Đẳng Cấp Mạnh Nhất.


Người đăng: minhtan638865@

Đằng Sơn ở giữa làn quyền ảnh chật vật muốn chết, Hắc Tán Đạo đập ra liên tục
cũng chỉ đủ để phòng thủ, không những thế quyền kình nặng như núi làm cho cơ
thể hắn bị chấn động không ngừng, lục phủ ngũ tạng bị chấn động làm máu trào
ra, cả người nhiễm đầy máu, tốc độ hồi phục bây h đã không đuổi kịp tốc độ bị
thương.


  • Haha…. tên Tinh Văn này đã lên đến siêu cấp đấu đế rồi mà còn chơi đùa mãi
    như vậy!! Tên đầu cá mập cười, bộ hàm cá mập trắng hếu vẫn còn sót lại một ít
    máu tươi trông rất đáng sợ.


  • Tên kia cũng không phải thường đâu mới là đấu đế mà khả năng điều khiển khí
    của hắn cũng đã rất cao rồi đó! Người cá nói.


  • Cao thì sao rốt cuộc cũng chỉ là đấu đế muốn đấu với siêu cấp đấu đế là
    điều không thể! Đầu cóc 3 mắt nói.


Ngay lúc này có tiếng cười từ xa xa vọng tới.


  • Không ngờ bọn Thái Bình Dương lại kém thế, một tên đấu đế mà mãi không
    xong, chắc bọn này suốt ngày tửu sắc rồi, thật là nhục danh thất đế mà, lại để
    2 tên trên đại lục cười chê rồi, hahaa….!!!! Một người có cái đầu như khủng
    long cất tiếng nói không hề cố kỵ gì cứ thế mà cười.


  • Mẹ kiếp Cuồng Long, ngươi có ý gì hả? Tên cá mập rống to nói.


  • Ta nào có dám, kẻo để 4 người bọn ngươi tức lên lại đánh hội đồng thì chết
    hắc hắc!!! Cuồng Long cười cười điệu bộ khinh thường nói.


  • Ngươi…ngươi!! Cá mập tức giận muốn đánh người, nhưng hắn biết Cuồng Long
    lợi hại hơn mình nhiều, chẳng lẽ lại gọi 2 huynh đệ cùng đánh hóa ra là hắn
    nói thật à, tức giận nhưng không cách nào phát tiết làm cá mập nghiến răng kèn
    kẹt.


  • Kệ hắn đi, chú ý Tinh Văn kìa!!! Người cá bên cạnh nói.


Lúc này Tinh Văn đã dùng đến cả hàm răng sắc nhọn lẫn cái đuôi của mình cùng
tấn công Đằng Sơn, hắn cảm thấy Đằng Sơn càng lúc thủ càng kín, lực công kick
của hắn đánh vào lúc đầu còn mạnh mẽ sau lại thấy càng lúc càng không ăn thua
nên mới dồn tất cả tấn công.

Đằng Sơn lúc này thống khổ không thể tả, mỗi lần ăn đòn là mỗi lần khí trong
cơ thể lại tăng lên, nhưng đau đớn cũng theo đó tăng thêm làm Đằng Sơn nghiến
răng kèn kẹt.

Khí trong người càng lúc càng nhiều, đã đạt đến cực hạn của đấu đế cấp 9, viên
cầu trong ý thức hải cũng đã phình to hết mức thật sự hắn cảm giác nó sắp nổ
tung rồi.

A a a a a……..!!!!!

Đằng Sơn đau đớn, hét lên một tiếng, khí toàn thân tự nhiên phóng ra mãnh liệt
đẩy lùi tất cả các công kick của Tinh Văn.

Từ trong cơ thể Đằng Sơn khí màu vàng phóng ra càng lúc càng nhiều, chỉ trong
một lúc mà nó đã to không thua gì vòng khí lúc biến thân của Tinh Văn, cả một
vùng trời bị chiếu sáng như ban ngày.


  • Không ngờ tên này lại trong lúc chiến đấu đột phá, xem ra Tinh Văn đã đem
    đến cho hắn chỗ tốt rồi!!! Mấy người đồng thời ngĩ, bọn họ đã từng trải qua
    chuyện này sao lại không biết chứ.


  • Xem ra loài người lại có thêm 1 tồn tại mạnh mẽ nữa! 3 người Lôi Đặc, Áo
    Văn và Lý Huân mỗi người có một tâm trạng khác nhau.


