Người đăng: minhtan638865@
Mấy ngày sau, cuộc sống của Đằng Sơn trở nên bình thường như bao người khác,
sáng dậy tập huấn trưa đến nhà ăn chiều vào nhà khí tối về nhà ngủ, không có
ai còn để ý nhiều đến bọn Đằng Sơn trừ Lâm Na và Bối Nhĩ.
Trịnh Hũ Kinh giường như biến mất, cũng không có ai chạy ra bảo Sư cọ đã có
thể phát ra đấu khí cả vì vậy cả 3 vẫn thuộc khu vực chưa có đấu khí.
Buổi sáng hằng ngày, Lâm Na luôn chiếu cố bọn Đằng Sơn thật tận tình, huấn
luyện đến lúc gần ăn cơm mới cho ngỉ nhưng vẫn không thể làm cho bọn họ gục
ngã, nhiều lúc Lâm Na tự hỏi có phải bọn chúng cố tình che giấu thực lực hay
không nữa.
Cuối cùng Lâm Na bất lực, không có cách nào vắt hết sức lực của 3 người đánh
phải tống hết vào nhà khí mặc kệ có cảm nhận được không.
Nhà ăn từ lúc đó cũng yên ổn trở lại, một phần vì bọn Đằng Sơn không có giúp
ai nữa nên số lượng người mới qua cửa cực kỳ ít thỉnh thoảng mới có khoảng 10
người qua được, Bàng Đức và Lã Đan Kiên cũng không có tìm sang gây rồi nữa,
tất cả đều diễn ra như bình thường.
1 tuần sau khi tuyển quân nhân mới, Trịnh Hũ Kinh - quản giáo đã 20 năm ở đây
bị thay thế, điều lên mặt đất làm chiến quân, người thay thế là 1 người khác
của Trịnh gia - Trịnh Cơ đấu thánh cấp 6 một phụ nữ trông đầy vẻ yêu mị, quyến
rũ.
Có lẽ Lăng gia cũng không muốn truy cứu quá nhiều, dù sao thì Lăng Phi Yến
cũng chỉ bị thương ở cánh tay vì vậy nên tất cả mọi việc đều chỉ diễn ra đến
mức độ trừng phạt cá nhân thôi.
Trịnh Cơ này đến cũng rất biết điều không có tìm bọn Đằng Sơn gây rối, cũng
mặc kệ Lăng Phi Yến tự do phát triển, tất cả công việc của bà chỉ là điều hành
cái trại này hoạt động tốt.
Buổi tối trong phòng ký túc.
Gần đây nhiều việc quá haha! Sự cọ hưng phấn cười, con người hắn thích sự
náo nhiệt, từ khi vào đây hắn không ngừng luyện tập rồi chiến đấu, chiến đấu
rồi lại luyện tập hắn tin tưởng cứ như vậy mục đích báo thù sẽ nhanh chóng
được thực hiện.
Ta thấy ngươi hơi phấn khích quá thì phải! 4 mắt lạnh lùng nói.
Hình như từ ngày gặp cô bé kia Sư cọ lúc nào cũng ngó sang bên nữ! Đằng Sơn
cười cười nói tiếp.
Ta…ta vui vì mình tiến bộ, các ngươi đừng suy đoán lung tung! Sư cọ xấu hổ
đỏ mặt nhưng vẫn cố giải thích.
Ồ cũng biết đỏ mặt cơ à, ta tưởng da mặt ngươi dày như da trâu chứ! 4 mắt
trêu.
Ngươi… ta đánh chết ngươi! Sư cọ tức mình lao lên đánh luôn.
2 người vật lộn làm căn phòng loạn hết cả lên.
Két….! Cánh cửa phòng từ từ mở ra.
2 người đang cười đùa với nhau giật mình, ánh mắt đều hướng về cánh cửa, đấu
khí tỏa phát ra thủ thế đề phòng như gặp cường địch.
Nên nhớ cửa ở đây luôn luôn phải có dấu vân tay hợp lệ mới có thể vào được,
ngay cả quản giáo muốn đi vào cũng phải thông báo trước, nếu cường ngạnh phá
cửa thì thực lực ít nhất cũng phải đạt đấu thánh cấp 6.
Một bàn tay nhỏ bé trắng nõn thò vào.
Vù….! Sư cọ và 4 mắt lập tức xông lên.
Thân hình 2 người khựng lại ngay lập tức, cánh cửa dần mở ra một cái bóng nhỏ
bé phóng vụt vào bên trong nhanh đến nỗi không thấy rõ hình dạng luôn.
Lão đại cẩn thận! Sư cọ và 4 mắt không kịp phản ứng chỉ có thể hét lên cảnh
báo.
Anh! Bóng trắng nhảy vào ôm chặt lấy cổ Đằng Sơn.
Lúc này 4 mắt và Sư cọ mới nhìn ra được hóa ra đây là một cô bé khoảng 6 tuổi
vô cùng xinh đẹp đáng yêu, nếu Lăng Phi Yến và Lâm Na có ở đây so sánh thì
cũng chỉ là cống rãnh mà sóng sánh với đại dương mà thôi.
Ồ mới có mấy ngày mà em đã chạy lung tung rồi, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao?
Đằng Sơn dịu dàng nói.
Em đi thì ai nhìn được chứ, em nhớ anh mà 10 ngày rồi mà không về thăm em
đến 1 lần! Tâm Nhi nũng nịu nói.
A a ta có nhiều việc phải làm mà!
