Chương 9:



Y thuật dùng để phá thai thời bấy giờ còn rất thô thiển, đại phu có thể làm được hiếm hoi vô cùng. Lục Cao Hiên không có khả năng này nên thai nhi trong bụng Hồng phu nhân vẫn cứ lớn lên dần. Nhưng trong hơn tháng trời Lục tiên sinh nhờ vào chuyện này mà Hồng phu nhân đã tìm mọi cách gặp gỡ hắn để hốt thuốc. Ngay cả khi Hồng giáo chủ đã về đảo Thần Long hai người vẫn lén lút dắt nhau ra hang động nấu thuốc và tằng tịu nhau mỗi ngày.



Nhắc lại lúc Vi Tiểu Bảo bị Phương Di dẫn dụ lên Thần Long đảo nộp cho giáo chủ may mà được Song Nhi giải cứu, hai người leo lên con mủng nhỏ lênh đênh suốt một ngày trời về hướng Bắc. Đến sáng hai người ra sức chèo thuyền chừng nửa giờ mới áp mạn vào bờ.



Song Nhi nhảy xuống, nước ngập đến đầu gối. Thị cầm lấy đầu dây lòi tói kéo mủng lên cạn, nói:



- Được rồi!



Vi Tiểu Bảo nhún mình nhảy vọt lên bờ, miệng hô lớn:



- Đại công cáo thành!



Song Nhi thấy gã hô câu này biết là gã sắp hôn ẩu liền cười khúc khích lùi lại mấy bước nói:



- Tướng công đừng làm nhộn nữa. Chúng ta phải chạy cho mau không thì bọn Hồng giáo chủ đuổi kịp mất.



Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, chau mày hỏi:



- Không hiểu nơi đây là địa phương quỉ quái gì?



Gã đảo mắt nhìn quanh bốn phía chỉ thấy một màu tuyết đọng trắng xóa, một giải bình nguyên bát ngát không biết đâu là bến bờ. Trời đang đêm tối nên chẳng ngó thấy vật gì khác.



Song Nhi hỏi lại:



- Tiểu tỳ cũng không biết đây là địa phương nào. Tướng công! Chúng ta chạy trốn đi đâu bây giờ?



Võ công thị so với Vi Tiểu Bảo còn cao thâm hơn nhiều, nhưng cơ trí lại chưa bằng gã.



Lúc này Vi Tiểu Bảo rét quá, người run lên bần bật, tưởng chừng như khối óc cũng đông lại, chẳng nghĩ ra được kế hoạch gì.



Gã tức mình cất tiếng thoá mạ:



- Tổ bà nó! Chỉ tại con đượi chết đâm Phương Di khốn kiếp mà đưa đến chỗ đất tuyết này cho chúng ta phải chết cóng.



Song Nhi an ủi gã:



- Chúng ta đi thôi. Cứ chạy một hồi là người sẽ nóng lên, ám áp trở lại.



Hai người nắm tay nhau chạy sâu vào trong vùng đất tuyết. Nơi đây tuyết đọng dầy hơn một thước. Hai người đạp chân xuống bị tuyết lấp hết cẳng chân, cất bước thật khó khăn.



Vi Tiểu Bảo tuy cực kỳ khổ sở, nhưng nghĩ tới bọn Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, tất có cách đuổi theo lên bờ mà hai người còn để lại vết chân rất sâu thì chạy đâu cho thoát?



Gã nghĩ rằng dù mình có trốn chạy đến mấy ngày rồi vẫn sợ định nhân rượt theo bắt lại. Vì thế gã không dám dừng chân lúc nào, cố sức cất bước đi hoài.



Gã hỏi Song Nhi tại sao cũng ở trong thuyền thì thị kể cho hay: Hôm ấy ngó thấy Phương Di rồi, Vi Tiểu Bảo qua bên thuyền cô nói chuyện. Song Nhi vẫn theo sau gã. Khi Vi Tiểu Bảo bị bắt, mọi người đều chú ý vào gã. Song Nhi rất khôn ngoan cơ biến, thị liền ẩn vào đằng lái thuyền.



Chiến thuyền này là của quân Thanh do người của Thần Long đảo đoạt được.



Trong thuyền còn khá nhiều quan binh Kiêu Kỵ doanh. Song Nhi vẫn mặc theo sắc phục của họ, trà trộn vào đám quân Thanh nên không bị ai phát giác. Khi chiến thuyền chạy gần đến bờ, Song Nhi nhân lúc đêm tối yên tĩnh mới lẻn vào cứu Vi Tiểu Bảo.



Vi Tiểu Bảo nức nở khen thị là người thông minh mưu trí rồi nói:



- Con Phương Di khốn kiếp chuyên lừa gạt để hại ta. Còn Song Nhi là cô gái rất ngoan ngoãn lúc nào cũng hết sức cứu mạng ta. Ta quyết ruồng bỏ con ác phụ kia để lấy cô làm vợ.



Song Nhi đang dắt tay Vi Tiểu Bảo, nghe gã nói câu này vội buông tay ra, tránh xa mấy bước rồi đáp:



- Tiểu tỳ là một tên tiểu nha đầu của tướng công, dĩ nhiên phải hết lòng hết dạ phục thị tướng công cho hết đạo.



