Người đăng: tuanvodich
Trong ánh sáng ấm áp của buổi bình minh, đoàn người ngựa lừng lững di chuyển
xuyên qua cánh rừng rậm.
Ai nấy cũng đều hưng phấn, có cảm giác sống sót sau tai nạn, bừng bừng khí thế
tiến về phía biên giới Loạn yêu sơn mạch.
Trên chiếc xe ngựa xa hoa nhất, gọi cho sang như vậy thôi chứ thực ra là chiếc
xe ít tơi tả nhất, Việt ngồi vắt chân chữ ngũ, miệng ngậm một cọng cỏ, ngân
nga một giai điệu quen thuộc:
“Còn nhớ bạn đã từng nói gia đình là tòa thành duy nhất
Tiếp tục chạy băng băng theo dòng chảy của hương lúa
Cứ mỉm cười! Giấc mơ thời thơ ấu tôi biết cả mà
Đừng khóc nhé! Cứ để đom đóm dẫn bạn đi trốn
Những bài dân ca thôn quê mãi là chỗ dựa
Hãy về nhà đi, về lại nơi tốt đẹp ban đầu. . .”
Ở bên cạnh, nhóc con lên tiếng hỏi, đôi mắt mở to đầy sùng bái, trong mắt cơ
hồ đầy sao đêm lấp lánh.
Việt xoa xoa đầu nó, cười nói:
Tên nhóc con gương mặt ngây ngô có điểm hiểu điểm không, hỏi:
Việt nhìn ra ngoài bầu trời xa xôi, vô thức trả lời:
Tên nhóc con vò đầu, nó không hiểu lắm lời của vị đại ca này. Biểu tình của nó
lọt vào mắt của Việt, khiến hắn cảm thấy buồn cười, bèn véo véo gương mặt đáng
yêu của nó.
Tên tiểu tử rất nhanh bỏ qua vấn đề đó, gương mặt tiếp tục quay trở lại vẻ
sùng bái, nói:
Đại ca, huynh lợi hại thật!
Được rồi, lời này nhóc nói mấy trăm lần rồi đấy!
Việt khóe miệng giật giật, được khen nhiều quá cũng khiến hắn có điểm ngạo
ngùng, bàn tay giơ lên gõ nhẹ lên đầu tên nhóc con.
Đệ luôn muốn có một đại ca lợi hại như huynh vậy đó!
Muốn ta làm đại ca nhóc hả? Vậy thì gọi ta là lão đại!
Lão đại? Có nghĩa là gì vậy?
Tên nhóc dường như tò mò với mọi thứ, rất đúng với độ tuổi của nó.
Thanh âm hào sảng vang lên, Đỗ Phong cưỡi ngựa tới bên cạnh xe ngựa, cười nói
với Việt:
Từ đêm qua nhìn qua thực lực của Việt, xưng hô “lão đệ” của lão với hắn càng
thêm mượt, không hề có chút gượng ép nào. Ở nơi nào cũng vậy, thực lực quyết
định tất cả.
Nghe vậy, Việt cũng thở phào một cái. Hơn nửa tháng chạy đuổi nhau với đám yêu
thú, hắn cũng thấy chán ngấy rồi. Dù sao cũng cần quay lại thế giới nhân loại,
nếu không rất dễ dẫn đến chứng tự kỷ.
Đỗ Phong dường như nghĩ ra điều gì, lên tiếng hỏi.
Việt nghe vậy thì sững người. Hắn đương nhiên đã nghe đến Bắc Hoang tông, đó
là một thế lực cực kỳ cường đại từng nhất thống Bắc Hoang, nhưng chỉ vì muốn
khám phá bí mật của Vực sâu Hỗn Loạn mà sau một đêm biến mất trên bản đồ Hỗn
Loạn đại lục.
Thế nhưng nơi này không phải là Trung Vực hay sao? Lẽ nào đi lòng vòng lại
quay trở lại Bắc Hoang rồi?
Hắn vội vàng hỏi:
Nơi này không phải là Trung vực hay sao?
Ồ?
Nghe thấy câu trả lời của Việt, Đỗ Phong sững lại một chút, kinh ngạc nhìn
hắn. Tên gia hỏa này còn không biết nơi này là Trung Vực, lẽ nào. ..
Việt thật thà gật đầu, cũng không có gì phải giấu diếm.
Nhìn gương mặt giật giật của Đỗ Phong, Việt cảm thấy đặc biệt không thoải mái,
nói:
Được rồi lão ca, có thể nói về Bắc Hoang phế khu không? Nơi này là Trung
vực, sao lại tồn tại cái gì mà Bắc Hoang tông?
Ha ha, Bắc Hoang tông năm đó uy phong một cõi, không chỉ nhất thống Bắc
Hoang, mà còn vươn ma trảo tới Trung Vực! Quận Loạn Yêu này chính là bàn đạp
của họ trong quá trình nhất thống Trung Vực, Bắc Hoang phế khu là tàn tích sót
lại. ..
