Người đăng: tuanvodich
Việt, là một từ tồn tại xuyên suốt trong lịch sử Việt Nam, có ý nghĩa vô cùng
đặc biệt.
Với một số người, thậm chí nhiều người, Việt có nghĩa là xa xa, lấy Trung Hoa
làm trung tâm, Việt Nam là chỉ một nước ở phía Nam xa xôi. Đương nhiên đó là
cách hiểu sai lầm!
Từ “Việt”, trong tên dân tộc Lạc Việt thì xuất hiện rất lâu trước một nghìn
năm Bắc thuộc, đi tìm lịch sử Việt bằng cách bới trong đống chữ Hán cổ loằng
ngoằng như vết chân cua, giải thích chữ Việt bộ Qua - cái rìu, Việt bộ Mễ -
cây lương thực. . . thì thật ngớ ngẩn.
“Việt” là chỉ một giống chim thần cổ xưa rất đẹp, hơi giống Bạch trĩ. Đây là
giống chim được coi là cao quý nhất trong các loại chim, người Việt cổ lấy
giống chim này làm biểu tượng cho dân tộc mình.
Thực ra việc lấy biểu tượng cho cộng đồng cư dân là một nét văn hóa rất phổ
biến của nền văn minh vĩ đại đã tồn tại trên địa cầu trước nền văn minh hiện
nay. Chỉ những dân tộc còn sót lại và làm nên những nền văn minh rực rỡ - mà
bây giờ gọi là cổ đại - như Ai Cập, May a.....mới còn lưu giữ lại nét văn hóa
còn sót lại một cách rất mơ hồ này.
Văn hóa Lạc Việt có hai loài chim làm biểu tượng, đó là Lạc và Việt.
Chim Việt khác với chim Lạc - loài thần điểu xuất hiện trên trống đồng Đông
Sơn, và cũng là biểu tượng của văn minh Lạc Việt. Chim Lạc chỉ bắt đầu từ quá
trình xuôi Nam của người Việt cổ mới xuất hiện, còn chim Việt thì đã được văn
minh Bách Việt thờ phụng từ xa xưa hơn rất nhiều.
Bởi vậy trong Kinh Thi còn có câu, “chim Việt đậu cành Nam”. Đó chính là chân
nghĩa của tên gọi Việt Nam. Chứ không phải là chỉ nước Việt ở phía Nam Trung
Hoa như nhiều người vẫn ảo tưởng.
Hắn cũng không phải là tuýp thanh niên có một lòng nồng nàn yêu nước hay tinh
thần dân tộc cao độ gì cả. Nhưng ở một thế giới lạ lẫm, bắt đầu một cuộc sống
mới, hắn đơn giản là nhớ về nguồn cội.
Thiếu nữ xinh đẹp Hồng Nhan khó khăn bước tới bên cạnh con hồng điểu, ngồi
xuống hí hoáy, chắc là xem xét vết thương.
Nhìn thấy cảnh như vậy, trong đầu hắn không khỏi liên tưởng đến đám con gái
bên kia bờ tinh không, có thể nói là thương thú cưng có khi còn hơn cả bản
thân luôn.
Sau khi loay hoay một hồi, Hồng Nhan quay lại nhìn Việt, tò mò nói.
Việt có xúc động muốn cho thiếu nữ trước mặt một cái bạt tai, tuổi tác thì ít
mà dám xưng chị gọi em với hắn, quả thực là không biết sống chết.
Hồng Nhan ngạc nhiên nhìn hắn đáp:
Cái gì? Mười sáu? Hắn tự nhận bản thân cũng không phải hạng có gương mặt già
chát, còn trẻ hơn tuổi là đằng khác, thế nhưng mà trông cũng vẫn hai mấy tuổi,
lấy đâu ra gương mặt non nớt của cái tuổi mười sáu?
Hắn đưa tay lên sờ gương mặt mình một cách vô thức. Có máu đã khô lại, thế
nhưng hình như có vẻ hơi mịn một cách quá đáng thì phải.
Việt không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn quanh, hắn nhìn thấy một con suối, nhanh
chân đi tới.
Đằng sau truyền lại thanh âm lanh lảnh gọi với tới, nhưng Việt không phản ứng,
hắn có một linh cảm không được tốt cho lắm.
Đến bờ suối, hắn nhìn xuống dòng nước. Hiện ra là một thân hình dính đầy máu,
ngấm đỏ y phục. Nhưng sự tập trung của hắn không vào những thứ đó, mà là gương
mặt dính đầy máu đã khô lại kia.
Việt xục hai tay xuống làn nước mắt, cọ rửa máu dính trên tay, lớp máu huyết
tan đi, hắn thiếu chút nữa thì kêu lên sợ hãi. Đây là bàn tay của hắn sao? Đã
nhỏ đi một phân, vô cùng trơn bóng, căn bản không giống bàn tay của một người
trưởng thành.
Hắn cảm thấy không ổn rồi, vội vàng đưa lên rửa mặt. Máu khô tan ra, theo đó
là một ít da chết mỏng, một gương mặt non nớt trắng trẻo hiện ra rõ ràng, rất
anh tuấn, rất soái ca, thế nhưng là một soái ca của trường trung học. Làn da
này, sự non nớt ngây thơ này, dù lúc mười mấy tuổi cũng không xuất hiện nơi
hắn, vậy mà bây giờ lại hiện ra.
