Người đăng: minhtan638865@
Ài nói với lão đại quái thai, đúng là không thể hiểu được! Sư cọ nhìn biểu
hiện của Đằng Sơn thì cũng biết hắn không hề quan tâm đến việc này.
Haha có gì đâu bây h ta có thể giúp các ngươi được mà, chắc chắn sẽ nhanh
hơn trước đây, ta cảm thấy khí trong người và khí trong tự nhiên đã hòa thành
1 thể việc điều khiển khí để bổ xung vào người sẽ dễ dàng hơn nhiều! Đằng Sơn
sảng khoái nói.
Vẫn là lão đại tốt nhất! 4 mắt bây h mới nói 1 câu.
Bụp!!! Khí chung quanh gần như được thực thể hóa thành một quả cầu đặc sệt bao
lấy 4 mắt và Sư cọ bên trong.
Lần tắm trong khí này, Sư cọ và 4 mắt đã cảm nhận được sức mạnh chân chính,
đây chính là một dòng sông cuồn cuộn toàn sức mạnh đang ầm ầm chảy vào trong
từng tế bào của họ, ngay cả tế bào của họ cũng được cải thiện song song với
việc hấp thu, điều này làm hiệu quả tăng lên nhiều.
Trong đêm đó, 4 mắt và Sư cọ tăng từ đấu thánh cấp 1 lên đấu thánh cấp 5, nếu
không phải vì tế bào của họ không thể tiếp nhận thêm thì đã lại tiếp tục tăng
cấp rồi.
OA OAAA….!!! Chuông tập hợp của căn cứ vang lên.
Lúc này tất cả những quân nhân còn trong căn cứ đều phải tập hợp.
Chỉ 3 phút sau tất cả đều đã tập hợp trước sân, đứng trên bục là Trịnh Thế
Ngũ, nhìn sắc mặt hắn có vẻ không được tốt lắm, nhìn như bị đánh rơi ví vậy.
Nhìn thấy phía dưới xếp hàng nghiêm chỉnh hắn mới bắt đầu nói:
Mọi người hôm nay ta muốn nói cho các ngươi biết một việc! Thành phố 021 đã
hoàn toàn được dọn dẹp sạch, trung tâm ra lệnh ngay lập tức xây dựng căn cứ ở
đó, bây h tất cả phải di chuyển tới đó để bảo vệ tránh việc bọn quái vật quay
trở lại.
Tuy nhiên đường từ đây đến thành phố đó khá xa, trên đường có không ít quái
vật, tất cả sẽ chia thành từng nhóm nhỏ 7 người trở xuống để di chuyển đến đó,
các ngươi muốn dùng cách gì cũng được nhưng phải chú ý cấm dùng tàu ngầm đi
trong lòng đất, đây là thử thách giành cho các ngươi!
Nói xong Trịnh Thế Ngũ liền đi vào phía trong, trong đầu hắn không ngừng suy
ngĩ tại sao lần này có tới mấy nước cùng coi trọng thành phố 021 này chứ, lại
còn cùng liên kết ra lệnh cấm dùng tàu ngầm, đây vốn là đất của Nam Hạ, mẹ nó
chứ - Trịnh Thế Ngũ tức giận chửi một câu.
Hắn đâu biết rằng ngoài liên minh của loài người, bọn quái vật cũng cử những
thuộc hạ khủng bố đến đây xem xét, việc Tinh Văn và Đằng Sơn đánh nhau đã gây
ra sự chú ý của toàn bộ mọi người xem ra ở đó sắp xảy ra một cuộc chiến toàn
diện.
Sao lại phải chia ra nhỉ, đi cùng nhau có phải an toàn hơn không? Xây dựng
căn cứ đâu phải việc của chúng ta đâu? Sư cọ hỏi.