Đỗ Phong phục hồi tinh thần, cười cười giải thích:
. . .Nơi đó tồn tại rất nhiều bảo vật! Nghe nói đã từng có người trong đó
lấy được cực phẩm linh binh!
Cực phẩm linh binh?
Nghe thấy những lời này, gương mặt Việt toát ra vẻ nghi hoặc. Linh binh, chính
là binh khí, cũng như linh quyết được chia làm ba phẩm: hạ, trung, thượng, sao
tự dưng lại xuất hiện cái gì mà cực phẩm?
Đỗ Phong thấy vẻ mặt hắn thì cười cười, cuối cùng cũng có thứ mà tiểu gia hỏa
này bình thường, làm lão cũng lấy lại cân bằng tâm lý.
Việt lúc này gương mặt mới giãn ra, không khỏi động dung. Thượng phẩm đã là
rất hãn hữu rồi, nhìn khắp Bắc Hoang có lẽ chỉ có những thế lực lớn mới có
được trung phẩm linh binh, còn về thượng phẩm thì có lẽ chỉ có trong tay cường
giả cấp bậc Vực chủ.
Vậy mà còn tồn tại cực phẩm linh binh! Loại cấp bậc này chắc chắn có uy năng
nghiêng trời bạt núi, nếu có thể đoạt được, khiêu chiến vượt cấp không phải là
việc không thể.
Đỗ Phong thấy phản ứng của hắn, càng thấy thoải mái hơn, cười đáp:
Việt hít sâu một hơi, có thể đánh ra một đầu cơ nghiệp, hơn nữa hắn còn biết,
Thiên Thủy vương còn được coi là đại lục đệ nhất cường giả, như vậy sức mạnh
của cực phẩm linh binh không phải nói thêm nữa rồi.
Nếu vậy thì e rằng Bắc Hoang phế khu này sớm đã bị Tứ đại vương triều chiếm
lấy rồi!
Ha ha, lão đệ có điểm không biết! Trong lịch sử dài dòng, đã từng có không
ít thế lực nhòm ngó, nhưng đều thất bại, một số thậm chí còn bị họa diệt môn.
..
Tại sao vậy?
Đỗ Phong có điểm trầm tư, vấn đề này quá mức vĩ mô, lão cũng không biết quá
nhiều, hơi lưỡng lự rồi đáp:
Việt giật mình, nhưng không hề phản bác. Đó có lẽ là giải thích duy nhất hợp
lý.
Bắc Hoang tông không ai biết tồn tại chính xác trong đoạn lịch sử nào của năm
tháng dài dòng, nếu có người có thể sống đến tận bây giờ, thì chắc chắn phải
là một siêu cấp cường giả, thuận tay hủy diệt mấy thế lực đỉnh cao cũng là
chuyện trong túi. Có lẽ phải ẩn mình vì sợ tồn tại trong Vực sâu Hỗn Loạn trả
thù.
Thế nhưng giả thiết này cũng khiến Việt liên tưởng đến một vấn đề. Bắc Hoang
tông tồn tại không biết ở thời điểm nào trong dòng lịch sử, cách đây có lẽ
cũng phải cả ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn. Nếu cường giả thực sự có thể sống
lâu như vậy, có khi nào vị vương giả trong truyền thuyết của Đại Việt kia vẫn
còn sống hay không? Và có ngày hắn sẽ được tận mắt tham kiến? Còn chữ cổ Đông
Sơn ở sao Diêm Vương, những cổ nhân đó liệu có còn sống?
Hắn thật sự có khát vọng vén màn hết mọi bí mật! Muốn vậy, phải có thực lực!
Đỗ Phong đương nhiên không biết những suy nghĩ của Việt, tiếp tục nói:
Việt gật gật đầu. Thiên Thủy vương cũng là một cường giả cấp bậc vực chủ, cũng
chỉ ở tầm bí cảnh cuối cùng của Linh Hải thiên! Nếu trong đó tồn tại một cường
giả đã siêu việt Đệ nhất Bí thiên, đương nhiên Thiên Thủy vương hay các Vực
chủ không thể nào phá nổi rồi.
Đương nhiên là phải mở ra thì mới nên chuyện, thì mới có thể xuất hiện một vị
cường giả như Thiên Thủy vương, thì mới khai sinh ra được Thiên Thủy vương
triều thống ngự gần một nửa Trung Vực này.
Trong đầu xoay chuyển một ngàn lần, nói động lòng đương nhiên là giả, thế
nhưng thực lực của hắn như vậy, làm sao cạnh tranh được? Lẽ nào muốn đục nước
béo cò, nhưng vẫn cứ phải cần thực lực nha. Nếu gặp phải những tồn tại cùng
cấp bậc như Lam Nhạc Tê, chỉ có nước chết!
Nhìn gương mặt có chút lưỡng lự của Việt, Đỗ Phong vỗ vai hắn nói:
Ánh mắt Việt lập tức sáng rực lên. Đã rất lâu rồi hắn không còn cảm giác này,
cảm giác khi thấy một món lời phi pháp rất lớn xuất hiện trước mặt.
Hắn thực sự có cảm giác tân sinh ở thế giới này!