Vi Tiểu Bảo nói:



- Ta được một tên tiểu nha đầu như cô là kiếp trước dày công tu hành, gõ thủng bốn bảy hai tám cái mõ, niệm thuộc làu ba bảy hai mốt bộ chân kinh, nên kiếp này mới được hưởng phúc lành như vậy.



Song Nhi cười khanh khách nói:



- Lý thuyết của tướng công lúc nào cũng hay quá.



Hai người tiếp tục đi cho đến lúc trời sáng, cách bờ biển khá xa rồi mới quay đầu nhìn lại thấy hai hàng bước chân rõ mồn một kéo dài ra tận đằng xa. Hai người lại nhìn về phía trước thấy khu bình nguyên này tựa hồ vĩnh viễn vô cùng tận. Hiện giờ bọn Hồng giáo chủ tuy chưa đuổi tới nhưng xem chừng chỉ là vấn đề thời gian chóng hay chậm mà thôi.



Vi Tiểu Bảo mặt buồn rười rượi nói:



- Dù chúng ta chạy suốt mười ngày mười đêm đi nữa



vẫn bị bọn họ đuổi kịp.



Song Nhi trỏ tay về mé hữu nói:



- Bên này dường như có rừng cây. Chúng ta tiến vào rừng rồi thì bọn Hồng giáo chủ khó mà tìm thấy.



Vi Tiểu Bảo đáp:



- Nếu là rừng cây thì tuyệt lắm. Nhưng ta coi thì dường như không phải.



Hai người nhằm về phía đống tuyết cao lù lù nhô lên hết sức chạy thẳng tới.



Chạy chừng hơn một giờ mới nhìn rõ đây chỉ là một trái gò trong bình nguyên chứ chẳng phải rừng cây.



Vi Tiểu Bảo nói:



- Chúng ta thử đến phía sau trái gò kia coi xem, hoặc giả có chỗ nào ẩn nấp được chăng?



Gã chạy đến bây giờ là nhọc mệt quá rồi, không tự chủ được nữa, miệng thở hồng hộc. Hai người lại đi chừng nửa giờ nữa mới đến phía sau trái gò. Lúc ngửng đầu nhìn ra xa vẫn chỉ thấy một màu trắng xóa mênh mông bát ngát chẳng khác gì một biển tuyết lớn, không có chỗ nào khả dĩ ẩn thân cho kín được.



Vi Tiểu Bảo đã sức cùng lực kiệt, bụng lại đói meo, nằm lăn xuống đất tuyết.



Gã năn nỉ:



- Hảo Song Nhi! Nếu cô không cho ta ôm lấy và hôn một cái thì chẳng còn hơi sức đâu mà đi được nữa.



Song Nhi thẹn đỏ mặt lên đã toan chiều lòng gã. Nhưng thị lại cảm thấy vụ này thật không ổn chút nào. Thị còn đang ngần ngừ chưa biết làm thế nào, bỗng nghe phía sau có tiếng động lạch cạch.



Hai người quay đầu nhìn lại thấy bảy, tám con hươu lớn đang từ bên kia trái đồi chạy nhanh đến. Vi Tiểu Bảo cả mừng hỏi:



- Ta đang đói bụng đây. Có cách nào bắt được một con giết chết lấy thịt nướng ăn không?



Song Nhi đáp:



- Để nô tỳ thử coi.



Đột nhiên thị tung mình nhảy vọt về phía bầy hươu.



Ngờ đâu, bầy hươu này là giống Mai Hoa Lộc, chân rất dài, chạy nhảy nhanh như bay. Chúng vừa xoay mình vọt đi đã ra xa mấy chục trượng, sức người không đuổi kịp.



Song Nhi lắc đầu nói:



- Đành chịu thôi, chẳng tài nào đuổi kịp chúng.



Giống Mai Hoa Lộc này không sợ người. Chúng thấy Song Nhi dừng bước liền quay đầu lại ngó. Vi Tiểu Bảo nói:



- Chúng ta nằm xuống đất giả chết thử coi chúng có trở



lại không?



Song Nhi cười đáp:



- Hay lắm! Để tiểu tỳ thử coi.



Thị nói rồi nằm xuống đất tuyết.



Vi Tiểu Bảo nói:



- Ta đã chết rồi. Cô vợ ta là Song Nhi cũng chết theo.



Cả hai vợ chồng đã mai táng vào trong phần mộ, không nhúc nhích được nữa. Ta cùng hảo Song Nhi sinh được tám trai chín gái. Bọn chúng đang ở trước mộ khóc rống lên:



"Hỡi cha ơi là mẹ Ơi!...."



Song Nhi không nhịn được bật lên tiếng cười khúc khích. Mặt thẹn đỏ bừng, thị cãi:



- Ai sinh với tướng công hồi nào mà lắm trai nhiều gái thế?



Vi Tiểu Bảo đáp:



- Được rồi! Tám trai, chín gái nhiều quá thì ba trai, ba gái vậy.



Song Nhi lại cười nói:



- Không.... Không....



Quả nhiên hai người thấy mấy con Mai Hoa Lộc trở lại bên mình dòm ngó, dường như chúng rất hiếu kỳ.