Để rèn luyện thôi mà, ra ngoài nhiều sẽ học hỏi được nhiều hơn! Đằng Sơn
nói vậy nhưng trong lòng cũng có suy ngĩ, ở đó chắc có gì đó thú vị nên mới
kéo được con quái vật khủng bố như Tinh Văn đến, chắc chắn ở đó còn nhiều điều
thú vị mà không ai biết.
Ngày mai mới đi, 1 đội 7 người chắc chẳng ai đi cùng chúng ta đâu! Sư cọ
lắc đầu, 3 người bọn hắn có ai là bạn đâu chứ, quen người nào 1 thời gian là 3
người lại lên cấp vù vù nên chả thân với ai cả.
2 người các ngươi chẳng lẽ quên rồi sao, chúng ta còn có mấy đồng đội nữa
mà! Đằng Sơn cười cười đầy ẩn ý nhìn 4 mắt và Sư cọ.
Ặc lão đại đừng nhắc nữa, ta vừa nge mà đã nổi mẩn ngứa rồi này! Sư cọ xua
xua ta, dáng điệu rất sợ hãi.
Đến cả 4 mắt vừa nge thấy thân hình cũng run lên, thật sự là dọa người mà.
Ai da, tưởng các ngươi trốn ở đâu hóa ra là ở đây à! Nhắc Tào Tháo là Tào
Tháo tới, giọng nói trong trẻo dễ thương của Lăng Phi Yến và Lâm Na phát ra ở
ngay sau lưng 3 người.
Vũ Anh các ngươi mai định mấy h xuất phát vậy? Lăng Phi Yến hất cằm hỏi.
Liên quan gì đến ngươi, lượn đi cho nước nó trong! Sư cọ làm ra vẻ ta không
sợ ngươi, khoanh tay ngểnh mặt lên trời không thèm nhìn mà miệng vẫn nói.
Á à, được đấy hôm qua chưa đủ ngứa chứ gì! Lăng Phi Yến cười híp mắt lại
bất ngờ không một tiếng báo trước nhảy đến chỗ Sư cọ.
Vụt…..!
Lăng Phi Yến vừa đến gần thì thân hình Sư cọ đã vọt sang nơi khác, hắn chạy
nhanh đến nổi Lăng Phi Yến không nhìn rõ Sư cọ di chuyển bằng cách nào.
Lại chạy đến vài lần cũng không thể bắt được Sư cọ, Lăng Phi Yến tức giận dậm
chân xuống đất chạy đến chỗ Lâm Na cầu cứu, 2 cô nàng do cùng đi với Sư cọ và
4 mắt nên rất thân với nhau.
Lâm Na thấy Lăng Phi Yến không thể thành công liền chạy tới bên 4 mắt, đừng
nhìn 4 mắt lạnh lùng, chỉ cần bắt được hắn mà nhõng nhẽo thì cái gì hắn cũng
đồng ý hết a.
Nhưng lần này nàng đã nhầm, 4 mắt cũng di chuyển không ngừng, nhìn thì hắn có
vẻ đứng yên nhưng đến một cái bóng Lâm Na cũng không thể bắt được, cuối cùng
nàng cũng phải bó tay đứng yên 1 chỗ mà thở hồng hộc.
Hahaha!!! Sư cọ nhìn 2 người cười đắc ý.
Chơi đùa đủ chưa chúng ta đi thôi! Đằng Sơn quay người đi trước, đấu thánh
cấp 5 mà lại đi bắt nạt mấy cô bé mới đấu thánh cấp 1, xem ra Sư cọ và 4 mắt
đã bị ức chế hơi bị lâu rồi.
Các ngươi cứ đợi đấy chúng ta chưa thua đâu! 2 cô nàng đứng ở xa mà gào.
Đi đến chỗ cách xa Lâm Na và Lăng Phi Yến 3 người mới rục rịch nói chuyện.
Phù, đúng là đàn bà, ác liệt wa! Sự cọ lau mồ hôi trên trán, thật ra hắn
cũng rất sợ nếu để bà cô tóm được thì chắc chắn 1 tuần sau hắn không thể ngủ
được vì ngứa.
