Người đăng: tuanvodich
Ánh mặt trời ấm áp một lần nữa xuyên qua sương mù, chiếu lên thân thể mọi
người, đám người của Đỗ gia vốn đã vô cùng mệt mỏi đột nhiên kêu lên mừng rỡ,
gương mặt ai nấy cũng tràn đầy hưng phấn.
Bọn họ không phải là những mạo hiểm đoàn thường xuyên tiến vào Loạn Yêu sơn
mạch, lần này lại chọc phải đại họa, suýt chút nữa thì tất cả mọi người đã
vĩnh viễn nằm lại trong đó làm bạn với oan hồn mãnh thú rồi.
Việt lúc này đã đứng trên nóc xe ngựa, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu trên
người mình, trên mặt cũng nở nụ cười, ánh mắt hắn quay lại nhìn về phía sơn
mạch Loạn Yêu. Lần này không chỉ đám người Đỗ gia mà ngay cả hắn cũng suýt
chút nữa nằm lại trong đó, quả thực hú hồn.
Bây giờ nghĩ lại, hắn thấy quyết định đi xuyên qua sơn mạch của bản thân quả
thực quá liều mạng, nơi sâu xa của sơn mạch tồn tại những đại yêu quá mức
cường đại. Nghĩ đến trận chiến giữa Lam Nhạc Tê và lão già thần bí, quả thực
là kinh thiên động địa, suýt chút nữa hủy diệt cả một lãnh địa. Mặc dù hắn tin
rằng sớm muộn mình cũng đạt đến cảnh giới đó, nhưng đó là chuyện ở thì tương
lai, hiện này vẫn quá tầm với hắn.
Có thể thoát ra khỏi khu rừng sương mù, Đỗ Phong hiển nhiên cũng rất vui mừng,
hắn cười cười rồi quay đầu lại nói với Việt.
Việt cười cười chắp tay nói:
Đỗ Phong cũng gật gật đầu:
Tên nhóc con thanh tú bám lấy vạt áo của Việt, gương mặt đầy không nỡ nói ra:
Việt đưa tay lên xoa xoa chiếc đầu nhỏ của nó, nói:
Một làn hương thổi vào mặt của Việt, hắn quay sang nhìn người thiếu nữ xinh
đẹp có ánh mắt đặc biệt trí tuệ. Nàng không có biểu lộ gì quá lưu luyến, chỉ
nhìn hắn hỏi:
Việt ngạc nhiên nhìn nàng, trong lòng không khỏi khâm phục tài trí của cô bé
này. Một câu nói nổi tiếng ở Địa cầu, ở nơi này hiển nhiên không ai biết, vậy
mà nàng ta có thể từ câu trước mà đối câu sau chuẩn đến vậy.
Hắn bật cười, đột ngột đưa bàn tay trắng trẻo đã từng một đấm đẩy lui Hắc Lân
Sư lên bóp bóp chiếc mũi nhỏ xinh của người thiếu nữ đương tuổi trăng rằm. Cử
động mạnh dạn và đầy bất ngờ này của hắn khiến thiếu nữ Trầm Ngư sững người
lại, gương mặt ráng một màu đỏ.
Việt buông tay, lại chắp tay hướng Đỗ Phong và đám người Đỗ gia:
Lời nói vừa dứt, hắn cũng là không hề có chút lưu luyến, xoay người bước đi.
Dáng vẻ của hắn ung dung tự tại, hoàn toàn không để mọi chuyện vào trong lòng.
Cuộc đời hắn sinh ly tử biệt đã biết bao nhiêu lần trải qua, huynh đệ chết
trước mắt, kẻ thù truyền kiếp tạch sau lưng, chỉ là một lần chia ly như này,
làm sao có thể tạo ra gợn sóng trong lòng hắn.
Nhìn bóng dáng của hắn dần hóa thành một chấm nhỏ, tên nhóc con mặt thanh tú
lẩm bẩm:
Trầm Ngư xoa xoa đầu nó, mỉm cười:
. . . ..
Sáu ngày trôi qua, Việt đặt chân vào Trảm Yêu thành, không khỏi có chút choáng
ngợp.
Trảm Yêu thành là một tòa thành lớn ở sâu trong Loạn Yêu quận, dù trong số tất
cả các thành thị lớn của khu vực rìa Nam Loạn Yêu sơn mạch này, cũng đủ để xếp
vào năm hạng đầu tiên. Quy mô lớn như vậy, người thường không thể tưởng tượng
hết được.
Trảm Yêu thành cách Loạn Yêu sơn mạch cũng tới sáu ngày đi đường, từ tòa thành
này muốn đến Bắc Hoang phế khu lại mất thêm một ngày nữa, có thể nói là không
đến sớm bao nhiêu so với thời gian mở ra của phong ấn.
Đưa mắt nhìn quanh, quan sát các tửu lầu san sát hai bên đường, Việt không
khỏi cảm khái:
Hắn thấy một nhóm các thiếu nữ đang đi tới, liền nở một nụ cười mà hắn cho
rằng là hấp dẫn nhất ra, hai mắt nhìn trân trối, còn đám thiếu nữ kia thì
không hề có ý né tránh ánh mắt của Việt, thậm chí còn mỉm cười khúc khích nữa.
Thực sự khiến hắn có cảm giác rất thành tựu!
Hắn lúc này đã mặc một bộ y phục mới cứng, thân hình cao lớn, nho nhã tuấn tú,
gương mặt anh tuấn lạ thường, quả thực cũng rất có sức hút với các thiếu nữ
đang tuổi hoài xuân.
