Sao Mấy Thằng Nhóc Đó Lợi Hại Vậy?


Người đăng: minhtan638865@

4 mắt và Sư cọ liền bị đì đi săn cùng làm thịt luôn, đúng là bị phân biệt đối
xử, không có chỗ nào để kêu khổ, may mà bọn họ cũng có một chút kỹ năng nướng
thịt nên không có miếng nào bị cháy.


  • Thơm quá! Không ngờ các ngươi cũng có ngề đấy! Lâm Na khen.


  • Lão đại, đến ăn thôi! Sư cọ cầm ngay một cái đùi lên ăn nhồm nhoàm.


  • Các ngươi khá thật, giữa một rừng quái vật mà lại làm mùi thơm bốc ra nghi
    ngút thế này tý nữa bọn quái vật tới thì chạy đi đâu đây! Đằng Sơn cười cười.


  • Có mấy con vật này để cưỡi sợ cái gì chứ! Lăng Phi Yến tung tăng chạy đến
    lấy một cái đùi đưa cho Tâm Nhi, cô bé cũng khách khí ăn từng miếng nhỏ một,
    mới 6 tuổi nhưng Tâm Nhi rất chú ý hình ảnh của mình trước mặt người ngoài,
    đây cũng là do Đằng Sơn dạy mấy điều về thục nữ cho cô bé.


Mấy con Linh Sơn Miêu mới chỉ là đấu thánh cấp 4, tốc độ tuy nhanh hơn bọn
cùng cấp nhưng gặp phải con nào thuộc hàng đấu đế thì chưa chắc chạy được đâu!
Sư cọ vừa ăn vừa nói, thực tế thì hắn chỉ nói cho có thôi, hắn biết Đằng Sơn
với Tâm Nhi ở đây nếu ra tay thì sợ gì nữa.


  • Tân Quân à sao mồ hôi lại chảy đầy mặt vậy để ta lau cho nào….. Tân Quân,
    thịt chỗ này ngon lắm nè, ăn nhiều mới khỏe được a….! Lâm Na cứ lẽo đẽo theo 4
    mắt, cô nàng bám dính không rời lại còn nói mấy lời ngọt ngào làm cho mấy
    người Đằng Sơn lạnh cả sống lưng.

4 mắt lạnh lùng không nói gì chỉ biết chạy vòng quanh, một người chạy một
người đuổi không khí trở nên rất vui vẻ.

Gừ gừ!!!!! Mấy con Linh Sơn Miêu đang nằm bỗng ngửng đầu lên gầm gừ, đây là
dấu hiệu có kẻ xâm nhập vào lãnh địa của bọn chúng.

Mới ăn được một lúc đã có khách rồi, mọi người cầm đồ ăn rồi đi thôi! Đằng Sơn
nhảy lên lưng một con Linh Sơn Miêu, hắn không muốn giết quá nhiều những con
quái vật đẳng cấp thấp, như vậy thì sẽ không công bằng với những người có thực
lực yếu vì không còn đối tượng để săn bắt.

4 người còn lại cũng nhanh chóng nhảy lên Linh Sơn Miêu, Tâm Nhi thì cầm lấy
nửa con gà rồi bám lấy cổ Đằng Sơn.


  • Hu ra!!!! Sư cọ hét lên một tiếng dẫn đầu đoàn chạy về phía trước trông
    không khác gì một kỵ sỹ thời cổ đại, 5 người cưỡi Linh Sơn Miêu chay trên cả
    một vùng cỏ xanh mênh mông bát ngát, bóng bọn họ đổ dài trên mặt đất, cùng ánh
    mặt trời buổi chiều rực rỡ đúng là một bức tranh tuyệt đẹp.

Đi tiếp một ngày, nhóm 5 người đã chạy đến 1 vùng rừng núi hiểm trở, mấy con
Linh Sơn Miêu chỉ có thể hoạt động nhanh nhẹn trên đồng bằng nên mấy người đã
thả chúng đi, động vật cũng chỉ vì kiếm ăn mà giết người thôi không đáng giết
thì không nên giết.

Vào trong rừng nguy hiểm hơn ở bên ngoài nhiều, ở đây có nhiều loài biết ẩn
giấu khí tức để rình rập con mồi, đồng thời có những con thú cực mạnh thuộc
dạng cấp AAA đạt đến cấp đấu đế cấp 1 tồn tại.

Không khí ở đây rất nặng nề, tiếng quái vật kêu gần như ở mọi nơi không để cho
bọn Đằng Sơn một không gian nào để ngỉ ngơi, đã thế lại còn mùi hôi thối ẩm
ướt cứ lượn lờ xung quanh, đây đúng là một khu rừng chết chóc.

