Ngươi Không Được Động Đến Hắn.


Người đăng: minhtan638865@


  • Bây h các ngươi tự chọn phòng, mỗi phòng 1 người, ở đây có rất nhiều phòng
    cứ tùy ý mà chọn phòng chưa có người ở, nhớ rõ nội quy là được!!!! Trịnh Thiên
    Vũ nói xong quay người đi nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn bọn Đằng Sơn.


  • Nhìn cái cc! Sư cọ lẩm bẩm.


  • Thôi đi nhận phòng, mặc kệ hắn đi! Đằng Sơn đi trước 2 người ngay lập tức
    chạy theo.


  • Mấy em gái này ở đâu vậy, để anh chọn cho mấy phòng tốt! Trịnh Thiên Vũ bất
    ngờ nhìn thấy Lâm Na và Lăng Phi Yến, hắn chưa từng nhìn thấy người nào không
    phẫu thuật mà lại có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ đến như vậy, không những thế
    lần này còn nhìn thấy 2 người nữa, vừa nãy là do giảng dạy cũng quá đông nên
    hắn mới không để ý thấy.


  • Phòng nào chả được, đã là quân nhân thì có chỗ ở đã là tốt rồi! Lâm Na lạnh
    lùng nói rồi kéo Lăng Phi Yến chạy theo bọn Đằng Sơn, đến liếc nhìn Trịnh
    Thiên Vũ một cái cũng không.


  • Ấy, từ từ đã! Chỗ này cũng có nhiều phòng khác nhau lắm, nói là tùy ý chọn
    nhưng có phòng nhiều vũ khí phòng thủ, có phòng nhiều khí hơn, lại có phòng
    chả có cái gì cả! Nếu đen đủi dính vào thì phiền phức lắm đó! Trịnh Thiên Vũ
    vội vàng chạy theo.


  • Sao vừa nãy ngươi không nói cho người khác biết? Lâm Na lạnh lùng nói, nàng
    từng là một người hướng dẫn, nhiệm vụ của người hướng dẫn chính là nêu hết
    những yêu cầu hay thông tin mình biết cho những người mới, vậy mà người mới ở
    đây chọn phòng hắn cũng không có giới thiệu cái gì cả.


  • Ta đâu có cố ý, đây cũng là một trong những thử thách của quân nhân – trực
    giác, cái này rất quan trọng đó, muốn phòng tốt cần trực giác, muốn tránh nguy
    hiểm cũng cần trực giác!! Trịnh Thiên Vũ cố gắng chạy theo giải thích.


Lâm Na nge nói cũng thấy có lý, trực giác đúng là rất quan trọng, mà những
người này từ nhỏ tới h vẫn ở dưới lòng đất, hầu như không có ai có sự mẫn cảm
với nguy hiểm cả, ngay đến cả bản thân Lâm Na cũng không có trực giác nhạy bén
lắm.


  • Sao ngươi lại nói điều này với ta? Chẳng lẽ lại cố ý không muốn để ta rèn
    luyện sao? Lâm Na kéo Lăng Phi Yến đứng lại rồi quay sang hỏi Trịnh Thiên Vũ
    với vẻ trách cứ.

Trịnh Thiên Vũ không ngờ cô nàng trông xinh đẹp này lại máu me rèn luyện đến
như vậy, bình thường con gái đẹp dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn rất quan tâm đến
chỗ ở của mình mới đúng chứ.


  • Ta chỉ quan tâm đến 2 người mà thôi!! Trịnh Thiên Vũ rất nhanh lấy lại vẻ
    ngoài nghiêm chỉnh đẹp trai dõng dạc nói, hắn tin bất cứ người con gái nào
    cũng muốn đàn ông quan tâm, nhất là những người đẹp trai lại có thực lực mạnh,
    hắn chính là một con người như vậy.


  • Đúng là thừa cơm!!! Lâm Na cùng Lăng Phi Yến đi luôn.


  • Ấy 2 người đợi một chút!! Trịnh Thiên Vũ định đuổi theo, nhưng rất nhanh
    hắn đã từ bỏ hành động đó, vì lúc này 2 cô nàng chạy đã đến chỗ 3 tên đáng
    ghét kia, không những thế 2 nàng còn cười nói khoác tay nắm chân bọn chúng rất
    thân thiện nữa.


Chẳng có ai để ý đến Trịnh Thiên Vũ đang nắm chặt bàn tay lại nghiến răng
nghiến lợi nhìn 3 người Đằng Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Các ngươi cứ đợi đấy!” Trịnh Thiên Vũ phất tay áo quay người bỏ đi, lúc đầu
hắn chỉ muốn dạy dỗ bọn Đằng Sơn một bài học nhưng bây h đã chính thức động
sát tâm rồi, vậy là cả 2 bên đều có mục đích giống nhau, đúng là ý tưởng lớn
gặp nhau.