Nguyên trong loài động vật thì giống hươu trí tuệ kém nhất, thua cả những giống khuyển, mã, hồ ky rất nhiều. Vì thế người ta mới có câu: "Ngu như lợn, dại như hươu".



Mấy con Mai Hoa Lộc cúi xuống ngửi vào mặt Vi Tiểu Bảo và Song Nhi kêu be be.



Vi Tiểu Bảo hô:



- Động thủ! Gã nhảy vọt lên, ngồi trên lưng một con, hai tay ôm chặt lấy cổ nó.



Song Nhi cũng nhẹ nhàng nhảy lên cưỡi một con khác. Bầy hươu tung vó chạy đi. Song Nhi la hoảng:



- Tướng công lấy đao trủy thủ đâm nó chết đi!



Vi Tiểu Bảo đáp:



- Không nên giết vội. Chúng ta hãy cưỡi hươu chạy trốn thì bọn Hồng giáo chủ không đuổi kịp được.



Song Nhi nói:



- Phải lắm! Phải lắm! Nhưng đừng để tán lạc nhau.



Thị rất lo mỗi con hươu chạy đi một ngả thất lạc nhau thì nguy quá. May ở chỗ Mai Hoa Lộc tính thích hợp quần. Tám con hươu lớn vẫn quần tụ với nhau mà chạy. Bầy hươu vừa chạy được một lúc, lại có bảy, tám con nữa đến nhập bọn.



Giống hươu này mình cao chân dài, chạy nhanh chẳng kém gì tuấn mã, có điều người cưỡi hươu bị chấn động kịch liệt.



Bầy hươu chạy một mạch về hướng Tây Bắc xa đến mấy dặm mới đi thong thả lại. Hai con có người cưỡi trên lưng thỉnh thoảng lại dùng sức mạnh nhảy tung lên để hất xuống. Nhưng Vi Tiểu Bảo và Song Nhi hai tay ôm ghì lấy cổ hươu, cố chết nhất định không chịu buông ra.



Vi Tiểu Bảo hô:



- Ráng mà giữ thật chặt. Nhảy xuống là không cưỡi lên được nữa đâu. Chúng ta trốn chạy càng xa càng tốt. Cái đó kêu bằng: "Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, hoạt lộc nan truy".



Hai người đói quá đầu nhức mắt hoa, mà vẫn một tay ôm cổ, một tay nắm chặt sừng hươu, để mặc chúng chạy trong khu bình nguyên bát ngát đầy tuyết phủ.



Hai người biết rằng bầy hươu chạy thêm một khắc là cách xa Hồng giáo chủ thêm một đoạn đường và bớt được thêm một phần nguy hiểm.



Chiều hôm ấy, bầy hươu tiến vào trong một khu rừng rậm.



Vi Tiểu Bảo mừng quá reo lên:



- Hay lắm! Chúng ta xuống đây thôi! Gã vừa nói vừa rút trủy thủ đâm vào cổ con hươu mình cưỡi. Nó chạy thêm mấy bước nữa rồi ngã lăn ra.



Song Nhi nói:



- Giết một con đủ ăn rồi. Tiểu tỳ tha cho con này.



Dứt lời, thị từ trên lưng hươu nhảy xuống. Vi Tiểu Bảo sức cùng lực kiệt, tưởng chừng bao nhiêu khớp xương trong mình đều trật khớp. Gã nằm xuống đất mà thở hồng hộc, rồi kề miệng vào bên vết thương ở cổ con hươu cho huyết nó chảy vào. Gã uống ừng ực một hồi rồi la gọi:



- Song Nhi! Lại đây mà uống.



Gã uống khá nhiều huyết hươu vào bụng, liền thấy tinh thần phấn khởi. Một lúc sau, trong người dần dần cảm thấy ấm áp.



Song Nhi uống huyết rồi, cầm đao trủy thủ chặt một đùi hươu. Thị lượm cành khô đốt lửa lên vừa nướng đùi hươu vừa nói:



- Hươu ơi là hươu! Ngươi cứu mạng cho bọn ta, mà bọn ta lại giết ngươi ăn thịt, thật là tệ bạc với ngươi quá!



Hai người ăn hết một đùi hươu nướng thấy trong lòng cao hứng, khí lực gia tăng gấp bội. Vi Tiểu Bảo nói:



- Hảo Song Nhi! Ta cùng cô ở trong rừng này làm một cặp liệp công, liệp bà (ông đi săn, bà đi săn) không trở về Bắc Kinh nữa.



Song Nhi cúi đầu xuống đáp:



- Tướng công đi tới đâu, nô tỳ cũng theo tới đó mà hầu hạ. Tướng công muốn trở về Bắc Kinh làm quan lớn cũng được, hay ở đây làm nhà săn bắn cũng vậy, thủy chung nô tỳ vẫn là một tên tiểu nha đầu của tướng công.



Dưới ánh lửa cháy bừng bừng, Vi Tiểu Bảo ngó thấy gương mặt Song Nhi hồng hào càng lộ vẻ khả ái, muốn cười hỏi:



- Bây giờ chúng ta ở tình trạng này không hiểu đã "Đại công cáo thành" chưa?



