Mở Linh Hải


Người đăng: tuanvodich

Giữa hư không vô tận, một quả cầu có kích thước khổng lồ phát ra ánh sáng và
nhiệt lượng khủng bố, bao trùm vô số các tinh cầu lớn nhỏ xung quanh nó.

Nếu nhìn thật lâu, sẽ nhận ra, trong vô số các tinh cầu đó, có tám tinh cầu
lớn hơn hẳn, và ở rìa bên ngoài có một hành tinh vô cùng đặc biệt. Nó không
lớn như tám tinh cầu kia, toàn thân toàn một màu đen kịt, gần như hòa lẫn vào
tinh không hắc ám, cảm giác lởn vởn như một bóng ma.

Một tòa kiến trúc khổng lồ tràn đầy cổ xưa mà thời gian tồn tại có lẽ phải
được tính bằng kỷ đang chậm rãi từ hành tinh màu đen tiến theo hướng rời xa
tinh cầu đỏ rực khổng lồ ở trung tâm.

Thực ra tốc độ của nó rất nhanh, nhưng ở trong vô tận hắc ám, thì nó không
khác nào một con kiến nhỏ đang từ từ bò trên mặt đất.

Một đại môn rất lớn mà từ đó có ánh sáng nhàn nhạt phát ra, gã thanh niên đứng
lặng lẽ nhìn về phía hành tinh màu đen đang xa dần, lại nhìn về phía tinh cầu
đỏ rực ở trung tâm.

Đến tận lúc này hắn mới hoàn toàn tin tưởng mình vừa ở trên Diêm Vương tinh.

Trước đó ở sâu thẳm trong tâm thức của một con người hiện đại, vẫn có một cái
gì đó gợn gợn. Nhưng lúc này nhìn Thái Dương hệ đã xa dần, mọi thứ đều đã biến
mất.


  • Thái Dương hệ đây sao?

Các nhà khoa học nói rằng, bức xạ và nhiệt lượng khổng lồ từ Mặt trời là do
các phản ứng tổng hợp hạt nhân diễn ra ở lõi biến hydro thành heli.

Còn một số người duy tâm cho rằng, Mặt trời là nơi trú ngụ của Thần. Thần
thoại phương Đông lại viết, Thái dương là nơi một loài chim thần trong truyền
thuyết ngủ say từ xa xưa, vì thế Mặt trời còn có một cái tên khác trùng với
tên loài thần điểu đó – Kim Ô.

Một người hiện đại, hiển nhiên là có chút coi thường những giả thuyết duy tâm
như vậy, thế nhưng với những gì đã trải qua, hắn có chút không biết nói gì.

Những truyền thuyết mang màu sắc thần thoại như vậy, cũng không hẳn không thể
xảy ra.

Hắn cố nhìn về phía Thái dương hệ lần cuối, rồi lắc đầu tiến vào bên trong
ngôi cổ mộ. Lần này rời đi không biết bao giờ mới có thể quay lại.

Còn cái gì mà ở trong vũ trụ không có dưỡng khí để thở, hắn cũng không nghĩ
nhiều, những việc hoang đường xảy ra chưa đủ hay sao, mọi việc không thể dùng
khoa học để nhìn nhận được nữa.

Hắn nhìn về nơi sâu xa của tòa cổ mộ, nơi có ba cỗ quan tài đồng thau cổ lão
lẳng lặng nằm chụm đầu, cố nén sự tò mò trong lòng.

Sau khi chứng kiến cảnh phân thân của đại yêu cũng bị ép cho nổ tung, mà nắp
của 1 trong 3 cỗ quan tài mới chỉ gọi là khẽ nhích động, hắn dù có kẻ ngu ngốc
cũng không dại mà động đậy gì cả, mà đương nhiên hắn lại càng không phải tên
ngốc mà là một con cáo già đội lốt thanh niên.

Hắn tìm một góc ở bên cạnh đại môn ngồi xuống, lưng dựa vào tường, nhìn ra vũ
trụ vô tận ngoài kia. Từ nay về sau thế giới ngầm Đông Á, chính thức không còn
cái tên Đồ Tể.

Tình cảnh lúc này, khiến hắn có cảm giác xuất trần, miệng vô thức lẩm nhẩm bài
hát nổi tiếng của Châu Kiệt Luân.

“Phía cuối chân trời, nơi mịt mù gió cát
Câu chuyện hồng trần, vẫn còn mãi vấn vương
Đao cất đi, chẳng kiếm kẻ tầm thường
Nhìn mây nhàn ngắm hạc hoang nơi tháp cổ. . .”