Tinh Văn sao có thể để Đằng Sơn đột phá chứ, tất cả các bộ phận trên thân thể
khổng lồ không ngừng đánh vào quả cầu khí trước mặt, mỗi cú đánh lại làm quả
cầu khí bay xuống dưới một đoạn, hắn điên cuồng đánh cho đến khi chạm vào đên
tận nham thạch dưới lòng đất mới ngừng lại.


  • Xem ngươi bị ngâm trong nham thạch có còn sống được không!! Tinh Văn thấy
    không thể phá vỡ liền cố tình đánh Đằng Sơn vào nham thạch, hắn biết người sắp
    đột phá không thể tĩnh tâm nếu bên ngoài quá nóng hoặc quá lạnh, điều đó sẽ
    làm người đó không thể đột phá mà bị tẩu hỏa nhập ma chết đi.

Xong việc Tinh Văn mới bay về phía 3 huynh đệ của hắn.


  • Tên kia sao rồi? Đầu cá mập hỏi hắn biết lớp khí khi đột phá rất chắc chắn
    khó mà phá được.


  • Ta cho hắn vào nham thạch rồi, không chết thì phí! Tinh Văn hứng chí kể.


  • Uhm được đấy, lần ta đột phá nhiệt độ chỉ tăng lên 100C thôi mà đã bị ảnh
    hưởng, tên này dưới lớp nham thạch chắc chắn phải chết, mà ngươi đến đây làm
    gì vậy, đi du lịch à? Người cá hỏi.


  • Không, không có gì, ta chỉ đi ngang qua thôi! Tinh Văn vội vàng xua tay
    giải thích, tuy 4 người cùng cai quản Thái Bình Dương nhưng ai chả muốn mình
    mạnh hơn để khống chế những người còn lại, việc này không để lộ ra được.


  • Hừ, đi về thôi! Cá mập nhìn xung quanh thấy có rất nhiều đối thủ, tốt nhất
    về nhà rồi hỏi, hắn không tin Tinh Văn chỉ tình cờ đi qua mà phải đánh nhau.


Mấy người kia sao có thể bỏ qua được, tất cả đều có ý định dò xét vùng ven
biển này, tuy không biết tìm kiếm vật gì nhưng chắc chắn ở đây có 1 cái gì đó
rất đặc biệt.


  • Đáng tiếc, một nhân tài mới của loài người lại bị chết như vậy! Lý Huân –
    siêu cấp đấu đế người Hoa Hạ lắc đầu nói.


  • Hừ đừng có giở trò mèo khóc chuột, vừa nãy bọn ta định lên cứu hắn sao
    ngươi lại ngăn cản? Lôi Đặc – siêu cấp pháp sư người Mỹ nói.


  • Đúng vậy ngươi có mục đích gì hả, đây là địa phận Nam Hạ ngươi ở ngay gần
    đây sao ko tới cứu? Áo Văn – siêu cấp pháp sư người châu Âu nói.


  • Đùa à, người nào cũng là loài người sao lại không cứu chứ, chẳng qua bên
    Hoa Hạ có việc ta đến hơi muộn thôi!! Mới cả ngươi không thấy đống quái vật
    Thái Bình Dương đó sao? Chẳng lẽ bọn chúng lại để yên cho chúng ta cứu người?
    Lý Huân mặt dầy không ngại gì phản bác, hắn thừa thời gian để ngăn cản nhưng
    sau khi tra tài liệu thấy người này không phải người Hoa Hạ, không phải người
    mình thì cứu làm gì, cứu để sau này hắn chiếm đất của nước mình à.


  • Bây h ngươi nói thế nào chẳng được!!! 2 người kia cũng biết mâu thuẫn giữa
    những nước ở gần nhau, tranh nhau từng mảnh đất 1, không biết bao h loài người
    mới đứng được trên mặt đất nếu như tình trạng này vẫn diễn ra đây, bao nhiêu
    năm nay nhân tài của loài người cũng chết một nửa bởi chính đồng loại, lợi ích
    là thứ mà con người không bao h có thể chiến thắng.


Không còn gì để nói 3 người chia ra 3 hướng về căn cứ của nước mình.


  • Hừ! 2 tên ngu ngốc, mấy h còn mất công đi cứu người, hahahaha!!! Lý Huân
    vừa bay vừa cười to, cao thủ Nam Hạ chết làm hắn rất khoái chí, từ lần Vũ Văn
    Kinh Thế về báo cáo hắn đã biết Nam Hạ xuất hiện một cao thủ vô danh, mấy lần
    hắn định tự thân đi giết mà vẫn không tìm thấy, lần này không cần ra tay cũng
    có người làm hộ bảo sao hắn không vui mừng được chứ.

