Người đăng: tuanvodich
Tây Tạng, là một trong số những nền văn minh rất phát triển thời xa xưa, cùng
tồn tại với Bách Việt. Chỉ là khi mà một phần của Bách Việt dần dần lui xuống
phía Nam và trở thành một đất nước độc lập, thì Tây Tạng, lại dần bị Hán hóa
và trở thành một phần của Trung Hoa.
Cao nguyên Tây Tạng, nằm ở phía Đông Bắc của dãy Himalaya, không chỉ là khu tự
trị lớn nhất của Trung Hoa, mà còn là thánh địa Phật giáo lớn nhất thế giới.
Nhắc đến Tây Tạng, lại nghĩ đến một thung lung rộng mênh mông, những sườn đồi
với bạt ngàn căn nhà của hàng vạn tăng nhân phật tử. Ngự trị trên đỉnh cao
nhất là tòa đại tự khổng lồ - Đại Chiêu Tự, thánh địa chân chính của Phật
giáo.
Gã thanh niên thả xuống chiếc ba lô dù, ngơ ngác nhìn quanh, những điều hắn
nghe về thánh địa Phật môn, với những gì hắn đang nhìn thấy, hoàn toàn không
hề có một sự liên quan nào.
Không phải là thung lung đỏ kỳ diệu giữa cao nguyên Tây Tạng, cũng không có
tòa Đại Chiêu Tự khổng lồ nào hết, tăng nhân thì một bóng dáng của chẳng thấy
đâu. Nếu không phải khi còn đang lúc còn đang trôi nổi giữa không trung đã
được chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời của thung lũng đỏ, thì chắc hắn đã nghĩ
mình hạ cánh nhầm địa chỉ.
Nhưng mà cái con mẹ nó, thung lũng đỏ với bạt ngàn thiền viện đâu? Cung điện
Potola hùng vĩ nơi Tạng Vương ngự trị đâu? Đại Chiêu Tự thánh địa phật môn
huyền bí đâu?
Nhắc đến Phật giáo Việt, là nhắc ngay đến bộ ba Không Lộ, Giác Hải và Từ Đạo
Hạnh. Tương truyền ba vị cổ tăng nổi danh này từng hành hương sang Thiên Trúc,
tức là Ấn Độ để cầu kinh.
Nhưng vẫn tồn tại một truyền thuyết khác ít người biết, đó là đích đến của ba
vị cổ tăng chính là Tây Tạng. Đó là bước đánh dấu cho sự du nhập chính thức
của Mật Tông, Tịnh Tông và Thiền Tông vào Đại Việt. Điều đó chứng tỏ Tây tạng
không hề thua kém một chút nào so với Phật môn tổ địa - Thiên Trúc.
Đó là lý do chính khiến hắn rất muốn đến Tây Tạng.
Lên máy bay, hạ thủ, và hạ xuống thăm thú cao nguyên Tây Tạng, kế hoạch quá
ổn, thực hiện hoàn hảo. Nhưng sao lại thành ra thế này?
Hắn lấy ra chiếc điện thoại, khi lạc đường như này thì định vị toàn cầu GPS có
lẽ là cứu cánh tốt nhất!
Hắn khẽ nhíu mày, với tiến bộ của công nghệ thông tin hiện nay, trên Trái đất
này còn những nơi vệ tinh không thể định vị tới hay sao? Chẳng lẽ hắn đã rơi
xuống dãy Himalaya.
Nhưng hắn lập tức phù định. Chỉ mới đây thôi, thung lũng đỏ vẫn còn trong tầm
mắt, làm sao đột nhiên lại thành Himalaya được? Nơi này chắc chắn vẫn ở Tây
Tạng, nhưng có lẽ là một cao nguyên nào đó rất xa thung lũng đỏ. Chỉ là hắn
không hiểu, tại sao định vị GPS không hoạt động?
Phải biết là hệ thống định vị của hắn không phải loại định vị GPS phổ thông
trên những chiếc smartphone, không có 3G hay 4G gì đó thì không hoạt động
được. Đây là hệ thống định vị toàn cầu siêu cấp chuyên dụng của Bộ quốc phòng
Mỹ, đương nhiên là hack được chứ không có sự cho phép sử dụng của khổ chủ.
Hắn nhìn xung quanh. Đây là một cao nguyên, có thể khẳng định như vậy. Chỉ là
đất đá cây cối dường như hơi bị cổ lão quá thì phải.
Một mảnh vắng vẻ cô liêu, bầu trời cao và xanh ngẫu nhiên gợn một đám mây
trắng, không khí đặc biệt trong lành, khiến gã thanh niên cảm thấy rất thoải
mái, nhưng có vẻ hơi bị thoải mái quá thì phải.
Không quái mới lạ, nơi này mỗi thứ đều hơi quá đáng một chút. Cảm giác tĩnh
tâm thoải mái, cảm giác rất giống khi hắn đi Yên Tử.
“Lẽ nào thánh địa Phật môn thực sự thần kỳ như vậy?”
Gã thanh niên khẽ lắc đầu, nhìn xác định phương hướng. Bây giờ cứ đi về phía
Đông, chắc sẽ gặp được người.
Hắn khẽ nheo mắt, rồi lập tức giãn ra, gương mặt trở nên mừng rỡ. Có một con
đường xuất hiện trong tầm mắt, dẫn về những ngọn núi xa.
Một con đường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng gã thanh niên
có cảm giác vô cùng quái dị, dường như nó đã bị phủi bụi không biết đã bao
nhiêu lâu.
Gã thanh niên bước nhanh đến con đường cổ xưa này.
Đi được một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng gặp được nhân loại, thế nhưng không có
cảm giác mừng rỡ, mà có chút ghê rợn, vì người này đã chết.
