Người đăng: tuanvodich
Vũ trụ mênh mông, tinh không vô ngần, rất nhiều nhà khoa học suy đoán, Địa Cầu
có thể là nơi duy nhất có sự sống.
Mấy chục năm trước, nhân loại đã suy đoán rất nhiều, cũng phóng lên không
trung rất nhiều Tàu thăm dò vũ trụ, muốn tìm kiếm một mảnh đất có sự sống,
không đơn thuần chỉ là tò mò, mà còn muốn tìm kiếm một đường lui cuối cùng khi
mà điều kiện sống của Trái Đất trở nên quá khắc nghiệt.
Cộng với đe dọa chiến tranh hạt nhân cùng hiểm nguy từ các thiên thạch trong
Thái Dương hệ, Trái Đất sớm muộn cũng sẽ đi tới chung điểm trong quá trình
phát triển của một hành tinh.
Nhưng mà tinh không vô tận, vũ trụ khó lường, như một bãi tha ma cô quạnh,
trống trơn lạnh lẽo, chỉ có băng lãnh cùng hắc ám, không thể dò xét được
bất cứ mảnh đất có sự sống nào.
Vũ trụ thực sự quá rộng lớn, căn bản không có kết thúc, lấy trình độ khoa học
kỹ thuật của nhân loại hiện nay, phóng lên không trung tàu thăm dò vũ trụ,
ngay cả khi có thể thoát khỏi lực hút của tinh hệ, bay mãi mãi mấy trăm vạn
năm, mấy ngàn vạn năm, cũng khó đạt đến bến bờ tinh không.
Hôm nay có thể viết lên 1 sự kiện quan trọng trong việc thăm dò vũ trụ, con
người đã đặt chân đến bến bờ tinh không, vượt qua mấy chục, mấy trăm tỷ năm
khoảng cách ánh sáng, vượt qua cực hạn lữ trình của nhân loại.
Chỉ là tất cả những việc này, nhân loại trên Địa cầu sẽ không thể biết. Và hắn
tin rằng, mặc dù biết cũng sẽ không có ai tin tưởng, càng không có chuyện
mọi người sẽ hoan hô và chúc mừng.
Lúc này đã tỉnh táo lại, cảm nhận được từng sợi năng lượng vô hình bên trong
cơ thể, thứ mà có thể được gọi với cái tên: linh lực. Lực lượng đến với bản
thân, khiến hắn rất khát khao muốn thử, tin rằng dù có một cây đại thụ hắn
cũng có thể đấm xuyên qua.
Lấy ra hạt Bồ đề trong túi áo, gã thanh niên không khỏi có chút thầm khâm phục
bản thân, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy hạt đen đen này không tầm thường, nào
ngờ không những bất thường mà lại thần kỳ đến như vậy. Nếu không phải hắn quan
sát tinh tế, thêm cái thói quen không bỏ sót cái gì, nói thẳng ra là ăn cả
xương, thì đã bỏ lỡ một thần vật rồi.
Mặc dù khiêm tốn như hắn cũng thấy mình xử lý quá ổn.
Trong lòng khẽ động, hắn đứng dậy nhìn những đồ đằng trên tường, giáp cốt văn
thâm ảo không biết đã tồn tại từ lúc nào. Liệu hạt Bồ đề có thể giúp hắn hiểu
những đồ đằng này không?
Nắm chặt hạt Bồ đề, hắn bắt đầu tập trung tinh thần, Linh Hải khẽ sôi trào,
một luồn năng lượng từ tay hắn bốc lên, cuốn lấy hạt bồ đề. Đó chính là thứ
được gọi là linh lực.
Thế nhưng một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, khiến hắn có chút kinh ngạc.
“Rốt cuộc những đồ hình này có từ bao giờ, mà ngay cả Bồ đề của Phật Tổ cũng
không thể giác ngộ?”
Những giáp cốt văn đồ đằng này, rất có thể là lời giải đáp cho một thời đại xa
xưa của Địa cầu, thậm chí là của vũ trụ.
Uỳnh uỳnh!
Tòa Cổ mộ đột ngột rung chuyển, khiến hắn có cảm giác trời đất quay cuồng,
thiếu chút nữa bị rơi mất hạt Bồ đề.
Hắn có chút phát mộng, chẳng lẽ đang di chuyển trong vũ trụ cũng có thể gặp
nguy hiểm? Lẽ nào bị hố đen hút vào? Hay thậm chí là...gặp phải những con yêu
vật lang thang trong tinh không?
Lúc này, đồ đằng khắc trên vách mộ toả ra thần huy, tạo thành những ánh
sáng mông lung, trung hòa một lực lượng không thể nào tưởng tượng đánh vào,
tòa cổ mộ khổng lồ rốt cục cũng chậm rãi ổn định lại.
Tòa cổ mộ cuối cùng cũng không phụ niềm tin mà hắn đã đặt vào.
Sau khi kết thúc những rung động cuối cùng, gã thanh niên mới có thể ổn định
lại, sau đó nhìn về phía cửa mộ. Lúc này đây hắn chỉ muốn biết rốt cuộc có
chuyện gì xảy ra, lại là nguy hiểm nào đến nữa.
Thế nhưng, hắn nhìn thấy cái gì thế này?
Gã thanh niên bật thốt lên, không còn là vũ trụ tinh không với vô tận hắc ám,
cũng không phải là Diêm Vương tinh hôn thiên ám địa với khí tức tử vong đầy
thê lương.
Không khí trong lành thổi vào mặt, thậm chí còn mang theo hơi đất và hương
hoa cỏ thơm ngát, hơi thở tự nhiên từ xung quanh tràn tới, bên ngoài là một
thế giới tràn ngập ánh sáng.