Tâm Nhi bây h đang bám lấy cổ Đằng Sơn mà ngủ ngon lành, cô bé coi các tiếng
gầm thét của bọn quái vật xung quanh như là tiếng ru ngủ, Lâm Na và Lăng Phi
Yến đi gần sát lại 4 mắt và Sư cọ, đàn bà dù mạnh đến đâu nhưng lúc nào cũng
cần phải có người bảo vệ.

Á á !!!! Tiếng thét của Lâm Na vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt.

Xụt……….!

Con rắn đang lao xuống cắn lén Lâm Na bị một con dao xuyên qua đầu, Lâm Na
ngồi phịch xuống đất thân thể vẫn run rẩy đúng là con gái trời sinh sợ rắn.

Con dao của 4 mắt vẫn còn rung rung ghim đầu con rắn vào thân cây, đây là loài
cực độc thực lực không cao chỉ khoảng đấu giả cấp 8 cấp 9, nhưng để nó cắn thì
đấu thánh cấp 9 cũng sẽ gặp nguy hiểm.

4 mắt đi đến rút con dao ra nhưng vừa định động đến thì 1 cái bóng đen trên
cây nhanh chóng lao vút về phía mu bàn tay.

Xoẹt! Cánh tay kia của 4 mắt nhanh chóng vung lên cắt đứt đôi bóng đen, hóa ra
lại là một con rắn nữa.

Nhưng lúc này từ trên các cây xung quanh, 1 đàn bóng đen lao xuống đầu 5
người, bọn họ đã lọt vào ổ phục kick của một đàn rắn.

2 tay 2 con dao, 4 mắt múa dao không có một khe hở bảo vệ cả hắn và Lâm Na
khỏi bầy rắn, rất may loài rắn này tuy cực độc nhưng không thể phun ra từ xa.

Sư cọ và Lăng Phi Yến cùng phải chống đỡ, nhưng dù sao cũng không bị nguy hiểm
đến tính mạng, còn đối với Đằng Sơn mấy con rắn không khác gì mấy con giun
phẩy tay là chết cả một đống.

Xoạt xoạt…..! Đang lúc 5 người đang chống đỡ đàn rắn độc tấn công thì tiếng cỏ
cây bị gãy vang lên, có vẻ có con vật gì khá lớn đang đến mà không phải chỉ là
1 con.

Xì xì……!!!!

Tiếng xì xì vang lên do những cái lưỡi hoạt động, hình bóng của bọn chúng hiện
ra, lại 1 đàn rắn nữa đến, lần này không phải là những con rắn độc nhỏ bé mà
là những con trăn to lớn mạnh mẽ hơn nhiều.


  • Đột Mãng? Lâm Na ngạc nhiên, bọn này là loại quái vật cao cấp, sức mạnh đã
    đạt đến đấu thánh cấp 9, thỉnh thoảng có con biến dị còn lên tới đấu đế cấp 1,
    tuy nhiên bọn chúng đi săn toàn đi 1 mình không bao h đi thành đàn như thế
    này.

Vút……!

Một con trăn xông về hướng Đằng Sơn, cái mồm đỏ như chậu máu há ra hết cỡ chắc
chắn có thể nuốt trọn một người vào trong.

Xụt……….!

Trường thương màu đen xuyên thẳng qua miệng rồi qua luôn cả đầu con trăn, con
trăn đau đớn giãy chết nhưng chỉ có phần đuôi có thể cử động còn phần đầu ghim
chặt trên thương không thể làm gì được.

Vù……! Đằng Sơn cầm cán thương ném con trăn đi như ném một viên đá.

Bốp bốp…..!!! Một đường bay của con trăn đã dẹp hết tất cả các trướng ngại vật
cho dù là đá hay đồng loại đều bị đánh bay đi, đến hơn 200m cái xác mới dừng
lại, cuốn theo đó là một đống hỗn độn.

Giết 1 chấn nhiếp 100, điều này cũng chỉ là đối với loài người, mấy con trăn
khác thấy đồng loại bị giết như vậy càng kick phát hung tính của chúng, lần
tấn công này có đến hơn 10 con xông vào, đám rắn độc nhỏ bị gạt sang một bên.

Một tràng hỗn chiến ngay lập tức diễn ra, 4 người Lâm Na khổ sở chống đỡ, dù
sao họ cũng mới chỉ đạt đến đấu thánh cấp 5, 2 người Sư cọ còn đỡ hơn một chút
chứ Lâm Na và Lăng Phi Yến chỉ nhảy quanh quanh để tránh né.