Lúc này ở trong phòng chỉ huy tối cao.


  • Tư lệnh, kế hoạch đã thất bại hoàn toàn rồi! Vị đấu đế hôm nay sắp xếp trận
    đấu cho quân nhân mới cúi đầu xuống, cái dáng vẻ cao cao tại thượng không để
    ai trong mắt đã biến mất hoàn toàn.

Trịnh Thế Ngũ đang ngồi trên ghế ngắm nhìn bầu trời đêm, trên tay hắn còn có
một cốc rượu trong vắt tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Hắn nge báo cáo xong cũng
không hề quay ghế lại nhìn mà chỉ đưa cốc rượu lên nhấp một ngụm hết sạch.


  • Vô dụng! Trịnh Thế Ngũ đợi cho tên đấu đế đằng sau đầu đầy mồ hôi mới chịu
    mở miệng nói.


  • Đại nhân là ta không tính toán kỹ lưỡng, xin ngài rộng lượng bỏ qua!! Tên
    đấu đế đằng sau quỳ xuống cầu xin, hắn chỉ là đấu đế cấp 1 mà lại chính do
    Trịnh Thế Ngũ đào tạo ra, đối với thực lực đấu đế cấp 8 như Trịnh Thế Ngũ chỉ
    cần phẩy tay là hắn đã chết không có chỗ chôn rồi.


Người ngoài có thể thấy đấu đế khó làm hại lẫn nhau, nhưng người đã đạt đến
đẳng cấp này đều hiểu đó chính là quy định của hiệp hội đấu đế - nghiêm cấm
hành vi chém giết giữa các thành viên, lần Đằng Sơn giết Bối Thập Nhất chính
là do không phải thành viên của hiệp hội nên mới bị 5 đấu đế vây công.

Một đấu đế cấp 3 có thể dễ dàng đánh chết đấu đế cấp 1, càng lên cấp cao
khoảng cách sẽ càng lớn, do vậy nhiều đấu đế trong 100 – 200 năm dậm chân ở
đấu đế cấp 1 cũng là việc bình thường.


  • Ta đã dặn dò kỹ rồi, hắn mang trong người dòng máu đấu đế, nếu là địch thủ
    cùng cấp chắc chắn sẽ không thể làm gì được hắn, ngươi chẳng lẽ bỏ ngoài tai
    lời ta nói sao?


  • Đại nhân, ta nào dám không nge lời ngài, rõ ràng ta đã sắp xếp 1 con quái
    vật đấu thánh cấp 1 cho hắn, đúng lúc nó đang chuẩn bị ăn thịt hắn thì lại ngã
    lăn đùng ra chết!!


  • Vô lý, làm sao có thể! Ngươi đã tìm ra nguyên nhân chưa?


  • Ta đợi phòng giải phẫu có kết quả mới tới đây, bọn họ nói con quái vật đó
    bị tắc mạch máu tim dẫn đến tử vong ( kiểu nhồi máu cơ tim)!!


  • Sao có thể trùng hợp như vậy được? Ngươi có chắc chắn không?


  • Ta cũng không thể tin được nhưng kết quả rõ ràng là như vậy! Nếu con quái
    vật phát bệnh chậm một chút là tên Đằng Sơn đã chết rồi!


  • Coi như ông trời vẫn chưa tuyệt mệnh Đằng gia!! Trịnh Thế Ngũ ngửa mặt lên
    trời thở dài, Đằng gia vẫn là một cái gai trong mắt hắn, thời kỳ dưới trướng
    Đằng Thịnh chính là thời kỳ nhục nhã nhất của hắn, một con người đam mê quyền
    lực cùng sức mạnh không bao h muốn ở dưới chân người khác, hắn không mong nhìn
    thấy một Đằng đế khác xuất hiện.


  • Bác!!!! Cánh cửa đang đóng bỗng nhiên được mở ra, Trịnh Thiên Vũ không thèm
    thông báo đã bước vào.


  • Ngươi làm cái trò gì vậy? Ta đã dặn bao lần là phải lịch sự rồi? Trịnh Thế
    Ngũ không hề có ý muốn trách phạt, nếu là người bình thường thì chắc chắn là
    chết rồi.


Trịnh Thiên Vũ lúc này mới để ý có 1 người nữa ở đây, hắn đang rất tức giận
nên không để ý nhiều, mới cả thân phận của hắn còn cao hơn mấy đấu đế cấp 1,
là cháu đích tôn của Trịnh Thế Ngũ lại là thiên tài trẻ tuổi, có ai không coi
hắn là người kế nghiệp của Trịnh Thế Ngũ đâu.