Mọi lần Song Nhi nghe gã nói đến Đại công cáo thành biết là gã sắp hôn ẩu, cô vừa cười vừa nhảy tót ra xa rồi. Lần này Vi Tiểu Bảo lẳng lặng nằm ngả người ra, gã ngưng thần ngắm nghía Song Nhi từ đầu đến chân.



Gần mười bữa nay bao biến động dồn dập, Vi Tiểu Bảo phải chạy trối chết không được gần gũi đàn bà. Khí tồn tại não, gã được ăn no nê rồi lại uống máu hươu bây giờ vừa mới nằm nghĩ tới thiếu nữ đang ngồi trước mặt chợt động tâm nhìn nàng không chớp mắt. Song Nhi xinh xắn khả ái trước giờ thân thiết, gần gũi với gã nhất, ngoài những cái hôn “Đại công cáo thành” vào má, cô chưa từng trải qua chuyện gì đi xa hơn nữa với gã. Trong khi Phương Di vừa khó khăn, bản lãnh hơn nhiều đã bị gã vừa cưỡng chiếm vừa chinh phục rồi. Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình còn quá ngây thơ tuy gã lại chưa thực sự động phòng với cô nhưng cũng đã ôm cô vào lòng bóp nhũ hoa và mò mẫm vào đũng quần.



Dưới ánh lửa bập bùng ấm áp trong khu rừng rậm giá lạnh, ánh mắt Vi Tiểu Bảo ngó từ bàn tay búp măng, năm ngón tay xinh xinh trắng trẻo lên cổ tay áo, theo cánh tay lên vai lên cổ. Gã nhìn theo từng đường chỉ áo dán mắt vào như đang nhìn xuyên qua từng mảng vải trên thân thể nàng.



Gương mặt Song Nhi trắng như tuyết. Cặp lông mày cong vút. Cái miệng bé nhỏ cười tươi như hoa. Vi Tiểu Bảo đưa mắt xuống chăm chú ngó vào ngực áo Song Nhi, dáng dấp thị mảnh mai đang độ tuổi dậy thì gò ngực chỉ độn lên một chút.



Vi Tiểu Bảo ngắm nghía Song Nhi từ đầu đến chân rồi bất chợt ngồi nhổm dậy ngay trước chỗ thị đang ngồi trên hai đầu gối. Ngón tay gã đưa ra điểm nhẹ vào da cổ Song Nhi rồi chạy xuống lên trên giữa ngực áo nàng. Gã vẽ ra hai vòng tròn trên ngực áo Song Nhi khiến thị đỏ mặt, hai vòng đó chính là hai quả đào tiên của nàng.



Vi Tiểu Bảo hôn lên má Song Nhi, ngón tay gã đang vẽ vòng quanh hai ngọn đồi nhũ phong co lên khều khều quẹt quẹt vào đỉnh đồi ngay đầu nhũ hoa. Song Nhi tuy còn trinh trắng nhưng nàng đi theo bên Vi Tiểu Bảo bấy lâu nay, đã mấy lần chứng kiến gã hành dâm với gái, cô mặt thẹn đỏ bừng, xua tay lia lịa, nói:



- Không, không, không được...



Vi Tiểu Bảo cười hỏi:



- Đã có đống lửa lớn ấm áp có gì mà không được? Ta muốn coi hai quả tuyết lê tiểu nha đầu cô một chút đã ăn thua gì?



Gã nói rồi vươn tay ra ôm lấy lưng thị, bàn tay kia chộp ngay vào một bên nhũ hoa Song Nhi, thị la lên một tiếng, nhưng không dám trái ý gã nên không cựa mạnh. Vi Tiểu Bảo được thể lần lượt rờ rẫm luôn hai bầu nhũ hoa thanh tân còn đang phát triển.



Vi Tiểu Bảo nắm áo Song Nhi kéo lên tốc ngược luôn cả yếm ngực bên trong lên tận cổ thị, giữa ngực là chuỗi minh châu hào quang lấp loáng nằm trên hai bầu vú nhỏ nhắn nõn nà, gã cười nói:



- Vú cô này xinh xinh mà trắng quá.



Song Nhi thẹn quá mặt đỏ như đóa hoa hồng, không ngớt la lên:



-Tướng công!... Tướng công...



Vi Tiểu Bảo vừa cười vừa hỏi lại:



-Tướng công làm sao?



Gã bóp bầu nhũ hoa mịn màng, cúi dầu xuống lè lưỡi ra liếm núm vú xinh tươi màu hồng nhạt. Song Nhi bị nhột, toàn thân nhủn ra. Thị kinh hãi la lên:



-Không... không...



Vi Tiểu Bảo mặc cho Song Nhi nằm ngọ nguậy trong lòng gã, mỏ gã chu ra nút đầu nhũ hoa thị chùn chụt. Tay gã lần mò xuống vuốt ve đùi, mông, hạ bộ Song Nhi. Gã bú vú hồi lâu rồi nhả ra ngoạm vào đầu vú bên kia say sưa nút tiếp.



Đến lúc Vi Tiểu Bảo ngẩng đầu lên ngó xuống thì hai má Song Nhi đã đỏ như quả hồng quân chín mọng, ngực thị thở phập phồng lên xuống, hai đầu vú bị bú đến độ đỏ au nhọn hoắt.



