng đến lối vào
Loạn Yêu sơn mạch hay các vực tổ chức ra quận hành chính gì ở gần đó, bởi vì
cách sơn mạch có 5 ngày đường, đó chính là nơi được người ta gọi là cấm địa,
Vực sâu Hỗn Loạn.

Những người khách ở nơi này người nào cũng đều thể hiện rõ, “lão tử không dễ
chọc đâu, đừng dại mà động vào”, không hề tỏ ra vô hại như Việt. Xem ra đó
chính là lý do khiến hắn bị nhắm vào.

Bước lên lầu hai, Tam nương đon đả dẫn hắn tới căn phòng ở nơi sâu nhất của
hành lang.


  • Trương thiếu gia, ngài tuấn tú như vậy, các cô nương đều sẽ tranh nhau để
    được hầu hạ ngài, làm gì đến lượt một người già lão như nô gia!

Nhìn điệu cười đon đả của mỹ phụ trung niên xinh đẹp đẫy đà, bản tính lưu manh
của Việt càng lúc càng trỗi dậy, cánh tay luôn ra phía sau, vỗ mạnh vào nơi
bàn tọa của Tam nương, nhếch miệng cười nói:


  • Thế nhưng ta lại trót thích Tam nương mất rồi! Ha ha. ..


  • Trương thiếu gia, ngài thật là hư nha. ..


Bị tấn công bất ngờ, mụ tú bà tỏ ra đôi chút thẹn thùng, đương nhiên hoàn toàn
là giả bộ, những người ở chốn phong nguyệt, tính cách hoàn toàn là trực diện,
trần trụi, nếu không có thể tồn tại sao?

Cửa phòng mở ra, một căn phòng tương đối rộng rãi, có hai gian, gian bên ngoài
bày một chiếc bàn, là nơi uống rượu tâm tình. Còn gian bên trong, hiển nhiên
cũng là nơi để tâm tình, nhưng là tâm tình theo kiểu khác.

Mụ tú bà đon đả kéo Việt bước vào, đỡ hắn ngồi xuống ghế, rồi quay sang nói
với cô bé nha hoàn:


  • Bạch Vân đâu, sao vẫn còn chưa tới phục vụ Trương thiếu gia?

Việt đưa tay lân la vòng eo đẫy đà của mỹ phụ, giả bộ đau khổ nói:


  • Tam nương à, vậy mà bà còn nói là các cô nương tranh nhau tiếp ta! Hay là
    để Tam nương bà thế vào luôn đi, ta thấy cũng không tệ!


  • Trương thiếu gia cứ thích đùa! Còn đứng đó làm gì, mau đi gọi Bạch Vân đến
    hầu hạ Trương thiếu gia!


Tam nương mặc kệ hắn sờ mó, nhẹ nhàng tiếp lấy ấm trà từ tay cô bé nha hoàn,
động tác thướt tha rót cho Việt một chén.


  • Trương thiếu gia, trong lúc chờ Bạch vân cô nương, ngài hãy thưởng thức
    Phiêu Hương trà của Phiêu Hương viện chúng tôi!

Lúc nhận lấy ấm trà, trong mắt của Tam nương lóe lên một tia sáng kỳ dị, rất
nhanh biến mất, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Việt. Hắn cũng không có
phản ứng cụ thể, tiếp lấy chén trà từ tay mụ, nhếch miệng nói:


  • Nếu Tam nương đã có lời như vậy, thì bản thiếu gia đâu thể chối từ!

Hắn đưa chén trà lên gần miệng thì dừng lại, hít sâu một hơi, hương vị trà
thấm nhuần vào cơ thể. Trà này mà bán ở địa cầu thì đúng là thứ các tỷ phú
tranh nhau, tổ chức đấu giá đảm bảo không thua gì các bức họa nổi tiếng thời
phục hưng.

Nhìn Việt uống cạn chén trà, Tam nương không khỏi thở dài nói:


  • Xin lỗi, ta cũng là bị ép buộc!


  • Bà vừa nói gì vậy Tam nương. . .Ơ, ta sao thế này?


Thân hình Việt khẽ lảo đảo, hắn vội vàng buông thân hình đẫy đà của mụ tú bà
ra, chống tay xuống mặt bàn, hai mắt chừng lớn nhìn người mỹ phụ, muốn nói gì
đó, nhưng thanh âm chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì cả cơ thể đã đổ sập xuống
xuống mặt bàn.


  • Ha ha, làm tốt lắm Tam nương!

Một tràng cười thổ bỉ truyền đến, từ phòng trong đi ra hai đại hán cao to, quả
nhiên đúng là hai người đã xuất hiện ở quán ăn.

Một trong hai người tiến đến bên cạnh mỹ phụ trung niên xinh đẹp, vòng tay ra
sau bàn tọa của mụ, mặt cười dâm đãng:


  • Tên tiểu tử còn non tơ này làm sao có thể thỏa mãn được Tam nương của chúng
    ta! Hắc hắc!

