Người đăng: minhtan638865@
Lão đại ngươi cười gì vậy? Sư cọ tự nhiên thấy Đằng Sơn nhếch mép cười
trông rất là gian nên mới tò mò hỏi.
Haha không có gì, thấy 4 người vui vẻ với nhau ta cảm thấy mình hơi cô đơn
thôi! Đằng Sơn giả vờ đau khổ lắc lắc đầu.
Anh! Anh còn có em mà! Tâm Nhi vừa cầm khúc thịt con rắn vừa ăn vừa hôn
chụt một cái vào má Đằng Sơn làm mặt hắn dính đầy dầu mỡ, Đằng Sơn vội vàng
lấy tay chùi đi, thế là Tâm Nhi lại hôn thêm mấy cái nữa làm khắp mặt hắn dính
đủ luôn khỏi phải lau chùi gì nữa.
4 người kia trông thấy vậy cùng lớn tiếng cười, cô bé Tâm Nhi thật đáng yêu,
dễ thương đến chết người.
Cả nhóm đều cười nói vui vẻ, dù sao cũng đã có tới 3 năm học cùng nhau nhưng
chưa có ai trong nhóm đi hỏi về thân thế của người khác, 3 người Đằng Sơn cũng
như 2 người Lâm Na và Lăng Phi Yến biết mỗi người đều có một bí mật riêng nên
cũng không hề tìm hiểu.
Lâm Na có vẻ là một người thuộc gia tộc lớn, lần trước chả hứa hôn với Bối Nhĩ
còn gì, lấy một người trong gia tộc đấu đế chính là cũng phải có dòng máu cao
quý hơn người mới được.
Lăng Phi Yến là cháu của Lăng đế nhưng đó cũng là tất cả những gì mà bọn Đằng
Sơn biết.
Ăn uống xong xuôi tất cả phải đi tìm 1 chỗ để ngỉ, ở trong rừng này rất khó để
tìm một chỗ an toàn không có quái vật làm phiền.
Đằng Sơn thì không sao, hắn có ngủ bao h đâu nhưng việc này không thể nói ra
được, cuối cùng 6 người tìm đến một nơi gần chân núi, phía trước là rừng phía
sau là một vách núi dựng đứng, đục mấy cái hang ngủ là an toàn nhất.
Đục đủ 5 cái hang cho mọi người, Đằng Sơn lại phi thân lên đỉnh núi ngồi tu
luyện.
Lâm Na cùng Lăng Phi Yến tranh nhau đòi ôm Tâm Nhi ngủ, đàn bà mà thấy cái gì
nhỏ nhắn xinh xắn là cứ thích ôm lấy, cuối cùng không ai chịu ai Tâm Nhi vội
vàng chạy sang 1 hang riêng giả vờ nằm ngủ, đợi đến khi 2 cô nàng kia ngủ say
rồi mới bay lên gối đầu vào chân Đằng Sơn ngủ ngon lành.
Một đêm bình lặng cứ thế qua đi nhưng 4 người kia không biết có rất nhiều cạm
bẫy đang đợi họ ở phía trước.
Buổi sáng, tất cả mọi người lại cùng lên đường, lần này Đằng Sơn đi trước dẫn
đường, chủ yếu là để lựa chọn quái vật để Sư cọ và 4 mắt luyện tập, tất cả
những lần đụng độ quái vật đều chỉ là tình cờ, các cô bé không thể nào ngờ
được con đường mà mình đi đã được chọn lựa kỹ càng.
Vì vừa đi vừa chiến đấu làm hành trình của họ rất chậm, 3 người định gài bẫy
cũng đứng ngồi không yên.
Đại ca, có đúng là bọn chúng đi con đường này không? Tên đầu gấu hỏi, phía
sau còn một con chó săn to như con voi trông cực kỳ dữ tợn, 2 hàm răng sắc
nhọn, nước dãi chảy đầm đìa cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu gầm gừ liên tục như muốn
cắn ai đó.
Thám báo nói bọn chúng đi con đường này mà, mẹ kiếp đã 5 ngày rồi mà một
cái bóng cũng không thấy, bọn chúng vừa đi vừa ngủ chắc! Đầu sư tử tức giận
nói.
Đại nhân! Một bóng đen xuất hiện trước mặt 3 người.
Chúng đi đến đâu rồi?
Chúng còn cách nơi đây 10km, 2 trong số đó đang đánh nhau với quái vật
phỏng chừng ngày mai mới tới đây được!
Mẹ kiếp đúng là bọn trẻ con đi chậm như rùa, các ngươi sắp xếp bẫy ở chỗ
này đợi chúng tới không cho đứa nào thoát!
Tuân lệnh! Bóng đen lại biến mất.
