Thu Dọn Đi


Người đăng: minhtan638865@

Nhóm 5 người chọn mấy căn phòng gần nhau ở, đối với họ thì phòng nào cũng
giống nhau mà thôi, với thực lực của mấy gia tộc thì cải tạo căn phòng chả có
gì là khó khăn cả, lúc Lâm Na hỏi Trịnh Thiên Vũ cũng chỉ là muốn biết hắn có
vi phạm nguyên tắc không thôi.

Đằng Sơn chọn căn phòng số 77 con số không hề có ý nghĩa gì cả đơn giản là tác
giả thích số 7, 4 người kia chắc chắn cũng chọn mấy căn phòng bên cạnh.

Vào đến căn phòng 77, nhìn ra bên ngoài bầu trời đen với vô vàn vì sao cùng
ánh trăng sáng rất đẹp Đằng Sơn lại nhớ tới những năm tháng đi săn quái vật
lấy tiền, bây giờ tiền của hắn có rất nhiều, tiêu đến 10 đời không hết, đúng
là khi tiền nhiều đến một mức nào đó nó sẽ trở thành những con số.

Trên thế giới này thực lực là quan trọng nhất.

Nắm đấm ai to người đó thắng.

Ngươi mạnh ngươi muốn gì cũng được không ai quản được ngươi.

Cho dù có nhiều tiền đến như thế nào đi chăng nữa, cho dù có hệ thống phòng
thủ hiện đại đến như thế nào thì đấu đế cũng có thể xuyên qua được, trên trái
đất này không có vũ khí nào có thể bắn hạ được đấu đế khi bọn họ chú ý cả.

Ngay cả khẩu pháo laze khổng lồ tốn không biết bao nhiêu nguyên liệu quý hiếm,
cho dù có khả năng bắn chết đấu đế nhưng mỗi lần bắn là chuẩn bị mất đến nửa
tiếng, không những thế với mục tiêu quá nhỏ hoặc là di chuyển liên tục thì nó
cũng chỉ làm cảnh mà thôi.

Đằng Sơn luôn mong muốn người Việt Nam mạnh mẽ hơn, vì vậy mới quyết định vào
quân đội để mở mang đất đai, tạo cuộc sống tốt đẹp hơn cho người Việt Nam, chỉ
có dùng thân phận quân nhân mà cướp đất thì mới được liên hiệp quốc công nhận,
nếu là người tự do thì bất cứ nước nào có thực lực cũng có thể nhảy vào chia
phần, chuyện con Vân Long hồi trước chính là một ví dụ.

Ngĩ đến đây Đằng Sơn lại thay quần áo cùng khuôn mặt của mình để ra ngoài dọn
dẹp bọn quái vật, đã lâu rồi vì huấn luyện 2 vị huynh đệ mà hắn không đi làm
việc này.

“Hôm nay phải dẹp 2 – 3 thành phố mới được!” Đằng Sơn tự nhủ.

Thân hình Đằng Sơn nhanh chóng biến mất khỏi ký túc, một bóng đen bay ra ngoài
khu căn cứ hướng về phía mấy thành phố ven biển, nơi mà quái vật tụ tập nhiều
nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất, rất ít người dám lảng vảng ở đó để đi săn, dù
sao tiền nhiều cũng cần phải có cái mạng để mà dùng.

Vù!!! Tốc độ Đằng Sơn lên đến 2km/s.

Vừa bay, khí của Đằng Sơn lại tỏa ra bao phủ toàn thân cùng cây thương, bán
kính vòng tròn đúng bằng độ dài cây thương cộng cánh tay, bất kì sinh vật nào
đi vào vòng tròn này cũng bị chém chết ngay lập tức.

Bay từ căn cứ đến thành phố số 021, Đằng Sơn đã tiện tay giết hơn 100 con thú
phi hành không biết sống chết mà đến tấn công, hoặc có vài con xui xẻo lọt vào
đường bay cũng bị giết luôn.

Thành phố 021, diện tích 2000 km2, vị trí thành phố nằm ngay sát biển nên có
rất nhiều quái thú dưới biển chạy lên bờ, mà quái thú sống dưới biển chính là
những con thú mạnh nhất, chúng mạnh mẽ hung dữ hơn những con ở trên cạn nhiều,
ngoài ra do diện tích biển chiếm ¾ trái đất nên dưới biển có lẽ có những tồn
tại quái vật với sức mạnh khủng khiếp mà loài người khó có thể biết được.