Gã thanh niên nhặt ba cuốn cổ thư giắt trong người, rồi bước nhanh ra đại môn,
hắn muốn biết rốt cuộc lại là chuyện gì nữa đây. Một thế giới tươi đẹp đầy sức
sống hay hết thảy chỉ là hư vô như khi vượt Khổ Hải?
Đập vào mắt hắn là một mảnh đất xinh đẹp tuyệt trần.
Không phải quang huy hội tụ, cũng không có thần hoa bay lượn, có điều như vậy
càng khiến hắn thêm an tâm. Cảm giác thật là chân thật.
Lúc này hắn đang đứng ở trên một đỉnh núi không cao không thấp, có thể nhìn
thấy cảnh sắc phía dưới.
Xa xa là núi non tú lệ liên miên, cây cối um tùm. Những đỉnh núi xung quanh
toàn là nham thạch có hình thù kì quái và những cổ mộc cứng cáp, còn có những
cây dây leo to như chiếc thùng nước, lại còn có những thảm cỏ xanh tràn ngập
hương hoa dại, bừng bừng sức sống và sinh cơ.
Khác xa với Sao Diêm Vương toàn bóng tối và tử vong, đây thực sự là một thiên
đường an lành.
Hắn thậm chí có xung động muốn khóc thật to, trải qua sự tử vong và đơn độc
giữa tinh không, cuối cùng cũng tới được một thế giới tự nhiên sinh động.
Chân trước bước xuống, chân sau lập tức bước theo.
Đứng trên đỉnh núi, gã thanh niên hướng về phương xa kêu to:
“Uỳnh Uỳnh. . .”
Đột nhiên, tòa cổ mộ phía sau phát ra một âm thanh rung động, tác động tới
thần kinh căng cứng, gã thanh niên lập tức quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào
nó.
Tòa Cổ mộ vốn dĩ ngự trị trên đỉnh núi, thế nhưng lúc này đã cách vách núi
không bao xa, và vẫn đang dần dần trượt dần xuống.
"Ù ù ù "
Tòa cổ mộ khổng lồ bằng đá trượt xuống vách núi phát ra tiếng ù ù, rồi rơi
thật nhanh xuống vách núi đá!
Gã thanh niên toát mồ hôi lạnh, thầm kêu bất hảo.
Không phải hắn nghĩ đến việc, vách núi đá dựng đứng, nếu như lúc nãy không lao
nhanh ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn tin rằng tòa cổ mộ này
có thể bảo hộ hắn an toàn.
Điều hắn lo lắng là, thế giới này xinh đẹp trong lành như vậy, nhưng nếu đi
thêm một đoạn lại gặp phải yêu vật thì lúc đó phải làm sao? Nếu cả nơi này
tràn ngập yêu quái, hắn làm thế nào để rời khỏi đây?
Sau khi tòa cổ mộ rơi xuống vách núi, rất lâu sau cũng không có phát sinh bất
cứ âm thanh nào. Lúc này, đã không có tòa kiến trúc bằng đá khổng lồ cản trở
tầm mắt, có thể nhìn rõ cảnh tượng vách núi như thế nào.
Cái gọi là vách núi, thực ra lại là một vực sâu không thấy đáy.
Nhìn một cách kỹ lưỡng, hắn đột nhiên nhận ra thị lực đã tăng lên rất nhiều,
nếu giờ mà đi khám có lẽ phải 20/10, hắn thấy có 6 ngọn núi lớn liên tiếp, bao
quanh một thâm uyên cực lớn không gì so sánh được.
Dựa theo lẽ thường mà nói, đây phải là 1 cái sơn cốc trống trải, liếc mắt là
nhìn thấy đáy mới đúng, bởi vì 6 ngọn núi cũng không cao chót vót.
Nhưng mà, khi nhìn xuống phía dưới thì lại tối om, căn bản không thể nhìn thấy
đáy, giống như là con đường đi trực tiếp xuống Địa ngục Hoàng Tuyền, thâm sâu
khó lường.
Sáu ngọn núi bao quanh một vực sâu không tưởng, sau khi tòa cổ mộ khổng lồ rơi
xuống, trước sau không nghe thấy bất cứ tiếng vọng nào, phảng phất như
vĩnh viễn không có cách nào chạm đất.
Trong lòng kinh nghi bất định, hắn mơ hồ cảm giác được, quả nhiên cái thế giới
này cũng không an lành như bề ngoài nó thể hiện.
Có một đống đá vụn trên đỉnh núi, còn sót lại mấy cây cổ mộc cứng cáp, có
những dây leo to như thùng nước, tồn tại đã không biết bao nhiêu thời gian,
tại đó có nửa tấm bia đá vỡ nát, có dấu vết con người đẽo gọt.
Hắn rất nhanh đi tới, kéo mấy cái dây leo khô và mấy cành lá vương lại trên
tấm bia, nhất thời cảm giác được sự cổ xưa, mặt trên có khắc 3 cái chữ cổ,
bút lực hùng hậu trầm ổn, cứng cáp như rồng, tràn đầy khí tức thời gian, cũng
không biết tồn tại đã bao nhiêu năm.
Dựa vào cổ tự, hắn có thể khẳng định, so với Đông Sơn minh văn thì còn lâu đời
hơn không biết bao nhiêu lần.
Linh Hải hắn khẽ sôi trào, linh lực bức lên bao lấy hạt Bồ đề, lập tức khiến
hạt Bồ đề nóng lên, hắn muốn thử đọc cổ tự không biết mặt này.
Quả nhiên không thể so được đồ đằng trên vách mộ, một hồi lâu, hắn đã giải mã
được, trên đó ghi:
“Hỗn Loạn Uyên”