Vi Tiểu Bảo nheo mắt nhìn thẳng vào mắt Song Nhi cười nói:



- Cô là một vị giai nhân, đúng là tại hạ kiếp trước đã dày công tu hành, gõ thủng đến mười tám cái mõ bây giờ mới được hưởng diễm phúc này.



Song Nhi đỏ mặt lên cúi đầu khẽ hỏi:



- Tướng công muốn dùng tiện thiếp thế nào?



Vi Tiểu Bảo biết rõ trong đám đàn bà con gái của gã chỉ có Song Nhi hoàn toàn tự nguyện đi theo gã ngay từ đầu nhưng gã nghe thị hỏi muốn dùng thị thế nào thì không nhịn được bật cười ha hả:



- Cô cởi quần ra rồi mới nói.



Gã vừa nói vừa nắm lưng quần Song Nhi kéo trễ xuống lộ ra hai bờ mông thon thả trắng nõn. Thị lồm cồm bò dậy, thẹn thùng liếc vào mặt Tiểu Bảo, đỏ mặt lúng túng cởi hẳn ra khỏi chân quần dài lẫn quần lót đã bị kéo xuống gần đầu gối.



Vi Tiểu Bảo ngó đăm đăm theo từng cử động cởi quần của Song Nhi, giữa cặp đùi thon dài trắng trẻo thấp thoáng bóng mu lồn phủ lông đen làm gã bồi hồi náo nức. Dương vật gã đội lên đũng quần phình ra phía trước đã từ lâu, gã cũng tụt quần ra bỏ đó. Song Nhi đã nhìn thấy con cu Vi Tiểu Bảo vài lần, ngay khi gã đang cụp lạc với Phương Di.



Nhưng lần này chính thị lần đầu ở trong cuộc chơi bảo sao không hồi hộp đến tim đập thình thình. Cặc Tiểu Bảo được phóng thích ra ngoài ngóc đầu chỉa lên chênh chếch như nòng đại bác.



Song Nhi rụt rè cười thẹn nói:



- Thằng nhỏ tướng công trông hùng dũng quá.



Vi Tiểu Bảo trả lời:



- Cô xinh đẹp như thế bảo sao nó không nứng bạo.



Song Nhi cười khanh khách mặt đỏ đến mang tai, lần đầu thị mới nghe đến từ nứng nhưng cũng hiểu đó là sự kích dục. Thị đã cởi truồng nhưng còn mặc áo, vừa rồi Vi Tiểu Bảo chỉ tốc áo thị lên để bú vú. Song Nhi tự cởi áo ra, toàn thân thị trắng muốt chỉ còn vỏn vẹn có chuỗi hạt minh châu, thị xấu hổ nhảy xổ vào lòng Vi Tiểu Bảo.



Song Nhi theo hầu Vi Tiểu Bảo bấy lâu nay mà chưa bị gã phá trinh thật là hy hữu vì Kiến Ninh công chúa và Phương Di đã cùng gã phượng đảo loan điên đã đời rồi.



Lúc này Song Nhi trần truồng nằm sấp trong lòng gã, cái bụng thon mềm mại mát rượi đè xuống con cu vĩ đại đang vươn lên của Tiểu Bảo. Gã mân mê nắn bóp mông đít Song Nhi, da thịt thị chỗ nào cũng nõn nà mơn mởn. Vi Tiểu Bảo ngồi hẩy tới hẩy lui cạ sát thằng nhỏ vào bụng Song Nhi, gã sướng rên tay phải vạch khe đít thị ra. Lỗ đít Song Nhi hồng hồng hiện ra rõ mồn một, nhìn xuống dưới cả mép lồn thị cũng lấp ló giữa đám lông đen.



Vi Tiểu Bảo ghé vào tai Song Nhi thì thầm:



- Cô bú cặc ta nhé.



Song Nhi cúi đầu xuống, đỏ mặt lên. Thái độ cực kỳ bẽn lẽn. Chợt thị “ồ” một tiếng khẽ đáp:



- Tướng công đã có Phương Di cô nương phục dịch chuyện đó mà.



Vi Tiểu Bảo la lên:



- Sao cô biết? Cô đã nhìn thấy con đượi Phương Di bú cặc ta?



Song Nhi mỉm cười đáp:



- Hôm ấy lúc mới gặp tướng công đã bảo y là vợ lớn của tướng công, nhưng tiểu tỳ hô "Thiếu nhưng nhưng" mà y không chịu trả lời. Sau đó khoảng mươi ngày tiểu tỳ bưng điểm tâm đi ngang cửa sổ phòng tướng công thấy dáng dấp một cô gái lõa lồ hấp dẫn lắm. Tiểu tỳ kinh hãi coi kỹ lại thì thấy tướng công đang nằm còn Phương cô nương thì chúi đầu vào háng tướng công…



