Chúa Tể


Người đăng: tuanvodich

Đại Thiên thế giới, rộng lớn vô tận, vạn tộc mọc lên, quần hùng hội tụ, vạn
đạo tranh phách.

Hai chữ “vô tận”, rất nhiều nhiều người sẽ nghĩ ngay đến vũ trụ.

“Vũ trụ bao la, tinh không vô tận. . .”

Thế nhưng hắn tin rằng, trên đời không có gì vô tận, vũ trụ quá rộng lớn, rộng
lớn tới mức không ai có thể ước lượng được, vì vậy người ta mới gán cho nó hai
chữ “vô tận”.

Thế nhưng chỉ là một hành tinh, cũng được dùng hai chữ vô tận?

Thấy vẻ mặt hiện rõ ba chữ “ta không tin” của Việt, Hồng Nhan thiếu chút nữa
thì giãy nảy lên.

Nàng mới đây thôi còn đau đớn nhưng lúc này đã linh hoạt như hổ, khiến Việt
thực sự kinh ngạc. Nhớ đến ban nãy thấy nàng nuốt một viên tròn tròn màu đen,
rất giống với thứ được gọi là tiên đan trong phim Tây Du Ký.

Việt định tiếp tục dò hỏi, thế nhưng hắn khựng lại.

“Mà hình như mình quên điều gì thì phải?”

Không hiểu sao từ nãy đến giờ hắn cứ thấy gợn gợn, dường như có việc gì đó cần
phải làm gấp, nếu không hậu quả khó lường.


  • Nha đầu, ngươi nói nơi này là Lý vực phải không?

Hồng Nhan không hiểu sao tự nhiên hắn lại hỏi vậy, liền nhìn quanh một hồi rồi
mới đáp lời:


  • Cũng không hẳn! Nơi này thuộc Hỗn Loạn sâm lâm, thế nhưng cũng tương đối
    gần Lý vực!


  • Chết tiệt! Còn không mau chạy!


Việt đứng dậy, bảo sao tâm thần cứ thấy ngờ ngợ, quả nhiên. ..


  • Sao lại phải chạy?


  • Nha đầu, không chạy đợi tên Lý Minh đó dẫn người đến bắt à? Thứ lỗi cho bản
    thiếu gia không bồi tiếp!


Hồng Nhan cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe Việt nói vậy liền nhận ra tình
hình. Nơi này rất gần với Lý vực, tên Lý Minh đó lại là thiếu chủ Lý vực, chỉ
cần ra lệnh một câu là sẽ có một đoàn người quay lại nơi này truy bắt, đến lúc
đó muốn chạy cũng không được nữa rồi.


  • Vậy lên lưng Tiểu Hồng!

Thấy Việt tỏ ra lưỡng lự, Hồng Nhan lại nói tiếp:


  • Muốn rời khỏi rừng rậm Hỗn Loạn, kể cả yêu thú bay tốc độ cao thì cũng mất
    cả canh giờ! Tiểu đệ đệ, ngươi định đi bộ ra sao? Giữa rừng rậm nguyên thủy
    này có nhiều loại hung thú đáng sợ, dù là mở ra Linh Hải cũng phải đi đường
    vòng!

Việt đúng là có hơi lưỡng lự, nhưng nghĩ đến mình vừa mới chân ướt chân ráo
đến thế giới này, có lẽ trước mắt nên từ trong miệng nha đầu này moi được chút
thông tin mới là thượng sách, bèn theo nàng ngồi lên lưng con hồng điểu.

Con hồng điểu ban nãy còn giãy dụa loạng choạng, thế nhưng lúc này đã phục hồi
được tương đối. Bay với tốc độ tối đa có lẽ không được nhưng chở hai người thì
không có vấn đề gì.

Con hồng điểu đập cánh bay vút lên, không bao lâu biến mất ở đường chân trời.


  • Tiểu đệ đệ, đây là lần đầu tiên ngươi cưỡi yêu thú bay như này hả?

Việt cũng không có gì phải giấu diễm, gật gật đầu. Hắn đã từng đi máy bay, thế
nhưng bay theo kiểu này thì đúng là lần đầu tiên. Cảm giác quả nhiên sảng
khoái. Sảng khoái!


  • Tiểu Hồng tuy chỉ là nhất cấp linh thú nhưng thuộc họ Hồng Vũ Tước, vì vậy
    tốc độ rất nhanh!


  • Nhất cấp linh thú?


  • Ngươi không biết sao?


Hồng Nhan ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng nhớ lại việc hắn vừa ở vùng rừng núi nào
đó tiến vào hồng trần, nên giải thích:


  • Yêu thú được chia làm thập cấp, nhị cấp linh thú thực lực chính là ngang
    với ngươi đó!


  • Vậy Thập cấp linh thú lợi hại đến mức nào? Có thể dủy diệt cả thiên địa hay
    sao?


Việt không khỏi nhớ lại con yêu vật ở sao Diêm Vương, đó là Thập cấp linh thú
sao? Nếu vậy thì bóng đen bị xích ở trong Hỗn Loạn Uyên kia, là thuộc cấp độ
gì?


  • Thập cấp linh thú, ngươi nghĩ ta có thể biết sao? Đại lục này mạnh nhất
    cũng chỉ là đỉnh phong Bí thiên thứ nhất, có lẽ chỉ ở Loạn viện mới xuất hiện
    cường giả Bí thiên thứ 2, làm sao có thể tồn tại linh thú Thập cấp?

Việt hơi ngẩn ra, vậy còn bóng đen trong Hỗn Loạn Uyên kia?

