Người đăng: tuanvodich
Thiếu nữ tuổi còn rất trẻ, ước chừng không hơn mười bảy, thế nhưng đã mang
trong mình những biểu hiện của một nhất đại mỹ nhân tương lai.
Đôi mắt trong suốt, long lanh, thanh thoát như như làn nước mùa thu, đặt dưới
hai hàng mày mảnh khảnh thanh tú, đường nét mông lung, như ngọn núi mùa xuân,
mờ ảo nhưng cũng bừng bừng sức sống.
Thậm chí khiến Việt có chút hoài nghi, nếu thiếu nữ này mà đứng trên bờ suối
nhìn xuống, có khi nào đàn cá nhìn thấy mà say mê quên cả bơi, chìm luôn xuống
đáy hay không.
Thân hình cao ráo, đường cong tuyệt mỹ, bộ võ phục hơi ôm sát người khiến thân
hình càng thêm vẻ lả lướt quyến rũ. Chưa mở ra Linh Hải, nhưng ẩn hiện thực
lực cũng rất mạnh.
Điểm nổi bật nhất của nàng, không phải ai cũng có thể nhìn ra, đó chính là ánh
mắt. Một ánh mắt toát lên trí tuệ cao tuyệt, có phần kiêu ngạo, có thể nói đây
là một thiếu nữ có đại trí tuệ, cực kỳ cơ linh, thậm chí thông minh đến mức
đáng sợ.
Việt cũng chỉ thoáng quan sát nàng, rồi lại quay sang nhìn trung niên nam tử.
Ở nơi này lão mới là người quyết định.
Hắn tin rằng mấy lời đó của thiếu nữ xinh đẹp không thể đả động được nam tử
cương nghị này. Những nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như vậy đều là một
lời nặng tựa như núi, đã nhận lời cho Việt gia nhập thì không bao giờ thay
đổi.
Nam tử trung niên ánh mắt nhìn cẩn thận vào gã thiếu niên trước mắt, lão vẫn
giữ nguyên quan điểm người trẻ tuổi này cực độ nguy hiểm. Không vì cái gì, chỉ
vì cảm giác đã được tôi luyện của bản thân.
Sở dĩ lão nhận lời Việt là vì tính tình trượng nghĩa, kiến nghĩa bất vi bạt
đao tương trợ, còn một phần nhỏ khác chính là tư tâm. Cảm giác của bản thân,
thứ mà đứa con gái đầy trí tuệ của lão chưa thể có được, đó là thiếu niên đầy
ý vị nguy hiểm trước mặt hoàn toàn có thể giúp đỡ đoàn người này.
Tại hạ Đỗ Phong, gia chủ Đỗ gia, đây là con gái của ta, Trầm Ngư, kia là
con trai Đỗ Sát! Những người khác đều là người của Đỗ gia!
Tiểu tử xin chào Đỗ gia chủ!
Việt cười cười chắp tay, mà thực ra hắn cũng buồn cười thật. Tên tiểu tử thanh
tú như nữ hài kia tên là Đỗ Sát, một cái tên đầy sát phạt, quả thực so với
ngoại hình thì đúng là hai thái cực trái ngược.
Tên của mỗi người thể hiện mong ước của cha mẹ đối với con cái, hiển nhiên vị
Đỗ gia chủ mong muốn con trai mình trở thành một nam nhân đội trời đạp đất,
sát phạt quyết đoán, thế nhưng xem ra phản tác dụng. Hài tử kia sau này có đội
trời đạp đất hay không thì chưa biết, nhưng sát phạt quyết đoán thì e rằng
khó.
Đỗ Phong cười lớn, vỗ vỗ vai gã thiếu niên, sau đó quay người chỉnh đốn lại
đội ngũ.
Nhìn thấy phụ thân quay người đi, thiếu nữ xinh đẹp tên là Trầm Ngư dùng thanh
âm băng lãnh nói.
Đối với thái độ thù địch của thiếu nữ này, Việt không hề để ý. Đừng nói là
nàng, ngay cả cha nàng cũng không giết được hắn, hơn nữa đợi ra khỏi khu rừng
đầy sương này thì ai đi đường nấy, không cần quan hệ sâu.
Bên cạnh, tiểu tử xinh đẹp như nữ hài ánh mắt to tròn nhìn Việt, đột nhiên
cười giòn tan nói.
Hắn nhìn gương mặt ngây thơ khả ái này, càng không thể nào liên tưởng đất một
chữ “Sát” trong tên gọi của nhóc con này, không khỏi bật cười xoa xoa cái đầu
nhỏ của nó, nói:
Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh xắn của tên nhóc nhất thời rạng rỡ.
Trầm Ngư thấy vậy thì vẻ băng lãnh bớt đi một chút, nhưng thái độ vẫn không
tốt đẹp lắm:
Nói xong, nàng ta liền cầm tay nhóc con đi về phía đội ngũ kia.
Việt vươn vai một cái, hắn cũng không phải Lục Vân Tiên thích kiến nghĩa bất
vi bạt đao tương trợ gì cả, nếu không cần phải động tay động chân gì thì hắn
càng nhàn.
