Muội Ăn Mấy Thành Phố Rồi Vậy?


Người đăng: minhtan638865@

Cả Sư cọ lẫn 4 mắt đều không biết trên người Đằng Sơn có thêm 1 phụ kiện đã
cứu thoát toàn bộ căn cứ.

3 người nhanh chóng đi ra ngoài căn cứ, xung quanh phạm vi 1 dặm quanh căn cứ
có rất ít quái vật dám lảng vảng vì vậy ở đây gọi là khu an toàn, hầu hết các
nhóm trước khi đi đều tập trung ở đây.


  • A a cuối cùng cũng được quang minh chính đại đi ra ngoài rồi!! Sư cọ hít
    thở không khí trong lành rồi lớn tiếng nói.


  • Chúng ta cũng đợi các ngươi lâu rồi! Một giọng nói như tiếng chuông đồng
    vang lên ngay sau lưng 3 người.


2 bóng ảnh yêu kiều xinh đẹp từ trong 1 chiếc lều vải đi ra, không ngờ Lâm Na
và Lăng Phi Yến lại chịu khó ra ngoài này ở để chờ 3 người, đúng là không còn
gì để nói nữa.

2 người Sư cọ và 4 mắt nhìn thấy bọn họ giống như trông thấy ma vậy thân thể
bỗng run cả lên, bọn họ mới 13 tuổi thôi a.


  • Ngươi…… các ngươi sao lại ở đây! Sư cọ run run hỏi.


  • Ta thích thì đi, sao các ngươi định bỏ 2 người con gái yếu đuối để đi một
    mình hả, các ngươi có biết sỹ diện của đàn ông không, có giỏi thì cứ đi đi,
    chúng ta có chết cũng không cần các ngươi lo!! 2 người thấy bọn Đằng Sơn vừa
    nói vừa lùi là biết bọn họ sắp chuồn, tuy không đuổi kịp nhưng mắng chửi thì
    chỉ là chuyện nhỏ, tuyệt chiêu phụng phịu là tuyệt chiêu gần như bất bại của
    đàn bà mà.


  • Thôi để bọn họ cùng đi đi! Đằng Sơn sao có thể để 2 người con gái gặp
    chuyện được chứ, đây là làm xấu mặt đàn ông, một người lịch sự không bao h làm
    như vậy.


  • Oh yeah! Lâm Na và Lăng Phi Yến đập tay ăn mừng, nhõng nhẽo luôn là tuyệt
    chiêu nhất kick tất sát của đàn bà.


  • Lão đại…! Sư cọ và 4 mắt cùng nói.


  • Các ngươi không cần quan tâm đến họ là được rồi! Đằng Sơn quay đầu đi luôn,
    mấy chuyện này tốt nhất là không nên tham gia nhiều.


  • Ôi lão đại hại chúng ta rồi! Sư cọ và 4 mắt than, 2 cô nàng đâu có chịu
    ngồi yên cơ chứ, giống đàn bà là hay tán phét đau hết cả đầu.


Vậy là nhóm 5 người bắt đầu lên đường, chuyến đi này toàn bộ đều là đấu thánh
đó là theo quyết định của liên hiệp quốc, xem ra đây là một cuộc sàng lọc huấn
luyện quy mô lớn nhất mà loài người thực hiện, quân đội Nam Hạ còn có việc
quan trọng hơn đó là chiếm lấy đất đai của mình, vì vậy mà lực lượng của Nam
Hạ xuất ra lần này là lớn nhất.

Không cấm mọi người giết nhau, ám sát, đối chiến tất cả đều được tất cả đều
nhằm mục đích tăng cường sức mạnh thực chiến nhưng nếu giết 1 người thì cần
phải giết 10 con quái vật tương đương hoặc 1 con vượt cấp, nếu không làm được
sẽ bị xử quyết bởi liên hiệp quốc.

Đằng Sơn đang đi ở phía trước, phía sau truyền đến mấy tiếng cười khúc khích,
5 người trông như là đang đi du lịch vậy chẳng có tý gì gọi là lo lắng hay sợ
hãi gì cả.

Mấy người đi suốt đêm, trên đường gặp một số người cùng căn cứ nhưng càng về
sau thì càng ít gặp có lẽ mọi người đang tránh xa nhau, ai biết ai là kẻ thù
đâu, căn cứ cấm không cho giết nhau nhưng lại không cấm đánh nhau, nếu có tên
nào đánh mình gần chết rồi vứt ra chỗ có quái vật là coi như xong rồi.

Buổi trưa hôm sau.

Oáp…..! Sư cọ há mồm ngáp, đây là lần đầu ngủ ở bên ngoài, vốn tưởng có nhiều
quái vật nên phải canh phòng, không ngờ cả buổi sáng cũng chả thấy con nào,
đáng tiếc người canh là Sư cọ.

Hắn đứng dậy lững thững đến sau một gốc cây đi vệ sinh.