Ta xem 2 người này rất cố chấp, tốt nhất đêm nay khởi hành luôn đi! Đằng
Sơn nói.
Được, ta cũng sợ lắm chứ! Sư cọ cùng 4 mắt đồng ý ngay.
Tất cả hành động của họ không qua được mắt Trịnh Thiên Vũ, sau 1 tháng đi cùng
bác hắn đã trở về, đây là loại người thù dai nhớ lâu, bất cứ ai đắc tội với
hắn mà không bị hắn làm sống dở chết dở thì không bao h hắn bỏ qua.
Vừa nãy hắn định mời 2 người Lâm Na đi chung không ngờ chưa kịp mời 2 nàng đã
chạy ra chỗ bọn Đằng Sơn bỏ mặc hắn đứng như trời chồng giữa sân, tuy không có
ai để ý đến nhưng hắn vẫn có cảm giác cả thế giới đang cười nhạo mình.
Đêm tối, một số nhóm cũng đã bắt đầu ra đi.
Ban đêm là thời điểm thích hợp để đi săn đối với cả loài người và quái vật,
trong đêm tối máu là thứ đẹp đẽ nhất, nó là một nét vẽ sặc sỡ tô điểm cho màn
đêm huyền bí, những người hoạt động về đêm hầu như đều là những người thích
máu.
Đằng Sơn bây h cũng như vậy nhìn thấy màn đêm buông xuống cảm giác thèm máu đã
lan tỏa khắp trong người, sự hưng phấn giống như bị nghiện ma túy vậy.
Nhưng rất tiếc ở trong căn cứ không có con quái vật nào, hắn cũng không thể
rời đi vì biết tình trạng này nếu không giải quyết thì không ổn, không khéo
một ngày có thể làm liên lụy đến bạn bè và người thân.
Ư ư….!!! Đầu đầy mồ hôi, mày kiếm nhíu lại, gân cốt nổi lên như những con rắn
nhỏ trên da, Đằng Sơn đang cố gắng áp chế cảm giác hưng phấn từ trong máu này,
tuy nhiên máu của cậu vẫn chuyển động cực nhanh có vẻ sắp không thể chịu đựng
được nữa, khí trong người lại sắp biến thành màu vàng báo hiệu cảnh Đằng Sơn
tung ra toàn bộ sức lực, nếu việc này xảy ra chắc căn cứ Nam Hạ bị phá hủy
hoàn toàn mất.
Lúc này trong cái nhẫn đen xì không hề có tý ấn tượng nào trên tay Đằng Sơn
bỗng rung lên, ánh sáng màu đen từ chiếc nhẫn chui vào trong người hắn như
muốn hút lấy một thứ gì đó, một lúc sau mấy luồng khói màu vàng từ trong cơ
thể bay đến vòng quanh chiếc nhẫn làm hoa văn trên chiếc nhẫn lờ mờ hiện ra,
khi khí màu vàng chạm vào ánh sáng màu đen ngay lập tức chúng bị hút vào trong
chiếc nhẫn.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc nhẫn dường như đã hút hết luồng khí hưng phấn muốn
giết chóc trong cơ thể Đằng Sơn nên cơ thể Đằng Sơn đã ổn định lại, không còn
hiện tượng run rẩy nữa, tốc độ vận chuyển máu và khí đã trở lại như bình
thường.
“Phù, nguy hiểm thật may mà bây h đã không sao!” Đằng Sơn cũng không biết cảm
giác đó vì sao tự nhiên mất đi nhưng có thể áp chế nó xuống là tốt rồi.
Đằng Sơn không hề để ý đến những hoa văn tự nhiên xuất hiện trên chiếc nhẫn cứ
thế đi ra ngoài, ngay từ đầu lúc đột phá hắn đã không quan tâm đến nó, sau khi
trở về mới phát hiện ra nó đã ở trên tay từ bao h, muốn tháo ra cũng không
được nên chỉ đành để nguyên ở ngón tay.