Nói đến đây, thiếu nữ xinh đẹp hơi ngừng lại, rồi lại nói tiếp:


  • Có lẽ. . .chỉ sâu bên trong vực sâu Hỗn Loạn mới có thể xuất hiện Thập cấp
    linh thú! Thậm chí. . .còn cao hơn nữa!


  • Còn vượt trội hơn Thập cấp?


Việt nghĩ đến bóng đen bị xiềng xích đêm qua. Hắn không rõ Thập cấp mạnh đến
mức nào, nhưng hắn có cảm giác mãnh liệt rằng, nó hoàn toàn vượt trội hơn rất
nhiều, thậm chí có thể hủy diệt thiên địa.


  • Theo truyền thuyết, dưới vực sâu Hỗn Loạn, tồn tại một người từ thời Thái
    cổ, sức mạnh vô thượng! Cũng có người nói, đó là một con yêu thú đã vượt qua
    Thập cấp, sức mạnh vô địch!


  • Chẳng nhẽ không có ai đi thăm dò hay sao? – Việt không nhịn được hỏi.


  • Từ thời Thái Cổ tới nay, người đi thăm dò thì vô số, thế nhưng chẳng có ai
    ngoại lệ, tất cả đều chết hết!


Thiếu nữ quay lại nhìn khu rừng rậm phía xa chân trời, nói:


  • Ở nơi đó, máu nhiễm đỏ mỗi tấc đất, xương chất như núi! Năm đó, có một thế
    lực, có thể nói là thống trị Bắc Hoang cũng không sai, đang ở thời kỳ hưng
    thịnh nhất từ trước tới nay, cường giả Bí thiên thứ 2 nhiều như nấm, nghe nói
    còn xuất hiện cả Bí thiên thư 3! Vậy mà thế lực đó dốc hết toàn bộ lực lượng
    của mình, tập trung toàn bộ những mãnh nhân, muốn tấn công vào đó, để khám phá
    những bí ẩn của Hỗn Loạn Thâm Uyên!


  • Chẳng lẽ. ..


  • Phải, thế lực đó hoàn toàn bị xóa sổ khỏi Bắc Hoang! Mấy vạn người mà không
    một ai trở về!


Việt không kiềm chế được phải rùng mình. Vậy mà hắn có thể từ nơi đó mà đi ra
ngoài, như vậy phải cần may mắn nghịch thiên đến cỡ nào chứ? Liệu đây có phải
là đại hạnh trong bất hạnh hay không?


  • Vậy thế giới này chẳng lẽ không ai có thể vào được hay sao?

Hồng Nhan lắc đầu nói:


  • Bản tỷ tỷ cũng không rõ! Dù có đi chẳng nữa, thì nơi này chỉ là một mảnh
    đại lục hẻo lánh, có cường giả nào chịu đến đây cơ chứ?


  • Cái gì? Đại lục này lớn như vậy mà cũng chỉ là một nơi hẻo lánh sao?


Việt bắt được manh mối trong lời nói của Hồng Nhan, không hỏi cả kinh. Theo
như lời kể của nàng thì đại lục này đã rất rộng lớn mênh mông rồi, vậy mà ở
cũng chỉ là một nơi hẻo lánh?

Hồng Nhan cho hắn một cái trắng mắt, nói:


  • Tiểu đệ đệ, ta đã nói là thế giới này rộng lớn vô tận, vô số đại lục, ngươi
    không tin sao?


  • Thật sự?


  • Ta cũng không biết quá nhiều, Đại Thiên thế giới, rộng lớn vô biên, có hơn
    vạn tộc cùng sinh sống, Hỗn Loạn đại lục chỉ như một hạt cát dưới biển sâu
    thôi, hết sức bé nhỏ. ..


Việt sững người, hắn không thể tưởng tượng ra nổi, rốt cuộc tinh cầu này lớn
đến mức nào? Gấp trăm lần, nghìn lần hay triệu lần Địa cầu?

Dường như không để ý đến vẻ mặt của hắn, thiếu nữ xinh đẹp vẫn tiếp tục say mê
diễn thuyết.


  • Ở vô tận thế giới ngoài kia, có biết bao thiên tài tranh phách, anh kiệt đọ
    sức, thật sự khiến cho tâm thần mỗi người phải rung động! Muốn đạp bước lên
    phách lộ, tranh phách với anh tài ngoài kia, chỉ có thông qua Loạn viện, đó là
    lý do tất cả các thiên tài ở năm đại cảnh đều muốn tiến vào!

Việt nhìn vẻ mặt kích động của thiếu nữ xinh đẹp, hắn cũng cảm thấy có chút
đồng cảm. Hắn sinh ra như nào, tồn tại như nào chứ, chân nghĩa của cuộc sống
há có thể không hiểu.

Ở thế giới nào cũng vậy, cá lớn nuốt cá bé, đạo lý không thể thay đổi. Chỉ có
kẻ mạnh mới được tôn trọng, ngôi vương luôn là mục tiêu mà tất cả hướng tới.

Ở Địa cầu, hắn chính là ông vua của thế giới ngầm, là vương giả trong sát thủ,
vậy thì ở thế giới này, hắn cũng phải hướng đến đỉnh cao.

Đại Thiên thế giới bao la rộng lớn này, nơi các anh kiệt tranh phách, hắn phải
tiến tới, phải đạp tất cả xuống dưới chân.

Cổ mộ, sao Diêm Vương, vực sâu Hỗn Loạn. . . hắn phải ngự trên đỉnh cao, giải
tất cả những bí ẩn đó!

Một lần tân sinh, con đường của hắn vẫn không thay đổi!

Đại Thiên thế giới, vạn đạo tranh phách, mình ta Chúa tể!


Việt Chúa Tể - Chương #18