Phía sau nhóm Đằng Sơn.
Dưới đất có 2 người đang loay hoay xử lý số liệu trên tay.
Báo cáo! Bọn họ đang ở cách chúng ta 4km hướng Tây Bắc!
Tốt! xuất phát thôi, chúng ta lên trước chặn đường! Trịnh Thiên Vũ đi
trước, 2 người xử lý thông tin đi theo, phía sau còn có tới 5 người nữa, thực
lực có vẻ mạnh hơn hắn nhiều.
Lúc này 4 mắt và Sư cọ đang cùng chiến đấu với 1 con thằn lằn khổng lồ thực
lực lên tới đấu thánh cấp 9, cả 2 vẫn mải mê đánh nhau không hề biết có tới 2
nhóm người đang định chặn đánh bọn họ.
Sư cọ có một thân thể cực mạnh, mới có đấu thánh cấp 5 nhưng lấy cứng đối cứng
với con thằn lằn cũng chỉ bị đánh lùi lại chứ không hề bị thương, còn 4 mắt
thân hình cực nhanh làm con thằn lằn luống cuống chân tay không thể phòng ngự
trên người đã có không ít vết dao chém.
Mỗi loài vật cũng như con người đều có ưu thế riêng của mình, con thì ưu thế
tốc độ, con thì sức mạnh, con thì có khả năng thôi miên….. Đằng Sơn chọn con
thằn lằn này vì tốc độ và sức mạnh của nó ngang ngửa nhau.
Đằng Sơn cũng đã dạy cho Sư cọ và 4 mắt cách điều khiển khí qua tế bào.
Nếu thanh dao bình thường chém vào quái vật cũng chỉ làm nó có vết xước, thanh
đao làm bằng nguyên liệu quý có thể xuyên qua lơp da quái vật thì rất tốn kém,
nhưng thanh đao mà có khí bao bọc từ trong ra ngoài thì còn mạnh mẽ hơn thanh
đao làm bằng nguyên liệu quý nhiều, cái này chỉ là một trong những ứng dụng
của khí.
Sư cọ thì được Đằng Sơn dạy cho cách chia khí trong cơ thể, lúc tấn công khí
toàn thân có thể dồn toàn bộ vào nắm tay lực công kick mạnh hơn nhiều lần, lúc
phòng ngự cũng có thể chia ra từng bộ phận cực kỳ an toàn.
Khí là một thứ vô cùng kỳ diệu chỉ cần biết vận dụng thì nó sẽ có rất nhiều
tác dụng mà mọi người không thể ngờ tới, chiến đấu mà chỉ biết phát khí quanh
người từ đầu đến cuối thì chỉ là loại vớ vẩn tốn sức rất dễ bị đánh bại.
Nắm đấm được tập trung khí của Sư cọ cứ nhằm vào đầu con thằn lằn mà dã, tay
chân nó đã bị 4 mắt quấy nhiễu không còn khả năng để ý đến hắn nữa, 2 người
phối hợp càng lúc càng nhịp nhàng.
Xem ra thắng bại cũng đã phân rồi.
Lâm Na và Lăng Phi Yến nhìn 2 người cùng chiến đấu mà ngỡ ngàng không thôi,
không ngờ bọn hắn còn kém họ 2 tuổi vậy mà lại có thực lực cùng kỹ năng chiến
đấu mạnh mẽ đến như vậy.
Nên nhớ bọn họ là con cháu thế gia, được dùng không ít thiên tài địa bảo quý
hiếm ở trên đời nên bây h mới là đấu thánh, thế cũng được coi là thiên tài
trong lớp trẻ rồi.
Điều này làm rung động trái tim thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt của 2 nàng, bây h 4 mắt
và Sư cọ đã trở thành anh hùng trong lòng 2 nàng, rất khó để ai có thể thay
thế được ấn tượng này được, điều này có thể nói là sự rung động đến từ con
tim.
Đôi mắt to tròn của Lâm Na long lanh nhìn 4 mắt miệng thì lẩm bẩm:
Lăng Phi Yến thì nhìn Sư cọ mà tim đập thình thịch, tuy không nói gì nhưng ánh
mắt cứ dán chặt vào người Sư cọ thì ai cũng hiểu.
Anh, 2 người kia nhìn kiểu gì mà lạ vậy? Tâm Nhi nhìn thấy Lâm Na và Lăng
Phi Yến ngơ ngẩn thì tò mò hỏi Đằng Sơn.
Ta cũng không biết, đây có lẽ là chuyện của người lớn! Đằng Sơn chưa từng
trải qua nên cũng chỉ nói bừa như vậy thôi, hắn thấy bố mẹ hắn cũng hay nhìn
nhau như vậy nên quy hết cho chuyện người lớn.