Lúc này dưới lớp nham thạch, Đằng Sơn vẫn đang trong quá trình tiến cấp, mọi
người cứ ngĩ hắn chết chắc nhưng ai có thể ngờ thể chất Đằng Sơn khác hoàn
toàn, có thể nói là hoàn mỹ do dịch thể của Tâm Nhi cải tạo, mấy cái nóng lạnh
vớ vẩn sao có thể làm gián đoạn quá trình vượt cấp được chứ.

Qua 1 tiếng đồng hồ, viên cầu ở ý thức hải sau khi điên cuồng hấp thụ khí từ
bên ngoài cũng phình hết cỡ.

Ong ong….!

Cuối cùng nó cũng nổ tung trong ý thức hải của Đằng Sơn, đầu hắn đau đến nỗi
không thể chịu được, ý thức mất dần đi, quả cầu khí bao bọc Đằng Sơn cứ thế
trôi nổi trong nham thạch.

Lúc Đằng Sơn ngủ thì trong ý thức hải viên cầu đã hóa thành sương mù tràn ngập
trong đó, chính trong sương mù này lại ẩn chứa một chất kỳ lạ đặc sệt không có
hình dạng cụ thể, nếu có siêu cấp đấu đế nào biết thì họ chắc chắn nhận định
đây chính là linh hồn đã thành hình, đặc điểm để phân biệt đẳng cấp tối cao
trên trái đất.

Sau một thời gian, Đằng Sơn mới mơ hồ tỉnh lại, lúc này hắn vẫn đang trong
biển nham thạch, nhiệt độ 4000C nhưng vẫn không cảm thấy gì.


  • Đây là đâu vậy? Đằng Sơn day day trán tự hỏi.

“Ta nhớ là đang đánh nhau với 1 con cá trê mà, sao lại ở chỗ đầy nham thạch
thế này?” Đằng Sơn nhìn xung quanh rồi ngĩ.

Lắc lắc đầu, Đằng Sơn cũng không thể ngĩ ra được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra
nữa, nói chung cơ thể của hắn bây h đang tràn đầy sức mạnh, không cần quan tâm
nhiều đến mấy thứ vớ vẩn đó nữa.

Hả! Viên cầu trong ý thức hải vỡ ra thành một biển sương mù tràn ngập trong
đầu hắn cái này không biết có ý nghĩa gì nữa, đẳng cấp này Đằng Sơn chưa bao h
được ai nói tới, ngay cả tầng lớp tối cao của Nam Hạ cũng không thể biết được.


  • Không ngĩ nữa, tý vào mạng đấu đế xem chắc là có!!

Bùm…..!!

Đằng Sơn phóng ra khỏi nham thạch nhanh chóng bay về căn cứ, hắn không biết
mình đã đi bao lâu rồi, máy móc trên người đã hoàn toàn hỏng hết, may mà vẫn
còn cái quần sịp làm bằng chất liệu siêu bền nếu không mỗi lần đánh nhau là
lại bị khỏa thân mất, căn cứ bây giờ chắc nghĩ rằng hắn ra ngoài bị quái vật
giết rồi cũng nên.

Lúc này trời vẫn là ban đêm, Đằng Sơn dễ dàng lọt vào căn cứ, hắn bây h đã là
siêu cấp đấu đế căn bản là một trong những tồn tại mạnh nhất trên trái đất này
rồi.

4 mắt và Sư cọ lúc này đang ngồi cùng một phòng, đã 1 tháng nay không thấy
Đằng Sơn đâu, tuy quy tắc của quân đội rất thoáng, ngoài việc khi có lệnh
triệu tập thì phải có mặt còn bình thường không cấm quân nhân ra ngoài giết
quái vật, ngay cả nếu ngươi chết bên ngoài cũng không có ai quan tâm, nhưng đi
lâu như vậy rồi mà không có tin tức thật sự rất đáng lo.

Cũng may Trịnh Thiên Vũ 1 tháng này đều phải chạy đi cùng Trịnh Thế Ngũ lo
việc sửa sang lại căn cứ, đồng thời điều tra nguyên nhân của vụ việc kia nên
không để ý được đến 2 người.


  • Ngươi có ngĩ lão đại xảy ra chuyện không? Sư cọ hỏi 4 mắt, hắn chưa bao h
    thấy Đằng Sơn đi lâu như vậy mà không có tin tức gì.


  • Ngay đêm vừa đến đây lão đại đã đi mất, ngươi có thấy chuông báo động di
    tản không, chắc lão đại gặp phải đối thủ lợi hại thôi, ta tin hắn không chết
    dễ dàng thế đâu! 4 mắt suy ngĩ một lúc rồi nói.