Tương lai phía trước mù mịt, không biết rốt cuộc tòa cổ mộ sẽ dẫn đến đâu,
liệu có phải là một thế giới đầy màu sấc thần thoại? Hắn không trả lời được,
nhưng tự bản thân cũng phải chuẩn bị đầy đủ nhất có thể.

Gã thanh niên lấy ba quyển cổ thư Phật môn lấy được ở chùa Đại Lôi Âm ra, đặt
2 cuốn Phạm Võng kinh và Quan Trụ kinh sang bên cạnh, tiếp tục nghiên cứu cuốn
kinh thư nổi danh - Phệ Đà kinh.

“Trăm sông đổ vào biển, cảm ứng bản nguyên Linh Hải, như ngược sông về cội
nguồn, mỗi dòng thác là một chướng ngại vật cầng vượt qua. . .”

Thế nhưng chỉ vừa mới mở cuốn kinh thư ra, liếc nhìn những dòng chữ đầu tiên
nói về pháp môn khai hải, một thanh âm cực kỳ đặc biệt đột nhiên vang lên
trong đầu hắn. Vẫn là nội dung của cuốn Phệ Đà kinh Linh Hải thiên, thế nhưng
không còn là những cổ tự tối nghĩa mà trở nên vô cùng dễ hiểu.

Hắn hơi kinh hãi ngẩng đầu nhìn quanh, đến lúc xác định đúng là không có
người, gương mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhìn xuống trang kinh văn.

Giờ khắc này, hắn có thể cảm giác được, hạt bồ đề trộm ở chùa Lôi Âm trong
túi áo ngực bỗng nhiên nóng lên, làm cho trong lòng hắn trở nên ấm áp,
đúng vào lúc này thanh âm mà hắn vừa nghe được trở nên càng thêm rõ ràng
hơn.

Hắn không tự chủ mà tiếp tục đọc những dòng pháp môn khai hải tiếp theo, hạt
bồ đề trong lòng như là mạnh mẽ mở ra cho hắn một cánh cửa, làm cho
hắn nghe được một loại thanh âm cực kỳ đặc biệt.

Lúc đầu thanh âm này vẫn rất nhỏ bé, sau đó dĩ nhiên càng ngày càng trở nên
to lớn, hạt bồ đề trong lòng hắn cũng càng ngày càng nóng bỏng.

Cây bồ đề, cũng có tên là: Trí tuệ thụ, Giác ngộ thụ, Tư duy thụ.

Tương truyền thì Bồ đề có thể mở ra thần tính của con người, làm cho bản thân
giác ngộ. Theo truyền thuyết của Phật môn thì Như Lai chính là thành Phật
ở dưới một gốc cây Bồ đề.

Hạt bồ đề hắn lấy được ngoài kích thước quá khổ thì hoàn toàn không có gì
đặc biệt, thế nhưng không ngờ lại có công dụng kỳ diệu đến vậy. Đây chẳng phải
là giúp con người ta giác ngộ hay sao?

Rất hiển nhiên, Hạt Bồ Đề chôn dưới gốc cây trước Đại Lôi Âm Tự rất phi phàm.

Pháp môn khai hải của Phệ Đà kinh như hoàng chung đại cổ rung động ở bên tai
hắn, truyền vào trong lòng hắn, như là đạo lý vô cùng huyền diệu của trời
đất.

Nếu lúc này có người ở đây, sẽ thấy thân hình gã thanh như bóng trăng hiện
dưới mặt hồ tĩnh lặng, đứng yên đó không động đậy, một cỗ khí tức siêu trần
thoát tục tản ra, lúc này hắn trông rất phiêu dật xuất trần, giống một vị tiên
không dính bụi trần cưỡi gió ngao du.

Thế giới nội tâm của hắn bây giờ cũng tĩnh lặng như thân thể, thiên âm đại
đạo, như vực sâu biển lớn, thâm ảo mênh mông, mỗi một chữ vang lên, đều làm
vỡ tan băng giá, vang vọng trong thiên địa.

Như lời tụng kinh thời viễn cổ, như lời cầu khẩn Thần thời hồng hoang, cuồn
cuộn không dứt, tàn phá không gian của bầu trời, chậm rãi dung nhập vào nội
tâm hắn, làm tâm hồn hắn rung động như biển, tâm tình kích động, không biết
bản thân đang ở nơi nào, chỉ cảm giác được ở nơi sâu xa trong cơ thể có cái
gì đó đang kêu gọi.

Lúc thì hắn đi vào vực sâu của địa ngục, lúc thì như đang lạc vào mảnh đất của
Thần, trong tâm thức hắn nổi lên những cảm giác không biết tên.

