Chó Săn.


Người đăng: minhtan638865@

Gâu…gâu…..!!!! Tiếng chó sủa bỗng nhiên vọng tới làm 8 người giật mình.


  • Cẩn thận!!! 5 người có phản ứng đầu tiên vội vàng phòng thủ quanh Trịnh
    Thiên Vũ.

Á..á….!!!! 2 tiếng kêu thảm thiết vang lên, đó chính là 2 tên xử lý thông tin,
thực lực của bọn chúng chỉ đạt đấu thánh cấp 2.

Một con chó khổng lồ hung dữ hiện ra, trên miệng nó còn ngậm cái chân của một
tên xử lý thông tin, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nhóm người bên cạnh.


  • Sao lại có một con Hắc Cẩu trưởng thành ở đây? Đây đâu phải vùng rừng núi
    trung tâm đâu? Trịnh Thiên Vũ hoảng sợ, hắn vốn rất cẩn thận dùng máy thăm dò
    trong phạm vi 10km bất cứ sinh vật nào cũng bị đo sức mạnh, nhưng khi gần đến
    lúc tập kích bọn Đằng Sơn lại quá vội vàng hấp tấp không thèm đo mà chạy đến
    đây, nếu biết trước như này thì hắn thà ở nhà ngủ còn hơn.


  • Thiếu gia, người chạy trước đi, con chó này để chúng ta cản!!! Một người
    hét lớn đẩy Trịnh Thiên Vũ ra xa.


Gâu gâu…..!!!!! Con Hắc Cẩu không đợi cho Trịnh Thiên Vũ kịp chạy mất ngay lập
tức nhảy lên tấn công, hàm răng sắc nhọn đầy nước dãi rất nhanh xuất hiện
trước mắt 5 người.


  • Chạy…….!!!!! Một người trước khi bị hàm răng của Hắc Cẩu xé xác gầm lên,
    hắn thấy Trịnh Thiên Vũ run rẩy đến nỗi không nhấc chân lên nổi.

Trịnh Thiên Vũ vội vàng chạy như điên về phía trước, hắn không hề nhìn phương
hướng gì cả, rất tiếc là hướng hắn chạy lại đúng vào nơi 3 người đầu thú đang
ẩn nấp.


  • Cứu…cứu….!!!! Trịnh Thiên Vũ điên cuồng gửi tin nhắn về căn cứ mong có
    người chạy đến hoặc có ai đó ở gần giúp hắn.

Cốp!!!! Một vật cứng nện vào sau gáy Trịnh Thiên Vũ làm hắn ngất luôn tại chỗ.


  • Thiếu gia!!! 2 tên còn sống gầm lên phóng mình lao ra cứu mặc kệ đồng bọn
    đang bị xé xác, bon hắn cố gắng cầm chân con Hắc Cẩu này chỉ để cho Trịnh
    Thiên Vũ chạy vậy mà hóa ra phí công vô ích.

Xoẹt…xoẹt…! Ngay khi thân hình 2 người vừa chạy qua lùm cây đã bị một thanh
đao chia thành 2 nửa chết không nhắm mắt.


  • Hắc hắc không ngờ lần này đi lại vô tình kiếm được mồi ngon!! Thằng này ngu
    thật, chỗ này chúng ta đã khóa hoàn toàn sóng tín hiệu rồi mà còn cố cầu cứu!
    Đầu sư tử lột cái áo của Trịnh Thiên Vũ ra ngắm nghía, bàn chân lại không có
    việc gì làm đã cho Trịnh Thiên Vũ mấy phát.


  • Đại ca, hắn là cháu của Trịnh Thế Ngũ đó! Nếu chúng ta giết hắn chắc chắn
    Trịnh Thế Ngũ sẽ đến đây! Con Hắc Cẩu chạy đến phía sau Đầu gấu, nếu không có
    hắn ra lệnh nó sẽ không bao h cắn người lung tung.


  • Ta biết! Nhưng nếu nó kể về con Hắc Cẩu thì sao? Đầu sư tử gầm gừ.


  • Vậy làm cho hắn mất tích! Hoặc là cho hắn không bao h tỉnh dậy được nữa!
    Đầu hổ nói, không đánh không giết được chỉ có cách là làm cho hắn không bao h
    mở miệng được nữa.


  • Được! Ý kiến hay! Đầu gấu khen, thực tế thì điều này ai cũng có thể nghĩ ra
    nhưng trí thông minh của tên này hơi bị thấp, nhưng chính nhờ trí thông minh
    thấp mà hắn lại có thể điều khiển được Hắc Cẩu có sức mạnh đấu đế cấp 1, đúng
    là ông trời không bao h thiên vị ai.


Xoạt…! Trên tay đầu sư tử xuất hiện một con rắn nhỏ, chính là loại rắn đã tấn
công bọn Đằng Sơn lúc trước.