  • Ngươi lui ra đi! Lần sau chú ý hơn đừng có để việc này xảy ra nữa!


  • Dạ! Ta sẽ không bao h để sai sót nữa, tư lệnh yên tâm! Nói xong hắn đi ra
    ngoài không thèm nhìn Trịnh Thiên Vũ, dù sao hắn cũng là một đấu đế làm sao có
    thể chịu được khi phải cúi đầu trước một tên đấu thánh chứ.


  • Phì! Bác! Ta thấy tên này hình như có ý kiến với ta! Trịnh Thiên Vũ khó
    chịu, hắn vẫn coi mình ngang hàng với đấu đế.


  • Ngươi vẫn còn nông nổi lắm! Muốn người khác kính sợ thì phải làm cho người
    đó cảm nhận được sức mạnh của bản thân! Ngươi cho dù thân phận cao nhưng sức
    mạnh chưa đủ, muốn người khác toàn tâm toàn ý kính sợ thì phải cố gắng nhiều!
    Lần sau có người ngoài nhớ phải gọi bằng tư lệnh!


  • Ta biết! Trịnh Thiên Vũ tuy gật đầu nhưng trong lòng không cho là như vậy
    nên ánh mắt vẫn nhìn đi đâu.


Hừ! Trịnh Thế Ngũ cũng bất lực với thằng cháu này, tuy tính tình không tốt
nhưng ở phương diện tu luyện thì không chê vào đâu được, mới 30 tuổi đã là đấu
thánh cấp 6 rồi tốc độ này thì chỉ có trong thời kỳ Phục Sinh khi con người
biến đổi gien mạnh nhất mới có.


  • Ngươi tới đây làm gì? Lại định làm bậy hả?


  • Ta có làm bậy bao h đâu! Chỉ là có mấy tên lính mới dám không coi uy danh
    của Trịnh gia chúng ta gì! Bác, người nói sao có thể để yên cho chúng được?


  • Ai mà hổ báo vậy? Trịnh Thế Ngũ thừa biết thằng nhóc này chỉ là muốn trả
    thù riêng mà thôi, tuy nhiên dù sao nó cũng là người Trịnh gia coi thường nó
    chính là coi thường Trịnh gia.


  • Ta điều tra rồi, bọn chúng có 3 người tên cầm đầu là Đằng Sơn cháu của Đằng
    Thịnh!


  • Hả? Lại là Đằng Sơn? Trịnh Thế Ngũ kinh ngạc.


  • Sao vậy bác? Chẳng lẽ hắn cũng đắc tội với người sao? Trịnh Thiên Vũ vui
    mừng hớn hở, đắc tội với hắn có lẽ chưa đến mức chết nhưng đắc tội với bác hắn
    thì chắc chắn là sẽ chết không tử tế.


  • Ngươi không được động đến hắn! Mọi việc để ta giải quyết!


  • Vậy còn 2 tên đồng bọn của hắn thì sao? Bọn chúng không có thân phận gì đặc
    biệt, chỉ có hay đi theo Đằng Sơn thôi bác!


  • Ta thấy hình như kẻ thù chính của ngươi là 2 tên đó thì phải? Trịnh Thế Ngũ
    liếc mắt một cái đã nhận ra, thực tế thì Trịnh Thiên Vũ ghen ghét 2 người Sư
    cọ vì bọn Lâm Na, việc này lớn hơn việc không coi hắn ra gì nhiều.


  • Dạ không có gì dấu được bác! Trịnh Thiên Vũ chạy tới bóp vai cho Trịnh Thế
    Ngũ.


  • Được rồi, ngươi có quyền điều động bọn chúng đi ra ngoài mà, ra ngoài thì
    muốn làm gì chả được! Ta sẽ cho ngươi thêm mấy người nữa!


  • Cám ơn bác! Người là người đối với ta tốt nhất! Trịnh Thiên Vũ vui mừng vội
    vàng cảm ơn rồi chạy ra ngoài, hắn biết thời gian của Trịnh Thế Ngũ không có
    giành nhiều cho mấy việc vớ vẩn này.


Trịnh Thế Ngũ lắc lắc đầu, thằng cháu này của hắn vẫn còn non nớt lắm, nếu
muốn hại người trước tiên là phải để đối thủ không đề phòng mình, không những
thế còn phải coi mình là một người bạn không thể thiếu nữa.


  • Đằng Thịnh, ngươi nói có phải không? Trịnh Thế Ngũ lại tiếp tục uống rượu
    ngắm nhìn bầu trời.


Vị Thần Đất Việt - Chương #43