  • Ài không có lão đại 1 tháng nay ta vẫn chưa tiến cấp được thật là buồn mà!


  • Ngươi suốt ngày chỉ ăn với ngủ tiến được mới lạ!


  • Đâu có, tại con bé kia ngày nào cũng vác ta ra để tập thôi miên lấy đâu
    thời gian mà luyện tập nữa chứ, mà ngươi cũng có tiến bộ gì đâu hả!!!


2 người từ trước tới nay luôn dựa vào Đằng Sơn để tăng cấp cực kỳ nhanh nên
khi 1 tháng mà thấy đấu khí ít tiến bộ liền cảm thấy chán nản, họ đâu biết để
tăng lên 1 cấp khó khăn đến như thế nào bao nhiêu người cả đời vẫn chỉ dậm
chân ở cái đấu thánh cấp 1.

Cốc cốc!!! Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.


  • Ai đấy, mấy h rồi mà còn gõ cửa hả, có tin ta ra đá vỡ mồm không ? Sư cọ
    tức giận nói, nửa đêm rồi mà còn có người làm phiền ai chịu được chứ, mấy lần
    Sư cọ đã ra đánh nhau với vài thằng rỗi hơi rồi.

Cốc cốc!!! Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.


  • Mẹ nó, đúng là muốn chết mà! Sư cọ lao thẳng ra ngoài cửa, nắm đấm giơ lên
    sẵn sàng cho tên đập cửa 1 cú chết luôn.

Pặc!! Nắm đấm của Sư cọ dễ dàng bị bắt lấy làm hắn ngỡ ngàng, hắn dù sao cũng
là một đấu thánh cấp 5, trong căn cứ này cũng không có mấy ai chống lại được
cú đấm của hắn đâu.

Nhìn lại người đứng trước mặt, Sư cọ mất một lúc mới tỉnh táo lại được.


  • A………..!! lão đại, ta nhớ ngươi quá, ngươi bỏ đi đâu mấy ngày hôm nay vậy!!!
    Sư cọ hét ầm lên, hắn ôm lấy Đằng Sơn rồi nhảy tưng tưng lên hỏi.

4 mắt cũng chạy ra ôm lấy Đằng Sơn, một người ban cho hắn sức mạnh mà không
thèm tính toán điều gì có khác nào là anh em ruột thịt không chứ, ngược lại ở
trong nhà hắn anh em ruột thịt cũng không khác gì kẻ thù, chỉ có Đằng Sơn và
Sư cọ mới đúng là anh em.


  • Thôi các ngươi để ta vào trong đã!! Đằng Sơn nhìn 2 huynh đệ quan tâm đến
    mình như vậy thật sự rất vui mừng, hắn cảm nhận được đây thực sự là xuất phát
    từ tấm lòng chứ không phải vì mục đích riêng tư.


  • Lão đại à ta nhìn ngươi hình như thay đổi nhiều a! Sư cọ cảm thấy trên
    người Đằng Sơn tỏa ra một khí thế áp bức mà trước h chưa từng có, giống như là
    người ở đỉnh kim tự tháp nhìn xuống dưới vậy.


  • Ta cảm thấy dường như lão đại cao hơn thì phải! 4 mắt nhìn Đằng Sơn chỉ cao
    ngang mình nhưng dường như ánh mắt hắn phải ngước lên mới nhìn được khuôn mặt
    Đằng Sơn đây là một cảm giác kính ngưỡng không thể tả.


Đằng Sơn giật mình, hắn từ lúc đột phá vẫn không hề để ý, xem ra phải dùng
biện pháp thu liễm vào mới được cứ để như vậy mọi người sẽ đều biết mất.


  • 2 người các ngươi, ta đi 1 tháng mà đã lười biếng rồi hả đến 1 cấp cũng
    không thăng được, trước khi đi rõ ràng là đấu thánh cấp 1 đỉnh phong rồi cơ
    mà?


  • Lão đại người không biết muốn đột phá 1 cấp cần có cơ duyên cùng may mắn
    đâu phải ai cũng đột phá được đâu!! Sư cọ cười khổ.


  • Đúng vậy đấy! 4 mắt phụ họa.


  • Ồ! Thật vậy à? Đằng Sơn không hề biết điều đó, hắn tu luyện đấu khí này mỗi
    ngày đều không ngừng tăng tiến, nói chung là không hề có trở ngại hay bình
    cảnh gì cả, sao có thể so sánh cảm giác với mấy người bình thường được.



Vị Thần Đất Việt - Chương #49