Lại đây ta giới thiệu 2 vị huynh đệ của ta cho em! Đằng Sơn hướng về 4 mắt
và Sư cọ còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đây là Tần Tân Quân em cứ gọi là 4 mắt cũng được! Đằng Sơn chỉ vào 4 mắt
nói.
Huynh này trông như con gà dù 4 mắt vậy! Tâm Nhi nhìn 4 mắt với ánh mắt
tròn xoe hồn nhiên đánh giá.
Hahaha…..! Sư cọ bên cạnh không nhịn được ôm bụng cười.
Đây là Vũ Anh em cứ gọi hắn là Sư cọ! Đằng Sơn cố gắng nhịn cười giới thiệu
nốt Sư cọ.
Trông huynh ấy như con gấu bị cạo lông đến cả lông mày cũng không có kìa!
Mà mới có 10 tuổi sao lại cao giữ vậy? Tâm Nhi chỉ chỉ vào mặt Sư cọ.
Lần này đến lượt 4 mắt nhếch mép cười đểu.
Đằng Sơn cũng không ngờ 4 mắt lạnh lùng lại có thể cười nhiều đến vậy, xem ra
Tâm Nhi cũng có năng khiếu diễn hài a.
4 mắt và Sư cọ lúc này mới ngừng được nhưng vẫn lén nhìn nhau cười.
Lão đại, người chưa giới thiệu vị em em này cho bon ta đó! Sư cọ nói.
Đây là Đằng Thanh Tâm em của ta! Các ngươi cứ gọi là Tâm Nhi được rồi.
Sao em vào được đây vây? 4 mắt tò mò hỏi, hắn không thấy trên người Tâm Nhi
có cái gì gọi là mạnh mẽ đặc biệt cả, vậy mà có thể lọt qua hàng rào bảo vệ vô
cùng kiên cố của trại huấn luyện được.
Ta cứ đi vào thôi! Tâm Nhi ngây thơ trả lời.
Đi vào mà không bị cái gì cản à, có phải ai lén đưa em vào đây không? Sư cọ
vừa hỏi vừa lén nhìn Đằng Sơn, hắn không tin một cô bé có thể tự mình vào chắc
chắn lão đại lén đưa vào rồi.
Các ngươi đừng có nhìn ta, ta không có rảnh mà làm việc đó, Tâm nhi muốn đi
đâu thì có ai cản được chứ! Đằng Sơn vỗ vỗ đầu Tâm Nhi.
Lời nói của Đằng Sơn làm cho 2 người chấn động không thôi, chẳng lẽ cô bé 6
tuổi này cũng là đấu đế như lão đại hay sao, như vậy thật sự là khủng bố,
không biết nhà Đằng Sơn nuôi nấng kiểu gì lại sinh ra toàn quái vật!
Không ngờ câu này càng làm cho 2 người sợ hãi hơn nữa, không phải là một đấu
đế lại có thể ra vào như chốn không người chẳng lẽ là một pháp sư, nên biết
trở thành pháp sư còn khó hơn là thành đấu đế nữa.
À nó cũng không phải pháp sư! Đằng Sơn lúc này nói tiếp.
Vậy nó là quái vật à? Sư cọ buột miệng hỏi.
Bốp….!
Lời còn chưa nói xong thân hình Sư cọ bay thẳng lên trần rồi rơi tự do xuống
đất rầm một cái không đứng dậy được nữa.
Đằng Sơn và 4 mắt nhìn thấy vậy cũng chỉ cảm thấy đáng thương cho Sư cọ.
May mà Tâm Nhi ra đòn cũng không nặng tay nên một lúc sau Sư cọ đã có thể tỉnh
lại, Đằng Sơn ngồi bế Tâm Nhi rồi kể về xuất thân của cô bé cho Sư cọ và 4
mắt, nhưng không nói ra khả năng ăn tất cả mọi thứ chỉ nói cô bé có sức mạnh
khủng khiếp cộng khả năng bay nhảy trời sinh, nhưng chỉ thế thôi đã làm 4 mắt
và Sư cọ ăn không tiêu.
2 người nhìn anh em Đằng Sơn mà cảm thán mãi không thôi, ông trời đúng là
không bao h công bằng cả.
Em gái của lão đại lợi hại ghê, không biết có thể chỉ vài chiêu cho ta
không? Sư cọ xoa xoa 2 tay vào nhau, vẻ mặt tươi cười lấy lòng nhìn Tâm Nhi mà
cầu xin.
Ta cũng vậy! 4 mắt bên cạnh cũng nói.
Cốp cốp! Đằng Sơn gõ cho mỗi người một phát.
Đã là đấu giả còn tham lam, các ngươi phải biết tự thân phấn đấu không nên
quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn bên ngoài! Đằng Sơn nghiêm trang nói.
Đằng Sơn luống cuống vội vàng dỗ dành Tâm Nhi, một lúc sau Tâm Nhi mới ngừng
khóc, rồi cứ thế tươi cười chạy loạn lên trong phòng đúng là trẻ con khóc đó
cười đó ngay được.
Lão đại, rốt cuộc em ngươi có phải là người không? Sư cọ nhỏ giọng hỏi, hắn
không có tin có nhân loại nào mà chỉ dùng sức mạnh thân thể có thể mạnh ngang
đấu đế lại còn biết bay nữa, nếu ai cũng như vậy thì còn luyện tập làm cái gì
cho mệt.
Ta cũng không biết nhưng cô bé luôn là em gái của ta! Đằng Sơn nhìn Tâm Nhi
với ánh mắt đầy yêu thương.