Người đăng: tuanvodich
Ba chữ “Hỗn Loạn Uyên”, nghe thật bình thường, nhưng rơi vào tai hắn, sao lại
trở nên đầy mùi vị nguy hiểm đến vậy.
Hắn quay đầu lại nhìn thâm uyến phía dưới kia, bỗng chốc nó trở nên đầy sắc
màu thần bí, giống như một đường nối thông giữa nhân gian và địa ngục vậy.
Sáu ngọn núi bao quanh tạo thành thâm uyên sâu vô tận, mỗi ngọn núi lại tản
mác ra những cảm giác rất đặc biệt. Tòa thì quang huy thần thánh nhẹ nhàng,
tòa thì đèn ngòm mang lại cảm giác y hệt Diêm Vương tinh, một ngọn núi lại yêu
khí ngập trời. . . Tất cả hội tụ lại nơi vực sâu vô tận kia, đó là lý do nơi
này được gọi là Hỗn Loạn Uyên?
Hắn nhắm mắt, rồi lại mở ra, cảnh vật lại trở lại bình thường, yêu vụ tử khí
làm gì có chứ.
“Ảo giác ư?”
Lẽ nào quá lo lắng nên nhìn nhầm? Thế nhưng cảm giác khác thường vẫn còn. Rốt
cuộc vấn đề nằm ở đâu vậy?
Chính xác là như vậy! Hắn xoay một vòng quan sát xung quanh, đầu óc không
ngừng phân tích tình hình.
Nơi này có hoa, có cỏ, có dây leo, có cổ thụ, bên ngoài thoạt nhìn sinh cơ
bừng bừng, nhưng tỉ mỉ quan sát lại phát hiện những điều rất dị thường, Xung
quanh không có bất cứ một động vật nào.
Ngọn núi to lớn như vậy, không nghe thấy tiếng chim thú kêu, không nhìn
thấy dấu vết của sâu kiến, gần như hoàn toàn tĩnh mịch!
Trên cổ mộc không có kết quả, trên cỏ không có dấu vết của sâu bọ, trên bầu
trời không có chim nay, yên tĩnh không một tiếng động.
Khẽ lắc đầu, hắn xua đi cảm giác lo lắng. Dù sao nơi này cây cối tươi tốt,
hoàn cảnh như vậy không thể là một mảnh tử địa được.
Bụng khẽ sôi lên, hắn đã bắt đầu thấy đói. Sau một thời gian dài, cuối cùng
cảm giác làm người đã trở lại.
Hắn tiến xuống núi, muốn nhìn một chút xem có thứ gì ăn được hay không, và
quan trọng nhất là phải tìm được nước uống. Đương nhiên hướng hắn chọn không
phải là phía vực sâu vô tận kia, mà là ở hướng đối diện, nơi có lẽ ít nguy
hiểm hơn và cũng dễ đi hơn rất nhiều.
Không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, gã thanh niên dọc theo ngọn núi đi
xuống phía dưới, sau khi tiến vào trong rừng thì lại cẩn thận hơn, trong tay
đã nắm một cây mộc côn, phòng bị dã thú công kích.
Thế nhưng đi đã hơn nửa ngày, đừng nói mãnh thú, ngay cả một con chuột cũng
không có thấy, càng không nhìn thấy con chim nào.
May mắn là thảm thực vật của vùng núi này vô cùng tươi tốt, hắn hái được rất
nhiều quả dại, tạm thời giải quyết vấn đề thức ăn.
Nhưng mãi cho đến khi sắc trời sắp tối đen, vẫn chưa đi qua được mảnh rừng
này, rừng núi vô tận dường như không có điểm cuối, đi hết ngọn núi này lại
thấy ngọn núi khác, khiến hắn có chút nghi ngờ năng lực xác định phương hướng
của bản thân.
Đến khi trời đã tối hẳn, hắn mới dừng chân nghỉ ngơi, đợi ngày mai lại tiếp
tục lên đường.