Ồ vậy à, thế bao h thì muội là người lớn?
Sao lại thích làm người lớn vậy, như bây h không tốt à?
Em muốn lớn lên để có thể nhìn Anh như vậy a!!!
……
Đằng Sơn không còn gì để nói.
Một lúc sau 4 mắt và Sư cọ đã giải quyết xong con thằn lằn, 2 cô bé liền chạy
đến lau mồ hôi rồi băng bó vết thương cho 2 người giống như là bạn gái vậy,
tuy nhiên đồ ăn tối vẫn là 4 mắt và Sư cọ phải tự làm, cái gì cũng có tiêu
chuẩn của nó 4 mắt và Sư cọ có muốn phản đối cũng không được.
Lão đại hình như chúng ta đi hơi chậm thì phải 7 ngày rồi mà mới được có
gần 100km! Sư cọ vừa ăn vừa nói.
Không vội cứ từ từ mà đi, có rất nhiều người đến đó, đến sớm thì chỉ làm
cái bia ngắm thôi, các ngươi cứ tận tình mà luyện tập! Đằng Sơn nói.
Các ngươi luyện tập cái gì mà tối nào cũng kéo nhau đi thế? Lâm Na cất
tiếng, chuyện này là bí mật của Đằng Sơn sao có thể để người ngoài biết được,
vì vậy nên tối đến mới mang Sư cọ và 4 mắt ra chỗ khác.
Cái này… chuyện đàn ông hỏi làm gì! Sư cọ ấp úng.
Ồ, vậy à! Lăng Phi Yến và Lâm Na gật gật đầu làm như đã hiểu nhưng ánh mắt
của họ lại không nói lên điều đó, tuy nhiên 2 người cúi đầu xuống ăn không ai
có thể nhìn ra đc ánh mắt của họ.
Ăn xong, như thường lệ Đằng Sơn dẫn 4 mắt và Sư cọ chạy lên núi tăng cường đấu
khí còn Lâm Na, Lăng Phi Yến vừa trông Tâm Nhi vừa chuẩn bị chỗ ngủ.
Tuy nhiên khi bóng hình bọn Đằng Sơn khuất sau rặng núi, Lâm Na và Lăng Phi
Yến đã bỏ Tâm Nhi đang ngủ lại lẳng lặng theo sau.
Lâm Na và Lăng Phi Yến đang đi theo chúng ta! Đằng Sơn không quay đầu lại,
vừa đi vừa nói với Sư cọ và 4 mắt.
Ặc 2 bà già này đi theo làm gì!
Cũng chỉ tại 2 ngươi thôi, đành phải cho họ đi tìm mỏi mắt vậy! Đằng Sơn
vừa nói vừa bọc 2 người trong khí của mình rồi bay đi nơi khác, hắn không Lâm
Na và Lăng Phi Yến đi lạc vì bán kính bao bọc của khí bây h đã là nửa vòng
trái đất, cho các nàng tìm chán đi rồi quay về là được.
Quái, ta thấy bọn họ đi về hướng này mà, sao đến đỉnh rồi mà không thấy
bóng dáng đâu vậy? Lăng Phi Yến giương mắt nhìn khắp 4 hướng để tìm kiếm.
Tìm kiếm khắp nơi mất một tiếng đồng hồ cũng không thấy, 2 người đành hậm
hực quay về chỗ ngủ.
Cách chỗ bọn họ 10 km, đám người đầu thú đang bài trí cạm bẫy.
3 người ngay lập tức nấp vào một gốc cây, cơ thể của họ gần như hòa mình vào
bóng đêm, nếu không nhìn thấy là người sống chắc chắn sẽ tưởng họ không hề tồn
tại.
Chỗ này được chứ? Tiếng của Trịnh Thiên Vũ vang lên, đúng là ý tưởng lớn
gặp nhau, cả 2 đội đều muốn gài bẫy nhóm Đằng Sơn ở chỗ này.
Báo cáo, theo tính toán thì khoảng cách rất phù hợp, tại đây vừa đủ để cho
bọn chúng cảnh giác hạ xuống thấp nhất, không những thế dựa theo lịch trình
hằng ngày thì khả năng bọn chúng nghỉ chân ở đây lên tới 70%!
Tốt! Vậy chúng ta sẽ chọn chỗ này! Trịnh Thiên Vũ mỉm cười phẩy tay ra lệnh
cho 5 người phía sau hành động, 5 người đều là đấu thánh cấp 9 kinh nghiệm vô
cùng phong phú, không những thế khả năng đặt bẫy của họ thuộc hàng đứng đầu
trong căn cứ