Đằng Sơn nhanh chóng lao xuống dưới, hắn làm cũng như mọi lần không đi cùng
Tâm Nhi đó chính là dẹp dần dần, không nên đánh quá nhanh như vậy sẽ gặp phải
những con quái vật có thực lực ngang ngửa lúc đó sẽ rất nguy hiểm.

Ngao ô….!!!! Graooo….!!! Rống…! Tiếng kêu gào giận dữ, hoảng sợ, hưng phấn của
bọn quái vật bắt đầu vang lên tràn ngập thành phố.

Một đường chém giết, bọn quái vật chỉ kịp thấy một thân ảnh nhỏ con mang theo
ánh sáng vụt qua rồi không biết gì nữa, tất cả các quái vật bên ngoài chỉ 1
thương là cắt đôi cơ thể chúng, đến kêu lên một tiếng cũng không có cơ hội chỉ
có những con còn sống ngửi thấy mùi máu mà phản ứng thôi.

1 đường giết chóc, Đằng Sơn chạy dọc theo rìa ngoài thành phố sau đó mới dần
dần khép vào trong, giống như đang đi gặt lúa vậy từng hàng từng hàng một,
không một con nào có thể chạy thoát.


  • Chuyện gì xảy ra vậy? 5 người đang ngồi nghỉ ngơi ở trong 1 căn nhà bỏ
    không trên thành phố 021 cảm thấy bọn quái vật bên ngoài không giống bình
    thường chút nào, bọn họ chính là nhóm tinh nhuệ đã từng đi săn rất nhiều lần
    nên mới dám hoạt động trên thành phố 021.


  • Thủ lĩnh, ngươi xem kìa!!! Một người cầm khẩu súng ngắm nhìn ra ngoài sợ
    hãi kêu lên.


  • Có chuyện? 4 người vội vàng chạy đến cửa sổ cầm ống nhòm lên nhìn.


Đập vào mắt họ chính là cảnh một cảnh tượng chỉ có trong chí tưởng tượng, một
đống quái vật bị xé xác nằm chết khắp nơi trên mặt đất, không những thế vẫn
còn các con khác đang lần lượt ngã xuống, mắt của họ chỉ có khả năng nhìn thấy
một cái bóng mờ mờ dưới đó, mỗi lần cái bóng đi tới đâu là y như rằng chỗ đó
không còn một con quái vật nào còn sống.


  • Thủ…thủ lĩnh! Chuyện này là sao? Một thành viên run rẩy nói, hắn đang vừa
    hưng phấn vừa sợ hãi, hưng phấn vì một đống xác quái vật chính là núi tiền rõ
    ràng sinh vật đang giết bọn chúng không quan tâm tới mấy cái xác, sợ hãi là vì
    không biết sinh vật đó có nhắm vào con người không.


  • Có nên thông báo với tổng bộ không? Một người khác hỏi, số lượng xác quái
    vật quá nhiều, 5 người cũng không thể dọn dẹp hết được.


  • Không nên! Lúc này người kia vẫn đang giết quái vật! Càng vào sâu quái vật
    sẽ càng tăng giá trị, chúng ta cứ ngồi đây đợi là được!


  • Sao ngươi biết sinh vật kia là con người? Chẳng lẽ chỉ vì sinh vật đó đi
    giết quái vật?


  • Các ngươi chưa nhìn thấy đấu đế động thủ không nhận ra cũng là việc bình
    thường! Ta cũng là một lần may mắn nhìn thấy được đấu đế ra tay, tốc độ, sức
    mạnh, cảm giác không khác gì người này! Không! Người này còn lợi hại hơn cả
    người mà ta đã nhìn thấy!


  • Đâ….Đấu… đế? 4 người lắp bắp, họ không thể tin được trước mặt bọn họ là một
    tồn tại cao cao tại thượng trong loài người.


  • Đúng vậy! Chính là một đấu đế cực kỳ lợi hại! Ta tin rằng hắn sẽ còn giết
    những con quái vật đẳng cấp cao hơn nữa! Không biết chừng lại có con đẳng cấp
    đấu đế đó! Tên thủ lĩnh nhếch mép cười.