Khịt khịt…..! Mấy tiếng thở nặng nề vang lên phía sau mấy lùm cây, những đôi
mắt lờ đờ như ẩn như hiện.

Sư cọ giật mình nước đái suýt nữa thì văng cả vào chân, không ngờ lại để bọn
quái vật đến gần như vậy mới nhận ra, điều này chứng tỏ bọn chúng mạnh hơn hắn
nhiều.


  • Có quái vật tập kích…..!!! Sư cọ hét lên, mấy người trong lều cũng cảm nhận
    được sát khí đang bao trùm lấy không gian xung quanh, tất cả đều ngay lập tức
    ngồi dậy chạy ra ngoài, chỉ có mỗi Đằng Sơn là phải ở lại thu dọn.


  • Oa, không ngờ có đến một đàn Linh Sơn Miêu ở đây, trông dễ thương quá! Lăng
    Phi Yến nhìn mấy chục con quái vật đang bao bọn họ mà khen nhiệt tình, trông
    cô bé dường như muốn nhận nuôi bọn này thì phải.


Mấy người Sư cọ 4 mắt thì không ngĩ như vậy, bọn này cực kỳ nguy hiểm tốc độ
rất nhanh, tuy chỉ là đấu thánh cấp 4 nhưng chúng tấn công rất có bài bản, lúc
nào cũng là 1 đàn cùng lên chứ không phải 1 con riêng lẻ, đã thế khả năng ẩn
nấp thuộc dạng cực siêu, theo thông tin có được thì đến đấu đế cấp 1 cũng chưa
chắc phát hiện ra hành tung của chúng trong phạm vi 1km.

Đằng Sơn chỉ đứng nhìn, việc này có thể làm cho thực lực chiến đấu của mọi
người tăng lên, tốt nhất là hắn ko tham gia.

Phốc….! Phốc…..!!!!

Mấy con Linh Sơn Miêu bày đặt thế trận xong liền lập tức phát động tấn công, 5
người Đằng Sơn trong mắt bọn chúng chính là bữa trưa ngon lành, hiếm khi có
được bữa thịt người cải thiện thế này.


  • Lên! Sư cọ gầm một tiếng định xông lên trước.


  • Từ từ! Lăng Phi Yến bỗng giơ tay ra ngăn cản.


  • Chuyện gì vậy, định 1 mình làm anh hùng à? 3 người không hiểu Lăng Phi Yến
    định làm gì nữa.


  • Hừ, đừng có nhìn ta như vậy, mấy con vật dễ thương mà các ngươi định giết
    chúng à, xem ta nè! Lăng Phi Yến phóng mình lên cao, đôi mắt lóe ra những
    quang mang kỳ dị, miệng thì lẩm bẩm ngôn ngữ gì gì đó trông rất thần bí.


Đằng Sơn lại nhìn thấy một luồng khí màu xanh kì lạ từ trong người Lăng Phi
Yến toát ra chui vào trong người bọn quái vật, khí bên ngoài của quái vật
không hề có một chút tác dụng ngăn cản nào, so với 3 năm trước đây rõ ràng
luồng khí màu xanh lớn hơn nhiều.

Mấy con Linh Sơn Miêu đang hùng hổ tấn công tự nhiên khựng lại, đôi mắt đầy
sát khí mỗi khi nhìn vào mắt Lăng Phi Yến tự nhiên trở nên hiền lành như con
mèo con vậy, cuối cùng cả đàn nằm xuống liếm chân liếm đuôi trông cực kỳ dễ
thương.

Bộp! Thân hình Lăng Phi Yến hạ xuống, mấy con Linh Sơn Miêu ngay lập tức chạy
đến cuốn lấy như chủ nhân của mình.


  • Ngoan ngoan, mấy người thấy ta kiếm được mấy con thú cưỡi thế nào, đi bộ
    hoài mệt lắm! Lăng Phi Yến cười cười nhìn mấy người đang há hốc mồm kinh ngạc,
    3 năm trước cô nàng phải tiến sát đến gần quái vật mới có thể tác động được 1
    con, 3 năm sau lại chỉ cần đứng từ xa hành động, tiến bộ quá nhanh không khéo
    chỉ sau 10 năm có thể thôi miên cả quái vật đẳng cấp đấu đế.

Cuối cùng 5 người chọn ra 5 con Linh Sơn Miêu mạnh nhất làm vật cưỡi, dù gì có
xe chở đi vẫn sướng hơn đi bộ nhiều.

Hú hú……! Mấy người hưng phấn hét lên, dù gì họ cũng còn trẻ, được ra ngoài dạo
chơi, được cưỡi trên lưng những con vật dũng mãnh thật sự rất kick thích.

Thế nhưng đến 12h trưa.

ục ục…! Tiếng kêu của dạ dày vang lên, họ đã nửa ngày không ăn gì rồi, thức ăn
dự trữ căn cứ chỉ cho có 1 ngày đầu còn đâu phải tự đi kiếm.