Hay nói đúng hơn, hắn đã phản lão hoàn đồng ư?
“Là do cấm địa kia? Hỗn Loạn, đó chính là Hỗn Loạn sao?”
Trong đầu hắn nhớ lại lúc chạy khỏi Hỗn Loạn Uyên, cơ thể nóng rát, thậm chí
chảy ra những sợi tơ máu, đau đớn khôn tả. Nhất định là lúc đấy!
Đến lúc này, hắn đã mơ hồ cảm nhận được một ít chân nghĩa của Hỗn Loạn Uyên.
Hỗn Loạn Uyên, một vùng cấm địa mà ngay cả con chim, con kiến đến tránh né,
bên trong là một mảnh đất cô độc, âm u đầy tử khí, tuyệt đối là một nơi cùng
hung cực ác.
Nhưng mà, hắn lại bình an đi ra, không có chuyện gì nguy hiểm phát sinh, đây
chính là điều không hợp với lẽ thường.
“Suy lão, phản lão, thời không đảo điên, đó chính là Hỗn Loạn Uyên sao?”
Việt vô thức đưa tay lên, một linh lực trong suốt từ đầu ngón tay chui ra, tạo
nên những rung động rất nhẹ trong không khí.
Trước khi nó kịp tan biến, hắn đã kịp sực tỉnh và nắm bắt một chút mơ hồ dao
động đó, cảm nhận được chút gì đó hỗn loạn, nó không đơn thuần là sự hỗn loạn
của những phân tử không khí.
Thanh âm lanh lảnh như chuông từ phía bên cạnh vang lên, đưa Việt từ trong suy
tư trở lại thực tại, hắn phát hiện ra hạt Bồ Đề trong lòng lại vừa nóng lên.
Hắn quay đầu sang, thấy thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, cũng thò đôi bàn
tay trắng như ngọc xuống dòng nước mát.
Không có gì!
Tiểu đệ đệ, còn nhỏ như vậy đã khai mở Linh Hải, ngươi là thiên tài của
Loạn Viện phải không?
Loạn Viện?
Việt quay sang, mặt đầy nghi hoặc.
Hồng Nhan không khỏi ngạc nhiên hỏi lại. Ở Hỗn Loạn Thiên này có người không
biết đến Bắc Viện hay sao?
Đối phương hỏi đến nguồn gốc, Việt hơi có chút đau đầu. Hắn cũng không có ý
định giải thích điều gì cả, chỉ đành nói dối không đỏ mặt:
Người thiếu nữ dùng đôi mắt to tròn nhìn gã thiếu niên cực kỳ anh tuấn, nàng
thấy thế nào đi chăng nữa trông hắn cũng không giống một dã nhân mới rời núi?
Bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng Việt vẫn không có chút ngại ngùng nào. Trò này
của Hồng Nhan hắn gặp quá nhiều rồi, nếu là người khác khi bị nhìn như vậy có
thể sẽ lộ ra sơ hở, nhưng hắn thì không hề gì.
Hồng Nhan gã thiếu niên còn kém tuổi nàng này, gương mặt trắng trẻo non nớt
nhưng đôi mắt sao lại tạo cho nàng cảm giác sâu sắc già dặn đến vậy? Lẽ nào là
một lão đầu đội lốt làm thiếu niên?
Nàng khẽ lắc đầu, sau đó giải thích:
Thông tin về thế giới này, đó chính là thứ khiến Việt thấy hứng thú rồi. Hắn
quay sang hỏi:
Hóa ra nơi này là Hỗn Loạn đại lục? Còn cái Trung Vực là gì vậy?
Trời ạ, tiểu đệ đệ, ngươi từ trên trời rơi xuống hay sao mà đến tòa đại lục
mình đang đặt chân cũng không biết?
Thấy đối phương lắc đầu, Hồng Nhan có chút không biết nói gì, cảm tình tên
nhóc này lợi hại như vậy, không ngờ lại không hiểu chuyện như vậy.
Hỗn Loạn đại lục bao gồm năm đại vực lớn, bao gồm Đông Lĩnh, Tây Mạc, Nam
Lâm, Bắc Hoang, Trung Vực, mỗi đại vực lại được chia làm các tiểu vực, các
vương triều, các thế lực. ..
Chắc phải lớn lắm nhỉ?
Hừ, ngươi đang ở trong lãnh địa Lý vực, rộng lớn mênh mông, mà Lý vực chỉ
là một trong chín tiểu vực của Bắc Hoang. Như vậy đã hiểu Hỗn Loạn đại lục
rộng lớn đến mức nào chưa?
Có thể dùng từ mênh mông vô tận để diễn tả, như vậy có thể nói nó rộng lớn tới
mức nào!
Đôi mắt của Việt co rút lại, việc này thực sự là vượt quá sự tưởng tượng của
hắn. Thế nhưng, nghĩ lại, thế gian đến cả Thần còn tồn tại, thì hắn cũng chỉ
có thể lắc đầu.
Hắn nhớ tới Địa cầu, bao gồm có sáu đại lục, Á-Âu, Phi, Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Nam
Cực và Úc, to nhỏ khác nhau. Hắn đoán thế giới này rất lớn nên chắc sẽ có
khoảng mười tòa đại lục.
Nào ngờ thiếu nữ xinh đẹp dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, và nói ra một câu
khiến Việt sững người: