Phu xe tự động chạy đến một khách điếm lớn trông rất sang trọng. Bên ngoài là tửu lầu đèn đuốc xa hoa rất đông ngườI đang ăn tối. Vu Bát tên thị vệ tùy tùng của Vi Tiểu Bảo cả ngày vẫn cưỡI ngựa lẽo đẽo theo sau cỗ xe đã vào trước sắp xếp một bàn trong góc cho bốn ngườI bọn Tiểu Bảo còn bọn hán tử một bàn lớn bên ngoàI ngồI vớI nhau.
Bọn Vi Tiểu Bảo vừa ngồI xuống bàn thì gã sai Vu Bát đi sắp đặt phòng cho cả bọn trú qua đêm. Gã kêu tửu lầu dọn cho một mâm rượu vớI đầy đủ thịt, cá, gà, vịt. Mọi người đi từ sáng sớm đều đói ngấu gặp cơm rượu thịnh soạn nên ăn rất ngon miệng.
Vi Tiểu Bảo vừa ăn uống thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phương Di ngắm nghía. Nàng mặc bộ đồ gọn gàng ôm sát ngườI may rất khéo xinh đẹp yểu điệu một cách kín đáo. MáI tóc óng ả búi cao lên để lộ cáI cổ trắng ngần. Phương Di gắp thức ăn bồI tiếp cho Vi Tiểu Bảo. Gã chợt nhớ đến tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình liền nhìn nàng hỏI:
- Khi ở trong ngôI nhà ma tỷ tỷ bị toán ngườI Thần Long giáo bắt giữ, về sau làm sao thoát hiểm được? PhảI chăng Tam thiếu nhưng nhưng nhà họ Trang đã cứu ra ?
Phương Di lấy làm kỳ hỏi lại:
- Tam thiếu nhưng nhưng nhà họ Trang là ai?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bà chủ nhân tòa trang viện đó.
Phương Di lắc đầu hỏI:
-Y là trang chủ ư ? Thủy chung bọn ta không gặp y. Những ngườI ở Thần Long giáo chỉ muốn kiếm đệ đệ .Họ không có ác ý gì với ngươi cả. Chương lão tam tìm không thấy ngươi rồI thả chúng ta ra. Bọn Mộc tiểu quận chúa còn đi sau, chắc mai sẽ bắt kịp chúng ta.
Phương Di ngước mắt lên nhìn thẳng vào mặt Vi Tiểu Bảo bằng cặp mắt sâu thẳm dường như để soi xét đầu óc gã. Nàng bỗng ra điều trách móc:
-Trong lòng đệ đệ chỉ nhớ có tiểu quận chúa. Từ hôm qua đến giờ đã hỏi tới y bảy tám lần.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
-Tiểu đệ mới hỏi lần đầu mà bảo bảy, tám lần! Tỷ tỷ nói vậy là oan cho tiểu đệ. Giả tỷ mà tiểu đệ gặp y mà chưa thấy mặt tỷ tỷ thì tiểu đệ phải hỏi bảy tám chục lần rồi.
Phương Di mỉm cười đáp:
- Dù ngươi có mười cáI miệng cũng không thể hỏi một lúc bảy tám chục lần. Nhưng một cái miệng của ngươi còn lém lảu hơn mười cái miệng khác.
Song Nhi chỉ quen đứng bên hầu hạ lúc Tiểu Bảo ngồI ăn. Lần này gã nóI thị không được khách sáo, thị mớI chịu ngồI xuống. Vi tiểu Bảo quay qua Song Nhi bảo:
- Ðể ta nóI Vu Bát đem đồ đạc của ta và cô vợ lớn bỏ chung vô một phòng. Ðêm nay muội muội cứ ngủ sớm cho khỏe. Ta và cô vợ lớn còn hàn huyên suốt đêm.
Phương Di đỏ mặt đánh vào vai Tiểu Bảo đến thụi một cái. Nàng kêu lên:
- Nói với đệ đệ thì có chuyện gì hay để mà nói ?
Song Nhi miệng cườI tủm tỉm trong lòng thị hoàI nghi hai ngườI đã thân mật vớI nhau khi ngồI trong cỗ xe ngựa hôm nay. Thị cảm thấy Phương cô nương có vẻ đã thay đổI nhiều, nàng khép nép chứ không còn có vẻ lên mặt là đại tỷ nữa.
Ăn uống no say rồI cả bọn đứng lên, ai tìm về phòng ngườI ấy mà Vu Bát đã đặt ở khách điếm bên sau tửu lầu. Bọn hán tử dồn hết vào hai phòng lớn. Vi Tiểu Bảo đi về phòng riêng của hắn, trong đầu gã chỉ muốn tốI nay qua gõ cửa phòng Phương Di nhưng không nắm chắc nàng sẽ mở cửa. Thực ra loại gáI đoan chính như Phương Di thì chuyện trên cỗ xe trưa nay đã đi quá xa rồi. ÐốI vớI nàng chẳng khác chi đã bị thất thân vớI Tiểu Bảo. Gã dù khôn lanh giảo quyệt đến đâu nhưng cũng là một thằng nhỏ 15 tuổI nên chưa thấu hiểu tâm lý này của nàng thiếu nữ.
Phương Di bước vào phòng riêng đặt cho nàng thấy cách bàI trí rất sang trọng. DướI sàn trảI một tấm chiên dầy. Trên bàn đầy đủ trà nước chẳng khác trong gia trang của nhà một vị phú ông. Hai tên bộc dịch được dăn dò trước khiêng vô một thùng nước nóng lớn để tắm để vào góc phòng rồI cúI đầu lui ra.
Vi Tiểu Bảo đứng ngoàI hành lang nhìn biết phòng Phương Di ở cuốI dãy cũng không xa mấỵ Gã kêu một tên gia nhân lại dí một đĩnh bạc 7,8 lạng vào tay hắn nóI:
-Khiêng cho ta một thùng nước nóng lớn.
Tên gia nhân cả mừng tươI cườI nóI:
-Ða tạ thiếu gia hậu thưởng. tiểu nhân đem ngay nước nóng tới.
Thùng nước vừa khiêng tớI, Vi Tiểu Bảo đóng cửa phòng lại, cởI quần áo, nhẩy ngay vào. Trong đầu gã mơ màng nghĩ đến khuôn mặt thanh tú của Phương Di, hình ảnh cây trâm trên máI tóc nàng hồI nãy bất giác làm gã liên tưởng đến cây ngân thoa mà Lưu Nhất Chu tặng nàng. Trong bụng Tiểu Bảo đột nhiên nôn nao khó chịu. Gã ngả đầu vào thành thùng cây lim dim mắt, trong đầu gã ám ảnh lúc mớI gặp tình địch lần đầu tiên trong thiên lao. Lúc đó gã chịu lờI ủy thác của Phương Di đến cứu người. Lưu Nhất Chu cũng là ngườI khá lớn mật nhưng đến lúc lâm tử cũng khó lòng kiềm chế nổI mốI khiếp sợ. Gã đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc được Vi Tiểu Bảo cứu cho thoát chết thì vui mừng không bút nào tả xiết. Ngờ đâu sau đó Lưu Nhất Chu biết được cáI giá phảI trả thì lửa hờn ghen đốt cháy tâm can. Khi Tiểu Bảo đi làm việc của Thiên Ðịa hội thì bị Lưu Nhất Chu đi theo phục kích. Gã họ Lưu chờ lúc Tiểu Bảo đi xe một mình vớI xa phu thì núp bên bờ rừng quất roi ngựa quấn lấy cổ tên phu xe, giật mạnh một cáI cho nó té xuống đất. Ðoạn hắn vung roi ngựa quất túI bụi vào mình phu xe, mỗi nhát voi vụt xuống hắn lại mắng một câu:
- Lão gia ngang ngược chơI đấy! Lão gia ngang ngược chơI đấy!
Lưu Nhất Chu ra đòn mỗI lúc một nặng hơn. Tên phu xe đầy mình máu me đầm đìa. MỗI nhát roi quất xuống, máu tươI lại vọt lên. Vi Tiểu Bảo kinh hãI bỏ chạy vào khu rừng bên đường thì Lưu Nhất Chu ở cách gã rất gần, chỉ rướn lên một bước, vươn tay tráI ra là nắm được cổ áo Vi Tiểu Bảo. Hắn quắc mắt, nghiến răng ken két quát lên:
- Mi là quân chó má, ta không thèm tiếp thụ mốI ân tình của mi. Mi cứu lão gia cũng vậy mà không cứu lão gia cũng vậỵ Tại sao mi đem vụ cứu ta để ép uổng và lừa gạt Phương sư muội phảI hứa lờI … lấy ngươI làm chồng?