  • Lão đại, ta đói rồi, chúng ta đi kiếm đồ ăn nhé! Sư cọ hướng tới Đằng Sơn
    nói, hắn là người ăn nhiều nhất nên đã đói đến bủn rủn chân tay rồi, cưỡi ngựa
    cũng sướng thật đấy nhưng có thực mới vực được đạo.


  • Uh cũng được! 5 người dừng lại, 4 người cùng 5 con Linh Sơn Miêu bắt đầu
    tỏa ra xung quanh tìm thức ăn.


Đằng Sơn lúc này đang đứng trên một gò đất cao nhìn ra xa, hắn cảm thấy mặt
đất thật là đẹp, sau 800 năm được thiên nhiên bù đắp, số lượng cây cối sông
suối thật sự rất nhiều, xa xa còn có những đàn thú đang gặm cỏ, khung cảnh đẹp
như là thiên đường vậy, nhưng loài người phải tiến hóa đến khi vừa sinh ra đã
là đấu thánh mới có thể đứng được trên mặt đất.


  • Thật sự là rất khó khăn! Đằng Sơn thở dài.

4 người kia loăng quăng đi tìm đồ ăn không hề để ý đến Đằng Sơn đang đứng đó,
họ còn trẻ còn ước mơ của mình, thật không giống Đằng Sơn mới 13 tuổi mà đã có
sức mạnh như vậy.

Sức mạnh càng lớn - trách nhiệm càng nhiều đó chính là điều tất nhiên, Đằng
Sơn cũng không muốn chối bỏ nó.

Bộp! Đang suy ngĩ không ngờ vai Đằng Sơn lại bị người nào đánh cho 1 cái.

Đằng Sơn cũng bất ngờ, khí của hắn không lúc nào không bao vây 5m toàn thân
vậy mà vẫn có người chui vào mà hắn không biết, thật sự quá nguy hiểm, bất
giác mồ hôi lạnh chảy đầy người.

Sát khí trên người Đằng Sơn tỏa ra, 2 bàn tay ngay lập tức rút trường thương
chuẩn bị chiến đấu.

Chụt! Một đôi môi ướt át thơm phức hôn một cái lên mặt Đằng Sơn.

Thân ảnh nhỏ bé xinh xắn ôm lấy cổ Đằng Sơn, lúc này Đằng Sơn mới có thể thả
lỏng được.


  • Tâm Nhi à, không có việc gì sao chạy ra đây vậy? Người có thể tập kick Đằng
    Sơn không ai khác đó chính là Đằng Thanh Tâm, không hiểu sao càng lớn cảm ứng
    của Tâm Nhi đối với vị trí của Đằng Sơn lại càng chính xác hơn, mà Đằng Sơn
    muốn tìm vị trí của Tâm Nhi thì lại chỉ nắm bắt được phương hướng mà thôi.


  • Hừ lần trước anh đi đánh nhau mất tích 1 tháng mà không nói cho em biết h
    lại sắp đi nữa! Nói xem vì sao 1 tháng đó em không thể tim được tung tích của
    anh là sao? Tâm Nhi tức giận, cái miệng dễ thương chu ra.


  • Cái này…cài này! Đằng Sơn sao có thể nói mình đi đánh nhau suýt nữa thì
    chết chứ, nói ra cô bé này nhỡ tức lên nuốt hết mấy con quái vật vào thì làm
    sao còn đối thủ để đánh nhau nữa.


  • Thôi không cần nói nữa, lần sau đi đâu phải nói cho em một tiếng đó, lần
    này em chỉ ăn có mấy con quanh nhà thôi! Tâm Nhi lườm mắt nói.


  • Ặc em ăn mấy thành phố vậy?


  • Có 3 thành phố thôi, ít quá phải không, hay em đi ăn tiếp nhé!


  • Ta sợ rồi, lần sau không dám đi mà không nói nữa, muôi để mấy con đó lại
    còn có thứ mà chơi đùa chứ!


  • Cũng được nhưng lần này phải cho em đi theo đó!


  • Đằng Sơn suy nghĩ một chút rồi mới đồng ý, điều kiện là Tâm Nhi phải ngoan
    ngoãn nge lời không thì sẽ cho về nhà luôn.


Dắt Tâm Nhi lại chỗ 4 người, 2 người Sư cọ và 4 mắt thì không sao, nhưng Lâm
Na và Lăng Phi Yến thấy Tâm Nhi đáng yêu dễ thương đến chết người thì ngay lập
tức xúm lại hôn hít căn bản còn không hỏi cô bé từ đâu ra nữa.

Cô bé tuy khó chịu nhưng cũng không có động thủ, ai bảo đã hứa hẹn với Đằng
Sơn là ngoan ngoãn nge lời


Vị Thần Đất Việt - Chương #51