So sánh xác một con quái vật đẳng cấp đấu đế với quái vật đấu thánh thật đúng
là một trời với chục cái vực, chênh lệch của chúng còn lớn hơn của loài người
nữa, chỉ cái móng chân của quái vật đấu đế đã ngang với xác hàng nghìn con
đẳng cấp đấu thánh rồi, điều này cũng là do đấu đế của loài người cũng rất khó
để giết quái vật cùng đẳng cấp với mình nếu không muốn nói là không thể.

Vậy là 5 người quyết định cứ bình tĩnh xem tình thế mà không có thông báo với
tổng bộ, việc thông báo cũng không có bắt buộc, chỉ là những người cẩn thận
hay làm điều này để tiện việc cứu trợ mà thôi.

Càng gần biển, quái vật cấp độ càng cao lúc đầu mới cấp C tương đương đấu giả
cấp 9, sau đó đến quái vật cấp B – đấu thánh cấp 7, cách biển khoảng 40km đã
là xuất hiện cấp A thực lực không khác gì đấu đế cấp 1 cực kỳ hung dữ.

Thông thường một thành phố trong đất liền mới có 1 con quái vật đẳng cấp đấu
đế, nhưng ở gần biển thì có 1 đống thủy quái lên bờ, chính vì vậy căn cứ nào
càng gần biển càng dễ bị thú triều tràn đến, Việt Nam vì vậy mới đi lên núi
lập căn cứ.

Đằng Sơn cũng phải dùng đến Hắc Sơn Pháo mới có thể diệt được mấy con quái vật
khủng bố này, không những thế bọn chúng còn sống rất dai, Đằng Sơn toàn phải
phá hủy hoàn toàn não bộ mới giết được.


  • Thủ lĩnh!!! Quái vật cấp đấu đế!!! 4 người hưng phấn nắm tay nhảy cẫng lên.


  • Đến lúc rồi!!! Lần này đến tên thủ lĩnh cũng không giữ được bình tĩnh nữa,
    đứng trước một món lợi to lớn đến như vậy bình tĩnh được mới là lạ.


5 người vội vàng lao xuống chỗ xác con quái vật đẳng cấp đấu đế, tất cả các
động tác huấn luyện thường ngày họ đều đã quên hết, trong mắt họ bây h chỉ
thấy một núi tiền trước mặt.

Chíu…..! Một âm thanh gọn nhẹ vang lên.

Bụp…..! Đầu của tên thủ lĩnh nở hoa, cả phần đầu bị bắn tung tóe, máu óc bắn
ra 4 phía, mấy đồng đội ngay lập tức dính đầy mặt.


  • Cẩn thận! 4 người vội vàng chạy vào một góc nhà ẩn náu, đúng là bọ ngựa bắt
    ve sầu lại bị chim sẻ ngắm đằng sau.

Chíu chíu…..!!!! Tốc độ đạn bắn hơn tốc độ 4 người nhiều, đến lúc chạy núp
được thì chỉ còn 2 người còn sống sót.


  • Làm thế nào bây h? Một người còn sống run rẩy lắp bắp, hắn nhìn thấy cảnh
    người khác bị giết nhiều rồi nhưng đến lượt mình thì không còn đủ tỉnh táo để
    mà suy nghĩ cách thoát thân.


  • Chết tiệt, bọn này không biết đã đợi từ bao h bọn chúng còn kiên trì hơn cả
    chúng ta nữa, tất cả chỉ tại tên thủ lĩnh ngu dốt thấy lợi là quên hết mọi
    thứ! Tên còn lại mở mồm trách mắng thủ lĩnh mà quên rằng chính hắn cũng tham
    lam không kém.


Vù….Vù….! Tiếng gió nổi lên ngay cạnh chỗ nấp của 2 người.


  • Chạy…..! Vừa hét lên 2 người ngay lập tức chạy hết tốc lực.

Xoẹt…Xoẹt! 2 ánh đao sáng chói trong màn đêm đen hiện lên, chúng trông như ánh
trăng đẹp đẽ tô điểm cho màn đêm nhưng đối với 2 người đang chạy trốn thì đó
chính là tử thần đang đòi mạng.