Cơ thể hắn bắt đầu tản mác ra ánh sáng kim quang nhàn nhạt, dần dần ngưng tụ
thành 8 cổ tự kim sắc vờn quanh người. 8 chữ này hoàn toàn giống hệt 8 cổ tự
trên chiếc thuyền giấy: “Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ”.

Thời gian cứ thế trôi qua, hắn hoàn toàn không có khái niệm gì, ngồi xếp bằng,
giống như một pho tượng đá không nhúc nhích. Mỗi khi cơ thể mệt mỏi, cảm thấy
đặc biệt mệt mỏi, thì từng đợt kim quang từ tám cổ tự lại truyền đến.
Thế nhưng trong cơ thể lại có một loại biến hóa kỳ dị đang phát sinh.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, một tháng, hai tháng, thậm chí một
năm, hắn không biết nữa, cũng chẳng quan tâm, bởi hắn lúc này đã đứng trên một
mặt biển tĩnh lặng, xung quanh là sương mù tím ngập tràn.

Đặc biệt là nước biển có màu đỏ như màu máu, tản mác ra một cảm giác âm u tử
vong còn đáng sợ hơn so với địa ngục.

Cảm ứng kêu gọi càng lúc càng lớn, trong đầu hán hét lên một tiếng, bát tự kim
quang hoàn toàn thu vào trong cơ thể, sương mù tử sắc bị quét ra xa vô tận,
mặt nước bắt đầu dậy sóng.

Cả tòa Cổ mộ lúc này tràn ngập ánh sáng đỏ, không gian phảng phất thanh âm như
tiếng sóng thần vô tận.

Mặt nước mở rộng, đại hải hiện ra, âm u vô tận, lại có từng đợt sóng biển màu
đỏ như xích huyết đang hung hãn trùng kích, tạo thành sóng thần khủng bố, mang
theo tiếng sấm chớp ầm ầm, phong vân biến sắc.

Huyết hải mênh mông này, cảm nhận khí tức khủng bố, từng đợt sóng thần kêu
gào, uy thế có thể nói là khủng khiếp, khiến cơ thể gã thanh niên bắt đầu
không chịu nổi.

“Khổ hải vô biển, quay đầu là bờ”

Trong từ điển của hắn, không có khái niệm quay đầu, nhất tâm vận chuyển theo
Huyền pháp của Phệ Đà Kinh.

Bát tự kim sắc hiện ra trên Huyết Hải, kim quang tản mác khắp bầu trời, trấn
áp thiên địa đang biến sắc.

Một màu vàng lan tràn ngập trên bầu trời Huyết Hải, thỉnh thoảng lại phát sinh
lôi điện, cùng với sóng biển khủng bố màu máu va chạm, làm cho thiên địa trở
nên nóng rực, biển trời liên kết, khắp nơi đều là kim sắc huyết sắc lúc thì
lấp lánh, khi lại âm u.

Quá trình này cứ tiếp diễn, dưới sự trùng kích của kim quang Phật môn, Huyết
hải không ngừng được mở rộng, mỗi lần mở rộng đều có âm thanh chấn động thiên
địa, một đại dương màu máu mãnh liệt dâng trào.

Trên bầu trời của Huyết Hải bắt đầu có hình, thiên biến vạn hóa, ngân hà bay
đầy trời, nhưng một lúc sau, xuất hiện 1 bầu trời cô quạnh, vừa sinh trưởng
vừa suy tàn, phát triển tới trạng thái đỉnh cao rồi lại diệt vong, lập đi lập
lại, không ngừng Luân hồi.

Lúc thì hắn cảm thấy được sinh cơ của vạn vật trong thiên địa đang bừng bừng,
rồi lại lĩnh hội được sự cô quạnh của vũ trụ, cảm thấy được tinh không âm u
đầy tử khí.

Phải trải qua mấy canh giờ, kim quang mới dần dần thu liễn, thanh âm của huyết
hải mới nhỏ đi, lại qua 1 canh giờ nữa, tòa cổ mộ hoàn toàn yên tĩnh lại, Linh
Hải của hắn cũng trở nên yên lặng, quang hoa nội liễm, âm thanh lớn của sóng
biển cũng biến mất.

Không bao lâu sau, gã thanh niên cũng tỉnh lại, đôi mắt có thần quang lấp
lánh, cả người trở nên nhẹ nhàng, phảng phất khí tức của trời đất.

Theo như Phệ Đà kinh đã ghi chép, hắn đã chính thức mở ra Linh Hải, tiến vào
bí cảnh đầu tiên của Bí thiên thứ nhất. ..

. . .Linh Hải thiên, Linh Động cảnh!


Việt Chúa Tể - Chương #12