Đằng Sơn thấy mấy người không thể chống đỡ được hừ lạnh 1 câu, cây thương trên
tay giơ lên, thân hình biến mất tại chỗ xông vào giữa 4 người, 2 tay cầm
thương không ngừng múa.

Xoẹt…Xoẹt….! Thương ảnh đi qua đến đâu là xẻ đôi đầu con trăn đến đó, không có
1 con nào vào được phạm vi trường thương bao phủ, đối với bọn này thì Đằng Sơn
không cần dùng đến khí.

Đánh cho đến lúc xung quanh tràn ngập xác rắn và trăn, nhiều đến nỗi không còn
lối nào để đi nữa, trừ chỗ đứng của 6 người, xung quanh không có một chỗ nào
không là xác rắn cả, mùi tanh của máu và nọc độc bốc lên rợn cả người.


  • Tối nay có đặc sản thịt rắn rồi!! Đằng Sơn cười, cho dù tất cả quái vật
    quanh đây đến cũng chỉ để làm thức ăn mà thôi, chủ yếu là để huấn luyện Sư cọ
    và 4 mắt là chính, nhưng lần này có quá nhiều không ra tay không được.


  • Lão đại, ta thấy việc này có vẻ kỳ quái, sao rắn lại cùng loài trăn tập
    kick chúng ta vậy? 4 mắt hỏi, nên biết là rắn và trăn không bao h đi cùng
    nhau, gặp nhau là ăn thịt chứ đừng nói cùng hợp tác cùng tấn công.


  • Để ý làm gì, Sư cọ và Lâm Na lấy xác con rắn nào ngon nhất đi, chúng ta làm
    một bữa thịt nướng!! Đằng Sơn không để ý mấy thứ linh tinh đấy, cứ cho mình và
    Tâm Nhi ăn no cái đã, nước đến thì sẽ có tường ngăn.


  • Yeah! Thịt rắn lâu rồi ta cũng không có ăn, Sư cọ 4 mắt làm nhanh lên, ta
    đói rồi! Tâm Nhi lườm Sư cọ và 4 mắt ra lệnh.


Nhìn thấy bà cô Tâm Nhi ra lệnh Sư cọ và 4 mắt nào dám chậm trễ, đi ra chọn
trong cái núi xác rắn và trăn mấy con có vẻ thơm ngon nhất mang về nướng, ăn
uống giữa 1 đống xác thế này cũng thật thú vị.

Lần này cả bọn được yên ổn để ăn, có một đống mùi của quái vật đấu thánh cấp 9
thế này cũng làm những con cấp thấp không dám tiến đến quấy nhiễu, bản năng
của quái vật là luôn e sợ kẻ mạnh hơn.

Tuy nhiên ở trên núi cách chỗ nhóm Đằng Sơn đang ăn khoảng 10km, có mấy bóng
người đang cầm ống nhòm quan sát.


  • Mẹ nó! Sao mấy thằng nhóc đi cùng con bé đó lại lợi hại vậy? Một người đeo
    mặt nạ đầu gấu chửi thề.


  • Hừ kế hoạch lần này không thành chỉ vì ngươi quá khinh địch, tốt nhất là để
    ta đích thân ra tay! Tên đeo mặt nạ hổ nói.


  • hưa đến lúc chúng ta ra tay, xem ra cần phải sắp xếp cái bẫy cao cấp hơn
    mới được, không ngờ cạm bẫy sắp xếp như vậy mà lại có thể thất bại! Tên đeo
    mặt nạ sư tử đứng đằng sau, dường như hắn là người chỉ huy ra lệnh.


  • Lão tam, ngươi cho bảo bối của ngươi ra đi! Tên mặt nạ hổ nói.


  • Được, đệ không tin bảo bối của đệ không giải quyết được con bé đó! Mặt nạ
    đầu gấu nghiến răng kèn kẹt.


  • Ta cũng nghĩ như vậy! Chúng ta cũng phải đi chuẩn bị một chút chứ hắc hắc!
    Mặt sư tử cười cũng không khác gì tiếng gầm của sư tử.


Phốc, 3 người nhanh chóng biến mất khỏi mỏm núi đá, nhưng họ không biết tất cả
hành tung của họ đều không lọt qua được mắt của Đằng Sơn, ngay cả cuộc nói
chuyện cũng không chạy đi đâu được.

Từ khi Đằng Sơn đạt đến đẳng cấp này, khi phóng khí ra tìm tòi ngay cả tiếng
nói của đối tượng cũng tác động đến khí xung quanh truyền đến tai Đằng Sơn, vì
vậy nên chỉ cần sức mạnh không bằng hắn thì không có một bí mật gì là dấu
được.


Vị Thần Đất Việt - Chương #52