Vi Tiểu Bảo ngồI trong thùng nước nóng đầu óc còn mông lung chuyện quá khứ thì bên ngoài lọc cọc tiếng gõ cửa. Vi Tiểu Bảo lên tiếng hỏI:
-Ai đó ?
-Là ta đây. Gã nghe tiếng Phương Di thì trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng hu’m. Gã quấn vội tấm khăn lớn lên mình bước ra mở cửa.
Phương Di đã thay bộ đồ mớI màu hồng nhạt bước vào. Tiểu Bảo đóng cửa phòng kéo then chốt lại rồI quay lại nắm bàn tay nàng.
-Tỷ tỷ qua đây thật là hay quá. Chúng ta phải bầu bạn suốt đêm cho thỏa chí. Vi Tiểu Bảo vừa mở miệng đã nóI trò nham nhở nhưng giọng hắn khẩn khoản không phảI là bỡn cợt.
-Ta qua thu xếp lo cho đệ đệ đi ngủ. Quả nhiên ngươI còn bừa bãI lắm.
Phương Di nhìn quanh nói. DướI sàn bộ đồ trên mình Tiểu Bảo thay ra để tắm còn đang nằm vung vãi. Vi Tiểu Bảo sán vào đặt tay lên bên cáI hông thon nhỏ của Phương Di.
-Hay lắm! Ðược kề cận vớI tỷ tỷ là tiểu đệ thỏa mãn lắm rồi.
Vi Tiểu Bảo miệng nóI mắt dán vào gò ngực no tròn của Phương Di. Nàng quay lại nhìn vào mặt gã, đôi mắt phượng đen láy sâu thẵm như đang có tâm sự. MùI hương thoang thoảng ở mình Phương Di xông lên mũI Tiểu Bảo. Gã lại liếc xuống gò ngực nàng . Phương Di tự ý sang phòng Tiểu Bảo để săn sóc cho gã đi ngủ tâm trạng nàng dĩ nhiên là đã châ’p nhận thuần theo ý gã.
-Tiểu đệ mong đợi giây phút này đã từ lâu.
Vi Tiểu Bảo khẽ nói. Trong bụng gã la thầm "Lão gia quản bao nhiêu công sức đeo đuổI quả nhiên đã tru’ng mô’I rồI đây!". Tay gã vươn tay ra mò vào bộ ngực đầy đặn của Phương Di. Nàng tiểu thư đứng yên sượng sùng nhưng không có vẻ gì là phản kháng. Vi Tiểu Bảo mừng rên cây ngọc trong quần gã ngỏng lên thật cứng.
-Tiểu đệ thật là diễm phúc vô cùng… Vi Tiểu Bảo vừa nóI vừa hất luôn tấm khăn trên mình gã ra cho nó rơI tuột xuống. Gã đột nhiên đứng đó trần truồng như nhộng, cây ngọc dương cương lên dàI thòng đong đưa ra đó. Phương Di giật mình kinh hãI la lên:
-NgươI …ngươI làm gì vậy ?
Nàng đã nhất tâm sẽ phục tòng theo Vi Tiểu Bảo nhưng trong khoảnh khắc này mặt nàng đỏ ửng nóng ran vừa bất ngờ vừa xấu hổ. Vi Tiểu Bảo xòe cả hai bàn tay ra nắm vào hai bên nhũ hoa Phương Di sờ soạng.
-Ðêm nay phảI chăng tỷ tỷ qua đây để săn sóc cho phu quân đi ngủ ?
Tiểu Bảo nhă‘c đến chữ phu quân thì trong lòng khoáI trá vô cùng. Miệng gã nóI một tay bóp nhũ hoa còn tay kia vén vạt áo Phương Di lên làm nàng hơI rụt mình lại. Nàng biết tính Vi Tiểu Bảo hay sàm sỡ nhưng cũng không ngờ gã đột nhiên đứng giữa phòng tự cởI hê’t quần a’o ra như vậy. Nàng liếc xuống nhìn thấy cảnh tượng cây ngọc của Vi Tiểu Bảo dàI thòng ngất ngưởng ra đo’ thì càng quýnh lên tim đập thình thịch như trống làng .
- NgươI ..ngươI không phảI là tháI giám hay sao?
Pương Di khẽ hỏi. Nàng vừa thẹn vừa không nhịn được bật cườI khúc khích. Vi Tiểu Bảo lửa dục bốc lên ngùn ngụt, gã cố tình ưỡn mình đưa cây ngọc cứng ngắc ra cho Phương Di tha hồ mà ngă‘m. Mặt nàng nóng ran lần đầu tiên nhìn thấy dương vật đàn ông đang cương lên to như vậy. Nàng ngẩn ngườI ra nhìn của quý của Vi Tiểu Bảo thì gã lập tư’c vén vạt áo nàng lên hai tay nắm lưng quần nàng tuột mạnh xuống đến tận đầu gốI, bàn chân gã dơ lên chen vào giữa hai đùI nàng đạp cho lưng quần tuột xuống tận dướI đất.
-NgươI…ngươi… Phương Di rùng mình ngượng chín ngườI kêu lên. Hạ thể nàng đột nhiên mát lạnh. Vi Tiểu Bảo ngó xuống cặp đùI thon dàI tròn trịa trắng nõn của Phương đã phơI ra lồ lộ, bàn tay gã mò mẫm vuốt ve bờ mông trần tròn lẳng láng mướt.
Phương Di thực ra đã xao xuyến hồI hộp vô cùng trước khi sang phòng gã. Nàng tưởng tượng Vi Tiểu Bảo có thể sẽ ôm nàng đè lên giường hắn. Ngờ đâu nàng bị gã tụt quần ra đư’ng cởI truồng ngay giữa phòng thì lúng túng chỉ còn muốn độn thổ đi trong lúc nàỵ Vi Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn xuống mông đít Phương Di tròn trịa trắng nõn nà thì không nhịn được vỗ vào đến đét một cáI làm nàng giật nẩy mình.
-Thật là đồ quỷ quái!
Phương Di nhẩy lên đấm vào ngực Tiểu Bảo trong khi gã cườI khanh khách. Bàn chân gã đạp nghiến lên quần Phương Di xuô’ng dướI đất cho tuột hẳn ra khỏI bàn chân nàng. Phương Di rảo bước như chạy về hướng cáI giường. Nàng không muô’n đứng cởI truồng như vậy ở giữa phòng. Mắt Vi Tiểu Bảo dán vào bờ mông trắng muốt tuyệt mỹ của nàng tiểu thư , gã bước sát theo sau lưng nàng. Hai ngườI tớI bên giường thì Vi Tiểu Bảo nắm vai Phương Di kéo nàng quay lạ. Tay gã kéo mở nút dây thắt lưng nàng ra.
- Tới đây vợ lớn ơi.
Khi ở trong hoàng cung gã vẫn gọi Phương Di là vợ lớn còn sư muội nàng Mộc Kiếm Bình là vợ nhỏ. Lúc đó Phương Di có nằm mơ cũng không tin là có ngày Vi Tiểu Bảo sẽ lột hê’t xiêm y nàng trần truồng ra. Gã lụp chụp một hồI làm Phương Di tưởng chừng như lâu đến bất tận rồI thắt lưng nàng cũng cởI ra rớt xuống đất. Hai vạt áo bị Tiểu Bảo mở toang ra rồI kéo tuột luôn ra khỏI hai cánh tay nàng. Bên trong Phương Di đã thay yếm ngực mới bằng lụa màu hồng . Vi Tiểu Bảo sờ vào vừa trơn vừa la’ng mát rượi. Gã vuô’t ve trên yếm ngực vàI cáI rồi luồn tay vô trong mò ngay vào bầu nhũ hoa trần, êm như nhung , vun tròn đầy đặn. Phương Di bị Vi Tiểu Bảo se đầu nhũ hoa thì vừa nhột vừa rạo rực xuân tình, nhưng nàng vẫn co chân đưa đầu gô’I bò lên giường cô’ y’ chui muô’n chui vô mền quâ’n thân lại.
Toàn thân Phương Di trắng mơn mởn, mông tròn lẳng mà trong tư thế bò ra như vậy, Tiểu Bảo từ sau nhìn tơ’I ngay giữa hai đùI nàng là khe đào nguyên thầm kín cũng phơi ra đó. Hai mép hồng tươI tuyệt mỹ giữa đám lông tơ mềm mại đen tuyền. Tiểu Bảo thoáng trông thấy được thì chụp cứng lấy bàn chân nàng.
-Vợ lớn ơI, nàng còn bò đi đâu nữa?
Tiểu Bảo nóI mắt dán vào khe đào nguyên giữa cặp đùI thon tròn trịa. Gã cố nhìn cho sướng mắt công trình theo đuổI tán tỉnh bấy lâu nay ngay đang phơI bày trước mắt gã.
- Sao nắm chân ta!
Phương Di quay mặt xuống phụng phịu kêu lên thì nàng bắt gặp Vi Tiểu Bảo đang nhìn vào khe đùI nàng cườI khoan khoa’i. Gã vỗ mông Phương Di đánh đét một cáI và nàng liền cảm thấy mấy ngón tay gã đã sờ mó dọc theo khe chim nàng. Phương Di chết sững mặt nàng từ từ ửng hồng rồI đỏ au, mà hai chân nàng tưởng chừng như mềm nhũn rạ
Tiểu Bảo chặc lưỡI:
-Vợ lớn ơI, thật là đẹp quá . Gã không ngờ cõI thiên thai lại phơI bày ra lần đầu tiên trong tư thế như vậỵ Mấy ngón tay gã vạch hai mép hồng hồng xinh xă‘n hai bên khe đào nguyên ra thì cái lỗ chim nàng he’ ra nhỏ xíu màu hồng thẫm ngay chính giữạ Cảm giác mấy ngón tay thám hiểm của Vi Tiểu Bảo càng lúc càng rõ càng nhột nhạt càng mê ly từ chim Phương Di lan ra khắp ngườI nàng. Nàng nhâ’c đầu gô’I bò vào trong thì khe chim từ phi’a sau đi’t nhìn tơ’I lại hở ra thêm nữa trong khi Vi Tiểu Bảo thì nă‘m cổ chân nàng ke’o lại. Tay kia gã đưa ngón trỏ đút ngay vào lỗ. Ngón tay mơ’I vừa chui vào cỡ một đốt thì dâm thủy từ trong đã ứa ra rồi. Vi Tiểu Bảo khoan khoáI nhấp nhẹ ngón tay ra vào vàI cáI thì nước bên trong túa ra dầm dề trơn nhơ’t. Gã đu’t mạnh vô một cáI thì nguyên ngón tay gã đã vào thọc vào lút cán.
Phương Di bấu tay vào gốI kêu lên:
-Ah ah…ngươI ..ngươị . Tiểu Bảo cũng kích thích vô cùng, ngón tay gã bắt đầu thụt ra thụt vào lỗ chim âm ấm, chật hẹp trơn tru của nàng liên tục.
Phương Di toàn thân nhột nhạt lửa dục từ từ bốc lên ngùn ngụt. Nàng quay đầu lại, hai má đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp dại đi .
- Tiểu Bảo! Phương Di cất tiếng gọi
Vi Tiểu Bảo thọc ngón tay vào khe động đào nguyên mấy cáI nữạ Nước trong khe ra ướt cả lòng bàn tay rồI gã mớI chịu rút ngón tay ra khỏI lỗ chim Phương Di. Nàng ngả xuống giường nằm lật ngửa ra lại thân thể trần truồng.
Vi Tiểu Bảo leo lên giường nho’n go’t quỳ trên đầu gô’I lê’t lại gần Phương Dị Cây ngọc của gã tự do đong đưa ra đó ngay trươ’c mặt giai nhân. ÐôI mắt phượng của nàng dương to lên nhìn dương vật của "tháI giám" Vi Tiểu Bảo ra chiều kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ được thấy dương vật đàn ông lúc cương lên mà của quy’ của Tiểu Bảo thì còn to lớn hơn bình thường. Thì ra tuy gã võ công tầm thường vì biê’ng nha’c luyện công nhưng dục tình thì bẩm sinh sung mãn đê’n mư’c hiê’m co’ trên đời. Từ lu’c gã mới mười ba tuổI hễ thâ’y ga’i đẹp là sa’n vào dở trò ta’n tỉnh cũng là vì lẽ này. Lu’c gã ở Dương Châu thì vừa còn qua’ nhỏ tuổI vừa nghèo hèn nên chẳng được sơ mu’i nào ngon lành.