Vi Tiểu Bảo càng nghe càng khoái chí, khi ấy Phương Di theo lệnh Hồng giáo chủ tìm đến gã để dẫn dụ lên Thần Long đảo. Cô nàng đi với Vi Tiểu Bảo đến ngày thứ ba thì bị gã phá trinh. Sau đó gã thật là được thỏa chí tang bồng với Phương cô nương, ba ngày đầu mỗi ngày Vi Tiểu Bảo giao cấu với Phương Di đến mấy lần nhưng nàng rất câu nệ giữ kẽ, đã dính lẹo với gã mấy ngày liên tiếp nhưng một mực không chịu khẩu dâm cho gã. Đến ngày thứ tư gã không yêu cầu cô ả khẩu dâm lúc mới nhập cuộc, sau hai màn giao hoan tơi bời hoa lá, Phương Di đang lịm người đi trong khoái cảm thì Vi Tiểu Bảo vít đầu cô ả, tọng dương vật vào miệng. Gã chơi vào cái miệng cong cớn của Phương Di hảo tỷ tỷ như chơi lỗ lồn, xuất tinh vô ào ạt. Từ sau bữa đó trở đi cô ả bắt đầu bú cặc. Gã gật gù nói:



- Con Phương Di báo hại ta lên Thần Long đảo nhưng thị đến kiếm ta rốt cuộc đã khẩu dâm cho ta. Còn cô thì khác, cô là tiểu nha đầu ngoan ngoãn, ta cho là cô sẽ tự ý bú cặc ta rất điệu nghệ.



Song Nhi đỏ mặt la lên:



- Tiểu tỳ thì có biết gì mà làm cho tướng công. Phương cô nương hấp dẫn như vậy tiểu tỳ không thể nào bì được. Tướng công tìm y mà bú cho…



Vi Tiểu Bảo cười hì hì, gã biết Song Nhi nói vậy vì dáng người Phương Di đầy đặn hơn, vú đít ngồn ngộn, một phần vì Phương Di mười tám tuổi trong khi Song Nhi còn chưa đến mười lăm. Vi Tiểu Bảo cũng vì thế mà bám theo Phương Di ngay từ lúc mới chạm trán trong hoàng cung cho đến khi thỏa mãn dục vọng mới nghe.



Vi Tiểu Bảo lật Song Nhi nằm ngửa ra. Đôi nhũ hoa cô xinh xắn cân xứng với thân hình mảnh dẻ chứ không phải ngực lép gì hết. Vi Tiểu Bảo biết người biết của, gã chăm chú sờ soạng nắn bóp chiêm ngưỡng cặp vú nõn nà mềm mại.



- Vú cô nhỏ hơn vú con đượi Phương Di nhưng êm như nhung, núm vú vểnh lên nhọn hoắt. Đây là vú nhung, phải cởi trần ra mới biết quý như thế nào.



Song Nhi mặt đỏ bừng dùng tay che đậy bớt đôi nhũ hoa. Thị hoa tình chớm nở, sẵn sàng dâng hiến cho Tiểu Bảo. Gã tiểu quỷ dâm dục biết vậy càng cố tình tận hưởng, cặc gã ngỏng cứng nhưng vẫn không vội, hôn hít làn da bụng mịn màng mát rượi quanh lỗ rún gọn gàng bé nhỏ.



Song Nhi cảm thấy mặt Vi Tiểu Bảo hôn hít xuống bụng dưới thì khép hai đùi lại. Chỉ còn đám lông phía bên trên mu lồn thị vẫn còn lộ ra, đen tuyền nhưng còn chưa rậm lắm.



Song Nhi mới khép đùi lại thì Vi Tiểu Bảo ngồi dậy nắm hai đầu gối thị vạch ra. Hai đùi Song Nhi do Tiểu Bảo banh ra chàng hảng làm thị vội đưa hai tay xuống che lồn.



Vi Tiểu Bảo dùng hai đầu gối đè hai chân Song Nhi xuống nắm tay thị gỡ ra nói:



- Để ta coi cái lỗ sung sướng cô một chút.



Song Nhi xấu hổ nhắm nghiền mắt lại, mặt thị đỏ đến mang tai. Vi Tiểu Bảo chen vào ngồi xổm giữa hai đùi thị, khe lồn trinh nguyên Song Nhi đã phơi ra hết, hai mép xinh xắn hồng hồng e ấp sau đám lông xoắn xít.



Dương vật Vi Tiểu Bảo đong đưa dài thòng, quy đầu cách khe lồn chưa đầy một tấc, có khi sắp quẹt vào khe. Song Nhi cảm thấy bàn tay gã vuốt ve mu âm hộ, tách hai mép lồn ra, đút ngón tay vào trong khiến thị cảm thấy ngứa ngáy nhột nhạt như có luồng điện từ trong lồn lan ra khắp người. Thị hé mắt nhìn xuống gặp ánh mắt Vi Tiểu Bảo đang nhìn lên mặt thị, gã nheo mắt nói:



- Lồn cô tuyệt lắm.



Đoạn gã nhổm lên hôn vào môi thị. Mùi hơi thở Song Nhi thơm tho xông vào mũi gã, đầu lưỡi Tiểu Bảo chạm vào đầu lưỡi Song Nhi, gã lè lưỡi ra đút vào mồm thị. Bên dưới ngón tay Vi Tiểu Bảo bắt đầu thụt ra thụt vào lồn Song Nhi càng lúc càng sâu.