Con rắn giống như được điều khiển bò từ tay đầu sư tử lên người Trịnh Thiên
Vũ, đến khi nó bò đến đằng sau gáy bỗng nhiên cái miệng mở ra cắn vào gáy hắn
rồi chui tọt vào trong.

A a….!! Trịnh Thiên Vũ rên rỉ vì đau đớn, chân tay hắn co giật một chập mới
dừng lại.


  • Tốt rồi! Có cho thêm tiền Trịnh Thế Ngũ cũng không phát hiện ra vấn đề! Mất
    mất 1 con rắn cưng của ta đổi lấy một bộ giáp làm từ da của Vân Long quả là
    đáng giá! Đầu Sư tử vuốt vuốt cái áo trên người.


  • Báo cáo tất cả đã chuẩn bị xong! Người áo đen lại hiện ra.


  • Tốt! Ngươi mang cái xác không hồn này vứt ở một nơi nào đó an toàn sau đó
    ấn tín hiệu cầu cứu về căn cứ!


  • Tuân lệnh!! Người áo đen biến mất cùng Trịnh Thiên Vũ.


Trên một đỉnh núi cách đó 8 km, Sư cọ và 4 mắt đang nhắm mắt tập trung hấp thụ
khí còn Đằng Sơn chỉ đứng nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn có thói quen nhìn lên
bầu trời để cảm nhận sự vĩ đại của vũ trụ, từ lúc đột phá đến nay Đằng Sơn cảm
thấy cơ thể đã chạm đến giới hạn của sức mạnh, có một thứ gì đó trong vũ trụ
đang kêu gọi hắn tìm hiểu nhưng mãi mà Đằng Sơn vẫn không biết đó là thứ gì.


  • Lão đại, sao hôm nay lại phải luyện gấp như vậy? 4 mắt vừa hấp thụ khí vừa
    mở miệng nói, nhất tâm nhị dụng đối với sát thủ chỉ là chuyện nhỏ.


  • Ngày mai sẽ có một thử thách cho các ngươi, chịu khó hấp thụ khí đi sẽ hơi
    khó khăn đấy!


4 mắt trầm ngâm, lão đại chưa bao h nói thử thách nào là khó khăn cả, xem ra
cuộc chiến ngày mai chắc chắn là một cuộc chiến cần vận dụng tất cả mọi thứ mà
bọn hắn có, mấy trận chiến trước hầu như chỉ dùng sức mạnh, mà sức mạnh cũng
chỉ là một phần của thực lực, còn có cả trí tuệ nữa.

Sư cọ 1 bên tuy không nói nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự trầm trọng trong lời
nói của Đằng Sơn, tất cả tế bào hoạt động mệt mỏi ngày hôm nay liều mạng hấp
thụ luồng khí dồi dào để tăng cường sức mạnh chuẩn bị chiến đấu.

1 đêm trôi qua, lần này 3 người cả đêm không về, đến tận sáng sớm khi Lâm Na
và Lăng Phi Yến thức dậy Đằng Sơn mới đưa 2 người về.

Oáp…! Lăng Phi Yến ngáp một cái, dụi dụi mắt nhìn 3 người, đêm qua 2 nàng đến
gần sáng mới ngủ được nên mắt vẫn đỏ hoe trông rất buồn cười.


  • Mấy người chốn đi chơi đâu đến bây h mới chịu vác mặt về hả? Lăng Phi Yến
    chống hai tay lên hông mặt hất lên hỏi.


  • Đi đâu kệ bọn ta hỏi làm gì! Sư cọ cũng hất cằm lên trả lời.


  • Láo dám bật chị à! Lăng Phi Yến lần này không thèm chạy đuổi theo Sư cọ,
    đôi mắt lại phát ra ánh sáng nhìn thẳng vào mắt Sư cọ,mồm nói mấy thứ từ ngữ
    ko thể hiểu.


  • Ai…. Ai….. ngứa chị hai ơi tha em đi! Trên người Sư cọ bắt đầu nổi đầy
    những nốt dị ứng làm hắn gãi lấy gãi để.


  • Được rồi, đừng nghịch nữa đi thôi! Đằng Sơn bế Tâm Nhi đi trước.


  • Hừ tha cho ngươi, lần sau đi đâu mà không gọi ta thì….! Lăng Phi Yến vừa
    nói mắt vừa lấp lánh có vẻ lại định sử dụng tuyệt chiêu.


  • Ặc…. hiểu rồi hiểu rồi! Sự cọ vừa nói vừa chạy, không hiểu sao năng lực của
    Lăng Phi Yến đối với người hoặc quái thú thì là thôi miên nhưng đối với Sư cọ
    lại là thứ gây dị ứng trầm trọng, nhiều lúc Sư cọ chỉ muốn mình bị thôi miên
    ngủ luôn đi cho đỡ khổ.