Người còn lại cũng mặt cười rạng rỡ, nhìn gã thiếu niên gương mặt còn đầy vẻ
kinh hãi đang mê man trên mặt bàn, nhếch miệng nói:


  • Đúng là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, chỉ chút Phong Linh dược thôi đã nằm
    mê man rồi, chưa cần chúng ta phải động công phu!

Tam nương lúc này mới khổ não lên tiếng:


  • Các ngươi ép ta làm như vậy, nếu có người biết, thì Phiêu Hồng viện này làm
    sao tồn tại đây?

Hán tử đứng bên cạnh mụ cười cười, bàn tay to bè vẫn không ngừng lưu chuyển
trên bàn tọa của Tam nương, nói:


  • Tam nương yên tâm, tên tiểu tử này chắc trên người có không ít linh tệ! Chỉ
    cần đủ số linh tệ cần là chúng ta không cần phiền đến Tam nương nữa rồi!

Nói xong quay về phía hán tử kia giục:


  • Trương huynh, mau xem trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu! Bắc Hoang phế
    khu chuẩn bị mở ra rồi, nếu chúng ta không nhanh chân tiến về thì e rằng muộn
    mất!


  • Trần huynh không cần nóng vội! Ta thấy tên tiểu tử này chắc chắn là thiếu
    gia con nhà tài phú nào đó, hiển nhiên là đến vì Bắc Hoang phế khu, trên người
    kiểu gì cũng đem theo khá nhiều linh tệ! Ta nghĩ sẽ đủ thôi. Đúng rồi, tên
    tiểu tử kia vẫn còn ở đổ trường chứ?


Hán tử được gọi là Trương huynh kia đang chậm rãi tiến đến bên gã thiếu niên
đang mê man trên mặt bàn, bỗng dừng lại hỏi.

Hán tử họ Trần gật đầu đáp:


  • Hắn đương nhiên vẫn trốn ở đổ trường! Bị Loạn viện truy nã như vậy, mà vẫn
    có tâm đi đổ trường, đúng là một tên ma cờ bạc. Tuy nhiên hắn cũng là một nhân
    vật lợi hại!


  • Dám trộm phần lớn Uẩn Linh đan ở Loạn viện, đương nhiên cũng phải có chút
    bản lĩnh! Bất quá cũng nhờ vậy mà cơ hội mới đến với chúng ta!


  • Đúng vậy! Chỉ cần hai viên Uẩn Linh đan là chúng ta có thể tiến vào Linh
    Động cảnh dậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong, lúc đó hai người chúng ta liên hợp
    lại, đảm bảo có thể ở Bắc Hoang phế khu quét ngang tất cả!


  • Ha ha, sau đó tiến nhập cảnh giới tiếp theo, là đủ để chúng ta gia nhập một
    vương triều làm tướng lãnh cấp cao, lúc đó thì vinh hoa hưởng không hết, còn
    lo lắng cuộc sống như này sao!


Hán tử họ Trương tươi cười, gương mặt đầy vẻ mê man, càng nói càng thấy tương
lại thật là rạng rỡ với hắn.


  • Được rồi Trương huynh, mau xem trên người tên tiểu tử này rốt cuộc có bao
    nhiêu linh tệ, nếu không đủ số tên kia yêu cầu thì nhanh chóng làm thêm một vụ
    nữa!


  • Được!


Hán tử họ Trương đến bên cạnh gã thiếu niên, rút ra một thanh tiểu kiếm, trước
khi lấy tiền, cần phải xử lý gọn gàng đã. Thế nhưng hắn chưa kịp đâm thanh
tiểu đao xuống, thì thấy thân hình gã thiếu niên khẽ động đậy. Hắn trong lòng
bỗng có cảm giác bất an, vội vã dồn lực đâm xuống, thế nhưng vẫn không kịp.

Họ Trương chỉ kịp cảm thấy cổ tay bỗng đau nhói không thể đâm xuống được nữa,
thì nước không biết từ đâu bắn lên khắp mặt hắn. Trong nước dường như ẩn ẩn
mùi vị cực kỳ quen thuộc với hắn, bởi đó là mùi vị đặc trưng của thứ trà tiêu
biểu tại Phiêu Hương viện

Keeng!

Thanh tiểu đao rơi xuống đất, phát ra âm thanh lành lạnh.

Trước mắt hán tử họ Trương, gã thiếu niên lẽ ra phải đang nằm mê man trên mặt
bàn, lúc này lại đột ngột ngồi dậy, một tay đang nắm lấy cổ tay của mình.

Gương mặt non nớt nhưng tuấn tú một cách quá đáng, ánh mắt đầy vẻ sâu sắc,
khóe miệng nhếch lên nụ cười, tương đối rạng rỡ, nhưng lọt vào mắt hán tử họ
Trương bỗng nhiên có cảm giác vô cùng đáng sợ.

Như là nụ cười của một vị tử thần đến từ địa ngục vậy!


Việt Chúa Tể - Chương #33