Song Nhi như bị hớp hồn, lưỡi thị đớ ra mặc cho Tiểu Bảo liếm, hạ thể thị oằn oại hai chân co ra rút vào nhưng vẫn giang ra chàng hảng. Vi Tiểu Bảo nút lưỡi Song Nhi đã rồi quay xuống ngoạm vào núm vú thị nút chùn chụt, ngón tay ma quái của gã liên tục móc lồn Song Nhi, dâm thủy từ trong lỗ lồn nhỏ xíu ứa ra càng lúc càng nhiều.



Vi Tiểu Bảo nhả vú bên này ngậm vào đầu vú bên kia thì Song Nhi bắt đầu vật vã rên la ra tiếng:



- Tướng công, tướng công…



Vi Tiểu Bảo ghé vào tai Song Nhi hỏi lại:



- Vợ bé, vợ bé, cô sao rồi?



Song Nhi mở choàng mắt ra ngó Vi Tiểu Bảo, nét mặt xấu hổ hai má đỏ bừng nhưng ánh mắt lộ đầy vẻ ôn nhu. Gã rút ngón tay trong lồn thị ra đẩy đầu cặc tới.



Vi Tiểu Bảo cúi đầu ngó xuống quy đầu phình to hình trái nấm ấn vào khe lồn xinh xắn ướt nhèm dâm thủy bóng loáng. Song Nhi cũng ngó xuống chỗ đầu cặc lún dần vô khe lồn, thị háo hức nhăn nhó giang rộng hai chân đưa lồn ra. Vi Tiểu Bảo thúc cặc vô năm, sáu lần, đầu khất to tướng nong lỗ lồn Song Nhi ra chui lọt hẳn vào.



Thị ngó thấy cặc đã cắm vào lồn thì cắn môi nét mặt ra vẻ kích động vô cùng mặc dù chỉ mới vô khúc quy đầu, còn đến hai phần ba chiều dài con cặc còn ở ngoài.



Vi Tiểu Bảo nhìn ánh mắt Song Nhi bẽn lẽn dán vào chỗ cặc dính lồn bên dưới bảo thị:



- Hảo Song Nhi, lồn cô làm thằng nhỏ ta sướng quá.



Song Nhi nghe gã nói tục tĩu thì mặt càng đỏ rần quay mặt qua một bên. Vi Tiểu Bảo cười hề hề nhỏng đít lên



nhấp cặc vô càng lúc càng nhanh đến khoảng trăm cú mới cho cặc thọt vào sâu đến gần nửa nòng cặc.



Đột nhiên gã thôi nhấp nhổm, rút cặc ra thọt vô một cú từ đầu khất vô đến gần lút cán. Song Nhi đau nhói la “a” lên một tiếng.



Vi Tiểu Bảo cảm thấy lỗ lồn nhỏ nhắn mềm mại quấn chặt nguyên chiều dài con cu sướng kinh khủng. Gã nhấp chầm chậm vài cú cảm thấy lồn Song Nhi ướt nhem trơn nhớt. Gã khoái quá hôn vào môi thị đánh chụt một cái nói:



- Làm gì mà khe đào nguyên lại ướt thế này!



Đoạn gã tiếp tục thúc nguyên con cặc dài thòng từ đầu vô đến lút cán. Mặc dù màng trinh mới bị chọc thủng, Song Nhi cảm thấy chỗ đau nhói dịu dần đi trong khi khoái cảm càng lúc càng tăng lên.



Song Nhi nằm oằn oại bấu vào hai cánh tay Vi Tiểu Bảo. Gã há miệng cúi xuống áp vào miệng Song Nhi nút lưỡi thị, bên dưới vang lên tiếng “phành phạch”, “phành phạch” liên tiếp, lúc nhanh lúc chậm, lúc to lúc nhỏ. Vi Tiểu Bảo miệt mài đụ lồn Song Nhi. Mắt gã lờ đờ trong khoái lạc. Song Nhi rên trong cuống họng như con mèo non, đến khi Vi Tiểu Bảo cảm thấy thị rùng mình kích ngất trên đỉnh Vu sơn, lỗ lồn nhỏ nhắn co thắt xoa bóp con cặc gã lần thứ nhì thì gã cũng không kềm được nữa.



Cặc Vi Tiểu Bảo bắn tinh xối xả vào lồn Song Nhi. Tinh khí dồn nén cả mười ngày trắng đục như sữa túa từng đợt, gã sướng như điên nguyên con cu tê dại miệng la:



- Hảo Song Nhi! Hảo Song Nhi!



Gã ôm cứng tấm thân mềm mại của Song Nhi, con cu vĩ đại đang chôn chặt trong khe lồn thị như còn ráng áp chặt thêm. Song Nhi nằm lịm người đi hồi lâu rồi mới hoàn hồn lại dần dần. Ánh mắt thị long lanh đầy tình ý liếc mặt Vi Tiểu Bảo. Gã chu mỏ lên ngó lại thị đưa mắt ra hiệu cho thị nhìn xuống.



Cặc gã vừa rút ra bớt cương lên một chút nhưng vẫn còn rất bự lại đỏ hỏn. Khe lồn nhỏ nhắn của Song Nhi thì còn mở ra một lỗ, tinh khí trắng đục lẫn màu máu trinh hồng hồng tuôn ra từ cái lỗ đó. Song Nhi hai má đỏ hồng che lồn lại nói:



- Tiểu tỳ nấu nước lên rửa ráy cho tướng công.