Ban đầu hắn định kiếm chút củi khô nhóm một đống lửa lớn để xua đuổi mãnh thú,
nhưng nghĩ kỹ liền thay đổi quyết định. Lửa có thể đuổi mãnh thú, thế nếu
không phải mãnh thú thì tính sao đây? Giữa đêm hôm đốt lửa lại thành mục tiêu
dễ bị tập trung.
Vì vậy, hắn quyết định leo lên một gốc cây đại thụ cao lớn. Chỉ là lúc hắn
nhảy lên, phát hiện bản thân bây giờ bật nhảy đặc biệt cao, so với những cao
thủ ở NBA thì còn cao hơn rất nhiều.
Đêm khuya, bóng cây lắc lư, cổ mộc lang lâm, bị gió thổi run lên, giống như
những con Quỷ hồn mờ mờ ảo ảo.
Đây là một đêm khiến người ta bất an, đặc biệt là với những kẻ luôn có một tâm
lý đề phòng cực mạnh như hắn, thì gần như không thể ngủ say.
Một luồng hơi lạnh từ phía thâm uyên truyền đến, làm cho hắn giật mình tỉnh
giấc, đôi mắt ngưng trọng nhìn về phía vực sâu. Phải biết rằng nơi đó cách đây
rất xa, mà vẫn còn cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ này, thực sự quá kinh
khủng.
UỲNH UỲNH. ..
Tiếng chấn động cực lớn từ trong sâu thẳm bóng đêm truyền tới, giống như Thái
sơn sụp đổ, làm cho thiên địa cũng phải theo đó mà rung chuyển.
Trong màn đêm đen kịt nhưng vẫn dễ dàng nhận ra gương mặt gã thanh niên có
chút biến sắc, bởi hắn nghĩ đến một khả năng, trận động đất này là do tòa Cổ
mộ rơi xuống vực sâu.
Đã bao lâu trôi qua, đến tận bây giờ mới có thể rơi xuống vực ư? Rốt cuộc Hỗn
Loạn uyên này phải sâu đến mức nào, mới có thể khiến tòa Cổ mộ rơi tự do lâu
đến vậy? Hay là định lý gia tốc không thể áp dụng ở nơi này?
Như vậy chỉ có một khả năng, đó là độ sâu của Hỗn Loạn uyên là quá mức kinh
khủng.
Cơn chấn động bắt đầu nguôi dần, khu rừng lại trở nên yên tĩnh, chỉ là hắn vẫn
không thể chợp mắt bởi rất nhanh sau đó, từ phía Thâm uyên tiếp tục truyền đến
những tiếng động đinh tai nhức óc. Cảm giác hệt như lúc nhà hàng xóm xây nhà,
nửa đêm nửa hôm lôi ra đập cọc làm móng vậy, nhưng ở một cường độ kinh khủng
hơn nhiều.
Loại va chạm mạnh mẽ và nặng nề này, giống như thanh âm có người đang oanh
kích tòa cổ mộ khổng lồ, khiến người ta cảm giác được một luồng khí tức lạnh
lẽo âm trầm.
Một tiếng kêu gào vang lên, làm người ta sởn gai ốc, mang theo vẻ phẫn nộ,
càng ngày càng thê lương và đáng sợ. Dường như con vật kia không thể công phá
được tòa Cổ mộ nên bắt đầu nổi giận.
Trong lòng hắn chấn kinh đến cực điểm, tòa Cổ mộ này há phải vật tầm
thường, ngay cả cái thế đại yêu bị trấn áp dưới Đại Lôi Âm cũng không thể mạo
phạm, vậy mà ở nơi này lại bị đập phá hay sao?
Tiếng gào thét ngày càng lớn, làm cho toàn bộ núi rừng không ngừng run rẩy,
cây rừng ở gần đó không ngừng lay động, không ít lá cây rào rào rơi xuống.