Nghỉ ngơi một hồi, đoàn người tiếp tục di chuyển.
Đúng như Việt mong muốn, hắn nửa nằm nửa ngồi dựa lưng trên xe ngựa, hai tay
đặt sau gáy, miệng ngậm một nhánh cỏ, nhắm mắt lười nhác, dáng vẻ rất có khí
chất không quan tâm đến hết thảy sự đời.
Thực ra từ ánh mắt ngưng trọng của những người này hắn có thể nhìn ra tựa hồ
đám người này trong thời gian vừa qua bị Yêu thú tấn công không ít, điều đó
khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi khu vực sương mù này hắn thấy vốn tồn
tại ít yêu thú.
Trong lúc Việt đang trầm ngâm, đột nhiên một tiếng cười truyền đến, lập tức
tay hắn đưa ra, cầm lấy một túi nước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người vừa đưa
nước cho mình, cười cười.
Người đến chính là Đỗ Phong.
Việt cười cười, sau đó cầm lấy túi nước uống hai ngụm, lập tức mặt có chút đỏ
lên, bởi hắn uống không phải là nước, mà là rượu. Loại rượu cực kỳ nồng, độ
nồng vượt xa rượu ở Địa cầu, hắn có điểm chưa thích ứng.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của hắn, những người xung quanh cũng không khỏi cười
vang.
Việt cũng cười, đưa túi rượu lên uống thêm một ngụm lớn. Hắn biết bọn họ không
có ý chế nhạo, mà đối với cảm giác này, nói thực lòng hắn cũng rất thích,
khiến hắn nhớ lại những đàn anh trong giang hồ tính cách đầy phóng khoáng khi
còn ở Địa cầu.
Đương nhiên, không phải ai cũng cười!
Việt ngẩng đầu nhìn Trầm Ngư không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, cô gái này
không biết là có thói quen bài xích người lạ hay là thấy hắn không vừa mắt nên
khó chịu.
Đôi mắt trí tuệ của Trầm Ngư nhìn hắn, đột nhiên nói:
Việt hơi sửng sốt, nhưng cũng không bác bỏ. Người cao tuổi quả vẫn là người
cao tuổi, rất có kinh nghiệm, không vì điều gì chỉ bằng cảm giác có thể nhìn
sơ qua được thực hư của hắn.
Thanh âm của nàng ôn hòa hơn một chút, thanh âm vừa dứt cũng liền bước đi, để
lại một mùi hương dịu nhẹ.
Nhìn Trầm Ngư rời đi, Việt bất đắc dĩ lắc đầu.
Thanh âm thô hào của Đỗ Phong lại vang lên, Việt chỉ lắc đầu tỏ ý không có vấn
đề gì, rồi hỏi:
Rốt cuộc rắc rối gì vậy Đỗ lão ca?
Thành thực thì Đỗ gia bọn ta cũng không quá quen thuộc với Nam Loạn Yêu sơn
mạch, lần này phải tiến vào đây săn yêu thú và tìm linh thảo là muốn chuẩn bị
hoàn mỹ nhất cho quá trình khai linh của Tiểu Ngư Nhi. ..
Đỗ Phong thở dài, chầm chậm kể ra:
Nghe vậy, Việt khóe miệng giật giật. Khó trách luôn cảm thấy không khí của đám
người này có chút cổ quái, thì ra đang bị truy sát. Phối cấp của một đầu Tam
cấp linh thú, đám người này cũng biết chọc đúng chỗ nha!
Chưa cần đám lâu la, chỉ cần đầu Tam cấp linh thú đã đủ khả năng làm gỏi tất
cả họ rồi, chắc cũng chỉ có Linh Động cảnh đỉnh cao như Đỗ Phong có thể thoát.
Nếu như đêm nay nó lại còn dẫn cả đám Nhị cấp đến, thì những người này quả
thật lành ít dữ nhiều.
Hắn cũng có hiểu cô bé mới đang tuổi trăng rằm này, thẳng thắn mà nói thì đúng
là đoàn người này gặp nạn nguyên nhân sâu xa là vì nàng. Bảo sao có thái độ
như vậy, xem ra là sợ hắn làm quấn chân mọi người đây. Chắc cô bé này nhìn hắn
giống như tiểu tử ngây ngô mặt non da sữa, đội ngũ này hiện tại bao bọc tên
nhóc con xinh xắn kia đã rất vất vả rồi, nếu thêm hắn vào thì lại phải chia
thêm nhân thủ ra bảo vệ.
Tình cảnh này khiến Việt nhớ đến câu "chó cắn áo rách".
Đỗ Phong cũng vỗ vỗ vai Việt, thở dài rồi xoay người bước đi, trên mặt lo lắng
nồng đậm.
Tên nhóc con xinh xắn như nữ hài từ trên xe ngựa chui ra, ôm lấy tay Việt, đôi
mắt to tròn nhìn hắn hỏi. Mặc dù còn bé nhưng cũng không phải là đứa trẻ không
hiểu chuyện, biết được tình hình bây giờ nên rất lo lắng.
Việt thấy vậy thì mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu tên nhóc an ủi, nói: