60:bí Mật Gì Vậy?


Người đăng: minhtan638865@

Lăng Vụ Khiên lăn lộn nhiều năm đã thành tinh, chỉ nge qua câu chuyện đã biết
thực lực của 3 người Đằng Sơn không phải tầm thường, chắc chắn có năng lực đặc
biệt mà người khác không biết.


  • Việc trừ bỏ Lăng Phi Yến xem ra không thể thực hiện như kế hoạch, vốn dĩ ta
    muốn trên đường đi trừ nó cho đỡ phiền phức! Có lẽ ông trời vẫn chưa muốn
    tuyệt đường của nó! Lăng Vụ Khiên vuốt vuốt chòm râu ngâm nga nói.


  • Các ngươi lập tức chuẩn bị, 2 hôm nữa tất cả xuất phát đến thành phố 021,
    chúng ta sẽ trừ khử con nhỏ đó! Lăng Vụ Khiên suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho
    đám người phía dưới.


  • Tuân lệnh! Mấy người bên dưới kể cả Lăng Vụ Chấn lập tức đi hết ra ngoài.


  • Hừ! Đằng Sơn, Tần Tân Quân, Vu Anh 3 người bọn ngươi dám ngăn cản kế hoạch
    của ta, ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây! Lăng Vụ Khiên con mắt già
    nua bỗng nhiên hiện lên vẻ điên cuồng rồi biến mất khỏi cái ghế, căn phòng bây
    h chỉ còn lại một mình cái xác không hồn của đầu sư tử.


Cạch cạch…..! Cái ghế của Lăng Vụ Khiên bỗng nhiên dịch sang một bên.

Xì xì…! Một cái đầu rắn thò lên, nó trông khác hẳn với các con bình thường, 2
bên đầu nó còn có 2 cái màng dài ra như 2 cái tai, khi nó bò được nửa người ra
lại xuất hiện thêm một đôi cánh trên thân, làn vảy trên người xù xì như da cá
sấu trông xấu xí khủng khiếp.

Vù…! Cái lưỡi của nó bỗng nhiên phóng ra cuốn lấy người tên đầu sư tử rồi cực
nhanh co lại kéo vào cái miệng đang há ra hết cỡ, động tác này không khác gì
con ếch đi săn mồi cả.

Xì xì….! Con rắn đau đớn lăn lộn trên xà nhà một lúc, cái xác tên sư tử đi
thẳng vào trong thân hình nó, nhìn từ bên ngoài còn thấy được nó đang di
chuyển trong bụng con rắn.

Cuối cùng cái xác đi đến cuối thân con rắn, đau đớn trên mặt nó cũng giảm đi
rất nhiều.

Bịch…Bich….!!!! Con rắn ị ra tên đầu sư tử, bây hắn đã không còn cái mặt nạ
hay quần áo gì hết, chỉ còn thân hình rắn chắc cùng với đống dịch nhầy nhụa
trên da.

Một lúc sau, cái thân hình đầy dịch đó đứng dậy trông nó cứng ngắc y như một
cái máy, con rắn sau khi thấy nó đứng dậy liền bò về cái hang ở dưới cái ghế,
đầu sư tử lại cứng ngắc bước theo.

Phía dưới cái ghế là một căn hầm rộng lớn, ở đây không hề có ánh sáng ngoại
trừ một chỗ duy nhất, đó chính là chiếc ghế làm bằng đầu lâu nằm ở trong góc,
lúc này đang có một người đang ngồi ở đó, không ai khác chính là Lăng Vụ Khiên
tiên phong đạo cốt.

Con rắn bò đến quấn quanh người hắn, cái lưỡi không ngừng liếm vào mặt có vẻ
vô cùng thân thiết, đầu sư tử cũng đi như robot đến trước mặt hắn.


  • Ngoan! Khổ cực cho mày rồi! Lăng Vụ Khiên vuốt ve con rắn không khác gì con
    trai, khuôn mặt già nua hiện lên nét cười hiền hậu nhưng lại không phù hợp với
    cái khung cảnh quỷ dị này chút nào.


  • Lại đây! Lăng Vụ Khiên hướng về đầu sư tử ra lệnh.


Cộp cộp! Đầu sư tử vô thức đi đến trước cái ghế.

Xụt…! 2 ngón tay của Lăng Vụ Khiên chọc xuyên qua đầu của hắn nhưng đầu sư tử
vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, một lúc sau 2 ngón tay của Lăng Vụ Khiên mới
rứt ra, chỗ bị đâm vào không có một vết tích nào.


  • Chủ nhân! Đầu Sư tử quỳ mọp xuống.


  • Tốt! Các ngươi ra cả đi! Lăng Vụ Khiên cười khoái trá, thằng con này của
    anh hắn lúc bình thường cũng không coi hắn vào đâu, lần này lại trở thành công
    cụ giết người vô tình trong tay hắn bảo sao không vui mừng được chứ.


  • Chủ nhân! Gần 20 người bỗng nhiên xuất hiện quỳ xuống trước mặt Lăng Vụ
    Khiên, tất cả đều có một đặc điểm chung là ánh mắt vô hồn, cả người toát ra
    khí tức tử vong.


  • Các ngươi đi đi! Mục tiêu lần này ta đã chuyển cho các người rồi đấy!


  • Tuân lệnh! 20 người nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.


Lần này ta đã dùng tới bọn xác sống, ta không tin không thể giết được ngươi
Lăng Phi Yến! Lăng Vụ Khiên hiện lên vẻ mặt dữ tợn, con rắn bên cạnh hình như
cũng cảm nhận được tâm trạng của hắn cái lưỡi xì xì rất nhiệt tình.

Quay trở lại mặt đất.

6 người cùng đồng hành, ra đến đồng cỏ Lăng Phi Yến lại trổ tài thuần phục
thú, cô nàng kiếm được mấy con Phi Vân Mã chạy tít mù, lần này không có ai cản
đường nữa nên chỉ trong vòng 3 ngày đã gần đến thành phố 021.

Có điều càng đến gần, nhóm người Đằng Sơn càng gặp phải quái vật cao cấp,
không những thế lại còn những người từ các quốc gia khác nhau trên thế giới
thỉnh thoảng lại tập kick cướp chiến lợi phẩm, tuy không có việc nào nguy hiểm
bằng vụ tập kích của bọn đầu sư tử nhưng thật sự rất hỗn loạn, mục tiêu của
Nam Hạ là đến đây xây dựng căn cứ, nhưng mục đích của những người nước ngoài
đó lại là đi tìm bí mật mà chính họ cũng không biết là cái gì nữa.

Đêm tối, 6 người vẫn như thường đốt lửa nướng thịt ăn, việc này đã dẫn đến
không ít kẻ địch nhưng cũng là nguồn nhân lực tuyệt vời để Sư cọ và 4 mắt
luyện tập, tăng cấp quá nhanh cũng không phải việc tốt, tất cả mọi người đều
cần phải có thời gian quen thuộc với điều mới mẻ, điều khiển sức mạnh cũng như
vậy nếu không quen thì có thể giảm hiệu suất đi rất nhiều.

Bộp…. Bịch…. bốp… bốp! Tiếng đánh nhau vang lên ngay cạnh chỗ nướng thịt.


  • Đủ rồi, đánh nữa là hắn chết đấy! Đằng Sơn vừa ăn vừa nói.


  • Mẹ kiếp, thực lực thế này mà cũng đòi đánh lén à, Cút! Sư cọ đạp vào mông
    mấy người đang nằm dưới đất rên rỉ, mặt mũi bọn chúng bầm tím xưng vù lên hết
    cả nhưng chân tay vẫn còn đủ sức để hoạt động.


Mấy tên này vội vội vàng vàng bò đi một mạch không dám quay đầu lại.


  • Sao cái bọn rác rưởi này thích làm phiền người khác thế nhỉ! Sư cọ bứt lấy
    một miếng thịt rồi ăn ngấu nghiến.


  • Người không biết điều nhiều lắm, ai bảo ngươi tham tiền, giết được con nào
    cũng cắt lấy phần đáng giá nhất! Đầy một túi to rồi kìa! Lăng Phi Yến chỉ vào
    cái bao tải khổng lồ bên cạnh, Sư cọ vốn nhà ngèo mà được tý nào hay tý đó nên
    Đằng Sơn cũng không hề cản.


  • Tham thì thâm mà! 4 mắt cũng nói thêm vào.


  • Anh Sư cọ, em có cái này cho Anh nè! Tâm Nhi từ trên trời bay xuống vứt cho
    Sư cọ một cái lọ.


Pặc…! Cầm cái lọ trong tay Sư cọ cũng không biết là cái gì, nhưng chắc hẳn là
rất quý, cô nhóc này suốt ngày bay linh tinh tìm quái vật giết mang về không
ít thứ lạ, bỏ đi cũng phí nên hắn cầm lấy hết.


  • Cái này là cái gì vậy? Sư cọ lắc lắc cái lọ chứa chất lỏng màu trắng.


  • Nước mắt của Cuồng Long đó!


Phụt…..! Đằng Sơn đang nhai miếng thịt tự nhiên sặc lên văng luôn miếng thịt
vào mặt sư cọ.