Vi Tiểu Bảo nắm cây ngọc nâng lên cô’ tình tuốt ngay trươ’c mặt Phương Di .
- Ta nóI chuyện mà nàng biê’t được thì sẽ mừng đến ngất đi là nó đó. Tiểu Bảo vừa chỉ vào ngọc hành vừa nói.
Phương Di đỏ mặt cười.
- Thì ra đệ đệ không phải là tha’i gia’m mà lại… lại … còn to như vậy. Nàng bâ’t gia’c cườI khanh kha’ch mặt đỏ đến mang tai. Vi Tiểu Bảo vừa xăm xoi ngo’ Phương Di trần truồng kiều diễm tươi như hoa vừa lê’t tới áp sát vào ôm nàng le lưỡi liếm đầu nhũ hoa mút chùn chụt.
Ngọc hành gã đã cương lên đê’n độ bă‘t đầu hơi đau như’c. Phương Di nằm đo’ để cho Tiểu Bảo nu’t đầu nhũ hoa, toàn thân nàng no’ng ran nhột nhạt. Bàn tay gã vạch hai đùI Phương Di ra mò vào khe chim đầy lông mềm mại đã ươ’t nhem thật dễ dàng.
Gã ôm ấp vuốt ve áp thân thể vào da thịt mềm mại mát rượi thơm tho. Cây ngọc hành của gã đưa ra dựng đứng quẹt vào bụng vào đùi nàng thật là ngứa ngáy nhột nhạt. Vi Tiểu Bảo ngồI nhổm dậy vạch hai đùi Phương Di ra. Cô nàng bẽn lẽn nhìn xuống ngoan ngoãn giang lỏng hai chân. Chim Phương Di hồng tươi như một đóa hải đường giữa đám lông mượt mà mở ra chờ đợi. Tiểu Bảo nắm nòng cây ngọc đưa tớI cạ vào khe chim rồI ấn ngay vào. Hai mép chim vạch mở rộng ra rộng ra nữa cho đầu khâ’t thật bự cứng ngắc chui vào. Phương Di uốn mình co duỗI hai đùI thon dàI trắng muốt, nàng hồi hộp tò mò ngóc đầu lên nhìn xuống hạ bộ chỗ đầu khâ’t đỏ hỏn to lơ’n của Tiểu Bảo đã lọt vào khe chim nàng. Gã bắt đầu nhấp càng lúc càng nhanh mỗI lúc mỗI ấn ngọc hành cương cứng vào sâu trong lỗ chim săn chắc trơn nhớt của nàng. Khoái lạc dâng tràn nơi đầu khất con cu Tiểu Bảo. Gã nhấp càng lúc càng sâu, mặt gã đờ ra tận hưởng lỗ chim chặt bót của nàng trinh nữ. Ðầu cu gã vừa sướng vừa ngứa vô cùng. Gã cong đít rút con cu đã vào đến phân nửa ra thúc vào một cáI mạnh. Lỗ chim Phương Di bấu chặt lấy đầu cu Tiểu Bảo, nàng đau nhóI lên một cáI thì nguyên con cu dàI thòng đã thọc vào lút cán. Tiểu Bảo sướng mê tơI, biết Phương Di còn đang đau nên gã nằm yên để để nguyên cây ngọc că‘m sâu trong khe chim săn chă‘c của nàng mà nhâ’p nhẹ nhàng tận hưởng.
Cờ bạc và đàn bà là hai thú vui tuyệt trần của Vi tiểu Bảo. Phương Di là một trong những chinh phục đầu đời của gã. Sau này bao nhiêu giai nhân, thiếu nữ và cả những phu nhân sắc nước hương trời rồi sẽ gặp tên tiểu quỷ dâm dục khôn lanh, giảo quyệt nàỵ Ngoài cơ trí hơn người và tài cờ bạc bịp, gã là một tay chơi gái hiếm có trên đời. Gã lười biếng trong việc luyện công bao nhiêu thì bù lại đàn bà chính là môn võ giúp gã râ’t nhiều trên đường sự nghiệp.