Phụt…..!!! Máu tươi phun lên cao tới 3m, 2 người chỉ kịp đưa tay lên bịt miệng
vết thương rồi đổ gục xuống, mắt bọn họ vẫn trợn trừng lên nhìn về phía trước,
2 người chết mà không thể nhắm mắt được có lẽ họ còn quá nhiều chấp niệm.


  • Hắc! Mấy tên đã yếu mà còn muốn ra gió, thực lực không bằng ai mà dám chạy
    vào trong này cướp hàng!!! Bóng 4 người hiện ra, từ màu tóc ánh mắt khuôn mặt
    có thể thấy họ chính là người Ấn Độ.

Hóa ra mấy người này là đội đã nhắm con quái vật đẳng cấp đấu đế từ lâu rồi,
bọn họ theo dõi nó để chọn lựa thời cơ thích hợp ra tay, tuy nhiên hôm nay tự
nhiên lại có một người làm hộ nên tâm trạng rất tốt, thế nhưng không ngờ lại
có đội khác dám định hớt tay trên của họ nên mới làm thịt luôn cả đội đó,
những nhóm đi săn thế này triệt hạ nhau để cướp con mồi cũng chỉ là việc bình
thường mà thôi.


  • Thu dọn đi! Không khéo tý nữa lại có thêm người tranh với chúng ta đó!!


  • Được! 3 người còn lại nhanh chóng tiến đến xác con quái vật đấu đế, đây là
    một con giống y hệt con voi mamut to lớn xù xì.


  • Cẩn thận!!! Một tiếng nói trong bộ đàm vang lên, có lẽ là của người bắn tỉa
    không xuất hiện ở trong đội.


4 người ngay lập tức di chuyển khỏi vị trí đang đứng giống như bản năng, tiếng
nói chưa dứt mà đã hành động rồi.

Bùm….!!!! Mặt đất 4 người đang đứng bị khoét thành cái hố sâu hoắm, xác con
mamut cũng bị đánh xuống hố tuy nhiên không hề bị tổn hao gì, cơ thể của quái
vật cấp đấu đế cứng thì đừng hỏi.

Chíu chíu….!!!! Ngay lập tức âm thanh hỗ trợ của tên bắn tỉa vang lên trợ giúp
cho 4 người.


  • Dừng tay! Một tiếng nói vang lên trong bóng đêm, 2 khẩu súng cũng yên lặng
    không bắn nữa, dù sao thì đánh ở khoảng cách quá xa cũng không chắc chắn hạ
    được đối phương đã có phòng bị.

5 người từ trong bóng đêm đi ra, trên người bọn họ đã có không ít lỗ thủng làm
quần áo rách rưới tuy không bị thương nhưng cũng chật vật không chịu nổi, loại
súng của bên họ là loại Bazoka chuyên phá hoại lớn còn súng bên kia là súng
chuyên dùng để bắn tỉa lực lượng tập trung mà nhanh hơn nhiều, phát bắn đầu
không trúng đích thì người chịu thiệt chính là bọn họ.


  • Các ngươi muốn gì? Sao lại vô cớ tấn công chúng ta? Thủ lĩnh người Ấn Độ
    đứng ra, hắn thừa biết bọn này cũng chỉ là muốn ăn cướp nhưng thực lực đối
    phương quá mạnh tốt nhất là giải quyết bằng miệng.


  • Hắc hắc! Đều là người đi săn chúng ta cũng phải biết luật lệ chứ!! Một
    người cao lớn trong nhóm bước ra, đây là một người phương Đông chính hiệu, có
    thể là người Hoa Hạ.


  • Con quái vật này là chúng ta đã theo dõi từ lâu lắm rồi! Toàn bộ quái vật
    xung quanh đây đều cho các ngươi, chỗ này cũng đủ rồi chứ?


  • Ngươi đang nói đùa à? Ngươi nghĩ 5 người chúng ta thì mang về được bao
    nhiêu? Ta muốn một nửa con mamut! Người này nói thẳng luôn mục đích, có lẽ ở
    đây gần Hoa Hạ nên hắn không kiêng dè gì, đúng là chó cậy gần nhà.



Vị Thần Đất Việt - Chương #44