Bách….! Lão đại người làm sao vậy thức đêm nhiều nên bị bệnh à? Sư cọ hất
miếng thịt xuống ánh mắt lộ rõ vẻ kì quái, cái tên Cuồng Long này có đến mức
khiến lão đại bị sặc không.


  • Khục khục! Em đi đánh nó đến phát khóc à? Đằng Sơn vừa ho vừa hỏi, hắn lần
    trước cũng biết đến Cuồng Long 1 con quái vật cái quản toàn bộ 3 lục địa phía
    đông thế giới, đến cả đám quái vật Thái Bình Dương cũng không dám làm gì, thực
    lực của nó phải mạnh mẽ đến thế nào chứ.


  • Hừ! Em không đánh chết nó là may rồi! Anh Sư cọ, ta nge nó nói nước mắt của
    nó có thể làm cho thương thế hoàn toàn bình phục, đứt chân đứt tay cũng có thể
    mọc lại được đó!


  • Ặc! Thần kì vậy à, sao lại cho ta vậy? Ngại quá! Sư cọ vừa nói vừa cất cái
    lọ đi bộ dạng như đi ăn trộm vậy.


Mấy người nhìn bộ dáng của Sư cọ cũng lắc đầu cười.


  • Tại ta thấy ngươi như con trâu điên, toàn đánh nhau tay không, sớm muộn rồi
    cũng có ngày mất chân mất tay lại chạy đến chỗ ca ca ta khóc lóc! Lúc đó thì
    chỉ tội nghiệp ca ca ta thôi! Tâm Nhi ôm lấy Đằng Sơn, hóa ra cô bé này cũng
    biết lo xa đấy chứ.


  • Ách! Ta còn tưởng em tốt với ta chứ! Nhưng ko sao có là tốt rồi hahaha! Sư
    cọ cười không ngậm miệng được.


  • Còn của ta đâu! 4 mắt cảm thấy bất công.


  • Anh tốc độ nhanh như vậy còn gì, cứ không đánh được thì chạy sao phải cố
    gắng? Tâm Nhi lè lưỡi làm mặt hề, nói như vậy thì 4 mắt cũng phải bó tay rồi,
    mấy kỹ xảo chạy trốn đấy là tuyệt chiêu của sát thủ sao có thể dùng khi chiến
    đấu đối mặt chứ.


  • Tâm Nhi à còn chúng ta thì sao? Em mới còn bé như vậy mà đã học tính thiên
    vị rồi sao? Lâm Na và Lăng Phi Yến cảm thấy mình cũng yếu đuối mà, sao lại
    không được cái gì phòng thân chứ.


  • Có anh Đằng Sơn của ta ở đây ko ai làm gì được các người đâu!


  • Em còn lợi hại hơn ta nhiều! Đằng Sơn cười cười véo cái má phúng phính của
    Tâm Nhi làm cô bé cười khúc khích.


Nhìn 2 huynh em tự sướng 4 người không biết nói gì chỉ cắm cúi ăn, tuy 2 người
có thực lực thật nhưng có nhất thiết phải tung hứng cho nhau như vậy ko, nge
mà thấy ngại hết cả người.


  • Các ngươi nói xem chỗ này có cái gì hay mà đông người tới vậy? Lâm Na nói.


  • Ờ ta tưởng chỉ có căn cứ của chúng ta cùng Hoa Hạ đến đây là cùng, không
    ngờ căn cứ khắp nơi trên thế giới cũng đến thật không thể hiểu được! Sư cọ
    nói.


  • Lo gì cứ coi như đây là dịp giao lưu đi, đứa nào đến đá đít nó đi là được,
    nhưng mục đích căn cứ để cho chúng ta đến đây là gì vậy? Chẳng lẽ chỉ là để
    xây dựng căn cứ thôi à? Lăng Phi Yến nói.


  • Chắc ở đây có cái gì đó bí mật nhưng chính căn cứ cũng không biết đó là cái
    gì! Nếu để xây dựng căn cứ thì chỉ cần đội đấu đế cùng pháp sư đến trước, đến
    khi xây dựng xong mới gọi chúng ta đến, như vậy mới đúng quy trình! 4 mắt nói.


  • Thế ngươi ngĩ cái đó là gì vậy? Sư cọ hỏi.


  • Cái này…phải hỏi lão đại! 4 mắt dồn trách nhiệm cho Đằng Sơn.


  • Việc gì đến tất sẽ phải đến, cứ đi đến đó sẽ rõ! Đằng Sơn quay lưng nhìn về
    phía trời cao trông có vẻ rất cao thâm mạt trắc, có lẽ đây là cảm giác của
    người mạnh, ai cũng thích làm trò này.



Vị Thần Đất Việt - Chương #60