Một sát thủ chuyện giết người, gặp người chết lại cảm thấy rợn rợn? Chỉ bởi
vì, tử thi này, là của một vị sư, và điều đặc biệt là, không biết đã phủi bụi
bao nhiêu năm rồi nhưng chưa hề bị phân hủy.
Hắn tiến lại gần, cái xác đúng là chưa hề bị phân hủy, vẫn còn lớp davàng vọt
bọc lấy xương.
Ướp xác là một công việc vô cùng cầu kỳ, và tử thi cũng phải được bảo quản
trong môi trường đặc biệt, làm gì có chuyện nằm phơi trên một tảng đá hiện rõ
dấu vết gió sương của năm tháng như này.
Hắn nhớ đến một truyền thuyết của Thiền tông Trúc Lâm phái, thiền sư đắc đạo
khi viên tịch, thi thể sẽ không thể nào bị phân hủy, trừ khi chính họ muốn như
vậy.
Hắn lắc đầu, tiếp tục đi tới phía trước. Đương nhiên cũng không vài lậy gì
hết, đùa chắc, không mang đi bán đã là tốt lắm rồi.
Không lâu sau, gã thanh niên dừng lại trước một ngôi chùa cổ. Thực ra gọi là
chùa không biết có đúng hay không, bởi chỉ có một gian điện đá cực nhỏ, và
trong đó lại có thi thể nhuốm sương gió của một nhà sư. Lần này thì đúng là
trong tư thế ngồi thiền.
Hắn hơi có chút ngẩn ra, đây chẳng nhẽ là một khu di tích bí mật của Tây Tạng?
Tại sao giữa Tây Tạng tồn tại nơi như vậy mà không ai biết? Nếu như nơi này là
trung tâm dãy Himalaya thì hắn còn miễn cưỡng hiểu được, chứ cao nguyên Tây
Tạng thì có gì mà bàn tay con người không vươn tới được?
Hắn nhìn về phía cuối con đường, thầm lôi tổ tông mười tám đời của tên thư ký
đã thuê hắn làm vụ này. Mới đi chưa được bao lâu đã gặp hai xác chết, lại còn
hoàn toàn được bảo tồn, như vậy có quá mức kỳ lạ hay không?
Đi tiếp về phía trước, dù không vì tìm đường ra, cũng vì sự tò mò của bản
thân.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, một cỗ thê lương đột ngột đánh tới, khiến
gã thanh niên sững sờ muốn quỳ bái.
Cảm giác yên tĩnh biến mất, tiếng chim hót, tiếng thú rống vang trời, có lúc
lại có thanh âm như tiếng sấm ù ù điếc tai khiến người ta phải sợ hãi.
Hắn lúc này không còn chắc mình liệu có đúng vẫn đang ở Tây Tạng hay không
nữa. Xung quanh là một mảnh môi trường hoàn toàn mới, như rời khỏi thực tại,
ngược dòng thời gian trở lại thời nguyên thủy, cảm giác rất giống với khi xem
những chương trình Thế giới cổ đại trên Discovery.
Suy nghĩ quay đầu lại đã xuất hiện, con đường này có lẽ không thể đi. Có tò mò
đến mấy đi chăng nữa, nếu đổi lại là sinh mạng thì có là người ngu ngốc nhất
cũng nên biết quyết định ra sao.
Nếu là phía trước gặp được người, không sao cả, dù là ai hắn cũng không sợ
hãi, nhưng nếu gặp phải mãnh thú thì sao đây? Hắn không phải là Phù Đổng Thiên
Vương đơn thân độc mã hoành tảo thiên quân.
Hắn quyết định quay lại, không phải nhát gan, mà là khôn ngoan. Thế nhưng sự
đời đôi khi không như mơ.
Làm gì có con đường nào. Làm gì có!
Hắn lúc này có cảm giác như mình bị hố vậy. Con đường phía sau lưng đã biến
mất, thay vào đó là rừng cây cổ thụ nguyên thủy cao chọc trời, tiếng hung cầm
mãnh thú gầm thét, khiến gã thanh niên thấy lạnh cả sống lưng.
Thần tích hay sao? Làm sao mà một đoạn đường mới ban nãy thôi còn lù lù một
đống, giờ đột nhiên biến mất. Hắn không cho rằng mình bị hoa mắt.
“Chẳng lẽ là hình ảnh không gian ba chiều?”
Đó là giải thích duy nhất cho tình huống này. Nếu vậy thì mọi thứ đều có thể
hiểu được.
Hắn khẽ nhếch miệng cười. Loại máy tạo không gian ba chiều lớn và thực tế như
vậy vốn không phải là mấy cái phim 3D đeo kính hai màu vào là có thể so sánh.
Thứ vốn chỉ xuất hiện trong các bộ phim viễn tưởng, nhưng ít người biết rằng
công nghệ tiên tiến đó hoàn toàn có thật, chỉ là không ngờ Trung Hoa cũng nắm
giữ.
Có điều, giữa khu vực rừng rậm này tại sao lại có thứ công nghệ cao cấp như
vậy? Nơi này rốt cuộc chứa đựng điều gì? Lẽ nào là căn cứ quân sự bí mật của
Trung Quốc? Hay căn cứ quân sự chuẩn bị cho việc độc lập của khu tự trị Tây
Tạng?
Gã thanh niên cảm thấy tò mò, nếu là căn cứ quân sự mật của Trung Quốc, nếu
hắn nắm giữ đại khái, bán lại cho CIA thì chẳng phải là kiếm bộn?
Hít sâu một hơi, gã thanh niên quyết định tiến về phía trước.
Chỉ là, nửa ngày sau, suy nghĩ của hắn đã phải thay đổi.