Vi Tiểu Bảo dương mắt ngó dáng điệu thị trân trân bảo:



- Cô cứ trần truồng vậy mà rửa cu cho ta.



Gã thừa biết diễm phúc gã rất lớn chắc chắn sẽ tha hồ hưởng lạc thú ôn nhu cùng nàng tỳ nữ khả ái nhưng thị theo gã gần cả năm rồi mà gã nhịn cho tới lúc này. Bây giờ háo hức chỉ muốn chiêm ngưỡng thị cho sướng mắt.



Song Nhi giao hoan với Vi Tiểu Bảo rồi đâm ra dạn dĩ cứ tự nhiên lõa lồ đi kéo thêm mấy khúc gỗ lớn bỏ vô đống than củi đang cháy lên bừng bừng, giữ cho hai người ấm áp. Song Nhi lục trong gói đồ ra một chén bạc xúc tuyết đun lên thành nước nóng giúp Vi Tiểu Bảo rửa mặt. Gã đứng dậy, thằng nhỏ gã vẫn đang hơi sừng sừng lên, chỉa xuống nhưng vừa to vừa dài đong đưa. Song Nhi mỗi buổi sáng đã phục dịch Vi Tiểu Bảo rửa mặt, dóc tóc. Việc hầu hạ gã đã rất thuần thục. Lần này thị nắm dương vật gã kỳ cọ. Gương mặt thanh tú thị lúc trắng lúc hồng sát bên con cu tổ chảng. Tóc thị kết lại thành hai trái đào ở hai bên đỉnh đầu.



Vi Tiểu Bảo nâng nòng cu lên đưa hai hòn dái bảo:



- Rửa dái cho ta nữa chứ!



Con cu Vi Tiểu Bảo được Song Nhi rửa ráy chẳng bao lâu thì cương lên dài thòng ngóc hẳn đầu lên chứ không còn thòng xuống.



Vi Tiểu Bảo xích tới đặt tay lên đầu Song Nhi kéo vô. Đầu cặc chỉa ngay vô cái miệng bé nhỏ xinh xắn. Thị há miệng định nói thì đầu cặc đã ấn vào đôi môi nên đành ngậm vô luôn.



Vi Tiểu Bảo buông đầu Song Nhi ra đứng ưỡn cu để yên cho thị tự xử. Quả nhiên thị đưa tay nắm nòng cặc, tay kia nâng hai hòn dái gã xoa xoa, đôi môi xinh xắn quấn quanh quy đầu đỏ xẫm mút mút. Thị rõ ràng còn chưa quen nhưng Vi Tiểu Bảo hứng chí vô cùng, đầu cặc nhồn nhột đã đã chẳng mấy chốc con cặc cương thật cứng. Song Nhi bú mút càng lúc càng tận tình nhưng miệng thị chỉ ngoạm nổi một phần ba chiều dài thằng nhỏ là hết mức.



Vi Tiểu Bảo khoan khoái quá kêu lên:



- Nút mạnh vô! Nút mạnh thêm cho ta!



Song Nhi nút mạnh đầu cặc Vi Tiểu Bảo, gã thò tay xuống nắm nòng tuốt lia lịa. Khoái cảm dâng trào, gã đưa tay kia kéo đầu Song Nhi vô. Con cu vĩ đại thụt ra thụt vào càng lúc càng vô sâu trong miệng Song Nhi. Mặc dù thị đã ráng sức bú cặc Tiểu Bảo nhưng gã hưng phấn quá phải làm mạnh hơn dần dà thành ra đụ vô miệng thị.



Song Nhi đã từng thấy Vi Tiểu Bảo đụ vào miệng Phương Di đến khi phóng tinh trào ra hai khóe miệng mới thôi nên thị cứ thả lỏng miệng cho gã chơi thỏa thích. Nào ngờ đến lúc Vi Tiểu Bảo sắp xuất tinh, gã rút cặc ra nói:



- Mau liếm dái ta!



Song Nhi le lưỡi ra liếm vào hòn dái đang dí vào mũi thị. Mùi cặc gã xông lên nồng nặc vì nãy giờ kích thích đổ mồ hôi ra. Thị liếm qua hòn dái kia thì Vi Tiểu Bảo không chịu nổi nữa kêu:



- Bú dái! Ngậm nó vô. Ngậm hòn dái vô mà bú!



Gã để Song Nhi bú mút qua loa hai hòn rồi nắm nòng đút đầu cặc vô miệng nàng. Lập tức con cu nhấp lia lịa vô miệng Song Nhi chừng ba chục cái. Một vòi tinh khí âm ấm chảy vọt vô cổ họng thị. Song Nhi như đã chuẩn bị từ trước, thị nuốt ực vào rồi nút mạnh đầu cặc Vi Tiểu Bảo. Hai chân gã đang đứng giựt tưng tưng lên, miệng hét to:



- Ô, trời ơi!!! Ái cha mẹ ơi!!


Vi Tiểu Bảo Tái Ngộ Giai Nhân - Chương #9