5 người bước đi đến cuối khu rừng, phía trước chính là một đồng cỏ bao la bát
ngát.

Lăng Phi Yến và Lâm Na đã chịu đựng khu rừng âm u này lâu lắm rồi, vừa nhìn
thấy đã ngay lập tức hoan hô chạy tới, có lẽ con gái ai cũng muốn bay bổng tự
do.

Ầm ầm…..! Đang lúc sắp chạy ra khỏi khu rừng thì bỗng xảy ra dị biến.

Mặt đất dưới chân 2 người lập tức bị sụp xuống, Lâm Na và Lăng Phi Yến không
kịp phòng bị thân hình nhanh chóng bị rớt xuống hố, phía dưới đầy những cái
chông nhọn hoắt sắc bén.

Á á….! Tiếng kêu của 2 nàng bây giờ mới đồng thanh vang lên.

Phốc…. phốc! Sư cọ và 4 mắt nhanh chóng phóng đến ôm lấy 2 người nhưng cái hố
quá rộng 4 ngươi vẫn đang trên đà rơi xuống.

Bộp…..! 2 người ngay lập tức vung chân đạp vào nhau lấy lực nhảy sang 1 bên bờ
hố, động tác phối hợp rất nhịp nhàng không 1 chút ngừng nghỉ, 2 cô gái vẫn còn
chưa hoàn hồn, đôi bàn tay ôm chặt lấy cổ 2 người.

Gâu…Gâu….!! Vừa đặt chân xuống đất, một đàn chó săn từ trong khu rừng đã nhanh
chóng tấn công 2 người, bọn chúng không biết chạy từ đâu ra mà lại có thể xuất
hiện đúng thời cơ ngay khi 2 người vừa mới đặt chân xuống đất, đã thế lại còn
bị vướng vào 2 của nợ trên tay nữa.

Phốc….!

Bàn chân còn chưa hoàn toàn hạ xuống, mũi chân đã đến trước chạm nhẹ xuống
đất, Sư cọ và 4 mắt tuy ôm thêm 1 người trong tay những vẫn có thể phi thân
lên cành cây, điều này làm mấy con chó chỉ đứng bên dưới mà nhảy nhót.

Đằng Sơn muốn để cho 4 người tự xử lý đã sớm bay đi chỗ khác chỉ dùng khí để
cảm nhận mọi việc xảy ra.

2 người con gái hoảng sợ nên bây h chỉ biết ôm chặt lấy Sư cọ và 4 mắt nhìn lũ
chó săn bên dưới sủa không ngừng rất may là không có con nào nhảy tới cành
cây.

Lạ thật bọn chó săn này chỉ hoạt động ngoài chỗ vắng vẻ sao lại đến bìa rừng
kiếm ăn thế này, lại còn cái hố này nữa, chẳng lẽ có ai định săn con gì đó ở
đây? 4 mắt tự hỏi, lại nhìn sang phía Lăng Phi Yến rõ ràng có năng lực thôi
miên nhưng chỉ nhìn thấy đống chó săn là cô bé gần như ngất đi rồi, việc này
thật khó hiểu.

Chỉ một lúc sau, một con chó săn khổng lồ đi đến con này có lẽ là thủ lĩnh của
cả đàn, con này chính là con đi theo người mang mặt nạ đầu gấu lúc trước.


  • Con này ít nhất cũng là đấu đế cấp 1! Sư cọ cảm nhận được áp lực của con
    chó khi nó nhìn vào mắt hắn, chỉ có cách biệt về đẳng cấp mới có thể mang đến
    áp lực nặng nề như vậy.

Gần 200 con chó săn đạt cấp đấu thánh cấp 5, lại còn thủ lĩnh là 1 con đấu đế
cấp 1 trận chiến này xem ra rất khó khăn đối với Sư cọ và 4 mắt, mà bên người
bọn hắn còn có 2 của nợ đang bám vào nữa.

Không đợi 2 người có thời gian suy ngĩ, con chó đầu đàn đã ra hiệu cho bọn chó
săn bắt đầu húc đổ cây cối xung quanh 2 người, tất cả cây cối trong phạm vi
200m đều bị đốn hạ tránh cho việc nhảy nhót linh tinh, xem ra trí tuệ của quái
vật đẳng cấp đấu đế không thua con người là bao nhiêu.

Gừ gừ…..!

Con chó to đầu đàn lại bắt đầu ra lệnh, tất ca chó săn đứng linh tinh khắp nơi
bây h lại đứng thành hàng lối rõ ràng, hình thành thế bao vây mấy vòng quanh 2
cái cây mà Sư cọ và 4 mắt đang ngồi.


Vị Thần Đất Việt - Chương #54