Việt ngửa mặt lên trời, đắc ý cười to vài tiếng, thầm quyết định chút nữa phải
đi mua ngay một chiếc quạt để tăng thêm vẻ công tử thiếu gia cho bản thân. Bất
quá trước đó hắn bước vào một tửu lâu lớn ở bên đường.
Người oai nhờ y phục, khi Việt lên tới lầu hai của toà tửu lâu đám tiểu nhị
đều công tử này, công tử nọ mời hắn vào một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Lúc
này, hơn hai chục chiếc bàn trên lầu hai đã quá nửa là có khách ngồi.
Việt tiện tay thưởng cho tên tiểu nhị mấy đồng linh tệ, đó là thứ tiền sử dụng
ở thế giới này, rồi gọi lên mấy món rượu thịt đắt tiền. Hắn đã bán số tinh
phách kiếm được ở Loạn Yêu sơn mạch, bây giờ đang rất dư dả, hoàn toàn có
phong thái của một công tử Bạc Liêu.
Rượu thịt rất nhanh được đưa lên, Việt không nghĩ ngợi gì nữa, cúi đầu ăn như
rồng cuốn.
Không biết bao nhiêu rượu đã vào bụng, hắn đã hơi chuếnh choáng. Với thực lực
của hắn thì chỉ cần khẽ vận linh lực là có thể bài trừ rượu ra bên ngoài,
nhưng hắn không làm vậy.
Cuộc sống là phải tận hưởng!
Có tí men vào cũng khiến bản chất lưu manh của hắn càng đắc thế nổi lên, trong
đầu lại bắt đầu nghĩ về những giấc mơ thời thơ ấu của mình.
Nhớ lúc hắn cũng ở tầm bộ dạng này, chỉ khác là da không được trắng trẻo như
này. Lúc đó có thể nói là mới bước chân vào giang hồ, cái gì cũng tò mò, cái
gì cũng muốn thử, đủ các thứ mong muốn của một tên lưu manh trẻ tuổi, vẫn còn
non và xanh. Hút thuốc, đá lửa. . .những thứ đó vẫn chưa phải thứ mà lúc đó
hắn thấy tò mò nhất.
Đối với những thiếu niên giang hồ đang độ tuổi choai choai, cón có thứ gì hấp
dẫn hơn, có ma lực hơn là quan hệ nam nữ chứ?
Thế nhưng tiểu nhị còn chưa chạy đến, một trong hai hán tử ở bàn bên cạnh chợt
cao giọng nói:
Việt nghe thấy vậy, không khỏi thầm kêu sao mà khéo quá, vội ngưng thần lưu
tâm lắng nghe.
Một người khác nói:
Họ Trần cười ha hả nói:
Hắn mừng thầm, lúc này cảm xúc thuở thơ ấu tràn về, còn không đến thanh lâu
thì đi đâu nữa!
Việt đứng dậy trả tiền, rồi đi ra tửu lâu, thu phong thổi tới, tửu ý lại tăng
thêm hai ba phần, liền hướng về phía cuối phố đi đến.
Bất quá chỉ mới đi được chừng mười bước, thì Việt dừng lại. Hắn chợt nhận ra
có điểm không thích hợp, hình như có gì đó không thoả đáng.
“Hai gã đó đối đáp dường như là sợ bản thiếu không biết Phiêu Hồng Viện ở đâu
vậy! Hơn nữa lại nói đúng lúc mình vừa nhắc đến muốn đi kỹ viện, thì bọn chúng
cũng bắt đầu văn! Bọn này, có mờ ám. . .”
Việt cũng không vì thế mà đối hướng đi, tiếp tục tiến về phía cuối phố. Có
điều lúc này mục tiêu của hắn không phải là tìm mỹ nhân để giải quyết nhu cầu,
mà là muốn xem hai gã đần kia muốn làm gì. Có lẽ chín phần mười là muốn cướp
của giết người rồi.
Dọc theo hai bên đường có đủ các loại hàng quán, nào là quán thịt, quán bánh,
quán đồ thổ sản, tiệm vải, tiệm phấn son...
Bởi mấy chén rượu trong bụng nên cả hai cảm thấy cả trời đất như hư hư ảo ảo,
dưới ánh mắt trời mùa thu, con đường đá trắng dưới chân hai gã hắt lên những
tia sáng kỳ dị.
Đường phố, nhà cửa, người đi đường, xe ngựa... tất cả như hợp thành một chỉnh
thể không thể tách rời, không còn ranh giới phân định rõ rệt.
Cảnh đẹp như vậy khiến hắn nảy sinh mong muốn ở lại nơi này, mở cửa hàng buôn
bán chuyên tâm kiếm tiền, khi nào rảnh rỗi sẽ đến thanh lâu tuý sinh mộng tử,
sống một cuộc đời khoái lạc thanh bình.
Đột nhiên có người đột ngột xuất hiện trước mắt, mùi phần son nồng nặc xộc vào
mũi Việt.
Hắn đang say mê ngắm bức tranh phố phương tuyệt đẹp thì định thần nhìn lại,
thì ra là một bà tuổi sồn sồn đang đứng chặn trước mặt, cười tít mắt nói:
Việt đưa mắt nhìn theo cánh tay chỉ của mụ tú bà, nhìn thấy tấm biển lớn, bỗng
nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra đã đến Phiêu Hồng Viện.