Một đêm cứ thế dần trôi qua, hắn không hề chợp mắt được chút nào. Khi mà bản
thân đang ở trong nguy hiểm, cơ thể con người cũng tự động thích ứng.
Rầm!!!
Đột nhiên, một tiếng nổ rất lớn vang lên, cách xa ngọn núi này, vực sâu đột
nhiên xảy ra động đất kịch liệt, vô tận hắc vụ tỏa ra, hoàn toàn đem bầu trời
nơi đó bao phủ, tất cả trăng sao đều biến mất không còn nhìn thấy được nữa.
Gã thanh niên vẫn nhìn chằm chằm về phía Thâm uyên, trong lòng căng thẳng,
không hiểu lại chuyện gì xảy ra nữa. Hắn chỉ muốn được một giây phút bình yên
mà thôi!
Ù ù ù. ..
Đột nhiên, tất cả hắc vụ trong nháy mắt bị hút vào trong vực sâu, trăng sao
trên bầu trời lại hiện ra lấp lánh, thế nhưng gã thanh niên lại thấy được một
hình ảnh cực kỳ chấn động.
Có một bóng đen mơ hồ, không phân biệt được người hay là thú, chỉ biết thân
thể không hề lớn nhưng không hiểu sao vẫn dễ dàng đập vào mắt hắn đến như vậy.
Nó dường như bị trói bởi những sợi xích dài không biết bao nhiêu, đứng trên
đỉnh một ngọn núi mà ngửa mặt lên trời gào thét, hung uy chấn thế, so với
yêu vật ở Đại Lôi Âm Tự còn khủng khiếp hơn không chỉ mười lần.
Cách xa như vậy còn có thể nghe rõ, có thể tưởng tượng xiềng xích này nặng
biết bao nhiêu, tiếng gào thét đinh tai nhức óc, nhất thời suýt nữa làm cho
mọi người chấn động mà ngất đi, thanh âm cuồn cuộn làm cho màng nhĩ mỏng manh
vô cùng đau đớn.
Sinh vật kia bị một xiềng xích cực lớn trói chặt, mang theo gông xiềng, nhưng
cũng đủ làm chấn động thiên địa, xích sắt ngang trời! Hung uy cái thế của nó,
giống như đang tích tụ lực lượng, sau khi phát ra một tiếng kêu, lại một lần
nữa mạnh mẽ lao xuống vực sâu.
Ầm ầm ầm . ..
Tiếng cương thạch bị oanh tạc lại vang lên.
Hắn đã mở ra Linh Hải, đã vượt qua phạm trù của người bình thường, không còn
ngu ngơ chỉ có thể cảm nhận một cách mơ hồ như trước. Hắn cảm nhận được sự
khủng khiếp đến tột độ của nhân ảnh không quá to lớn kia, hoàn toàn không ở
cùng cấp độ với đại yêu không rõ hình dáng ở sao Diêm Vương trước kia.
Thế nhưng hắn càng cảnh nhận được sự kinh khủng của tòa Cổ mộ, du hành trong
hư không không biết bắt đầu từ đâu và muốn đi nơi nào, trên thế gian này có
thể tồn tại thứ hủy diệt được nó hay sao?
Không hề mơ hồ, hắn tin tưởng như vậy.
Quả nhiên sau nửa đêm, phía vực sâu mới yên tĩnh trở lại, không còn âm thanh
gào thét hay đập phá truyền ra nữa, có vẻ như là bóng đen kia cũng phải bỏ
cuộc rồi.
Đến tận một lúc lâu sau, hắn mới có thể yên tâm mà ngủ thiếp đi, hoặc cũng có
thể là do cơ thể và thần kinh đã quá mệt mỏi, hắn cũng không biết, nhưng cũng
không cần quan tâm.
Một giấc ngủ không quá sâu, nhưng đủ để giúp hắn xua đi mệt mỏi, chuẩn bị cho
những thứ không biết là tốt hay xấu đang chờ ở phía trước.