Người đăng: minhtan638865@
Sư cọ bây h trông người từ trên xuống dưới toàn là máu, còn mỗi đôi mắt mở to
thao láo như hung thần dã man làm cho không khí trong phòng như ngừng lại, mùi
máu mùi tanh tưởi của độc trong không khí càng đậm đặc hơn, mấy người giám sát
quen ngửi còn phải bịt mũi lại, thậm chí có người còn nôn ra nữa.
2 tên mặt mũi dữ tợn không ngờ Sư cọ lại có thể đánh chết được Thôn Thiên Mãng
cấp 4 này nên mặt mũi càng khó coi hơn, nhất thời cả 2 không nói được thêm câu
nào chỉ đứng nhìn trân trân xuống phía dưới giống như không tin vào mắt mình.
Sư cọ bật lên nhẩy tới bên cạnh Đằng Sơn hưng phấn nói:
Lão đại, thấy ta lột da con rắn đó thế nào?
Được cũng khá nhưng hơi tốn sức, đừng cậy mạnh nhiều quá, còn nữa, ngươi
hỏi bọn họ xem nhà vệ sinh ở đâu tắm rửa đi, hôi quá! Đằng Sơn nói.
Lão đại nói đúng đấy ngươi trông như con trâu điên vừa hôi vừa bẩn thỉu! 4
mắt ở bên cạnh thêm vào.
Các ngươi nói gì vậy, ta thấy hắn rất khá mà! Cô bé cười cười nhìn Sư cọ,
mới 10 tuổi mà đã có nét dụ hoặc của một mỹ nhân làm sư cọ người đầy máu cũng
ngẩn ngơ một hồi rồi mới lấy lại được bình tĩnh.
Các ngươi nói đủ chưa? Ngươi mau đi vào kiểm tra sức khỏe đi đứng đây làm
trò à? Thích đánh một trận nữa không? 2 tên thấy bọn Đằng Sơn vẫn có thể tươi
cười vui đùa với nhau nên rất tức giận.
Được rồi được rồi! Lão đại ta đi 1 chút sẽ về ngay thôi! Sư cọ chạy phắn
đi.
Đến lượt ngươi! 1 tên chỉ vào cô bé, bọn này vừa nãy để ý cô bé này còn máu
me định lao xuống cứu tên Sư cọ đấy nữa, dám chắc cũng là đồng bọn, mà đã là
đồng bọn thì cùng dạy dỗ luôn, 2 tên này hình như cũng đã quên mất người bọn
chúng cần phải dạy dỗ nhất chính là Đằng Sơn.
Cô bé cười mỉm không nói gì thân hình cũng nhảy lên lộn vài vòng đẹp mắt trên
không rồi mới đáp được xuống sàn đấu.
Gầm…gầm...! Bên trong song sắt là 1 con sư tử mình đầy vẩy cứng to gấp 4 lần
con sư tử thông thường, không những thế cái bờm của nó trông như là lông nhím
vậy có lẽ rất cứng rắn, cái đuôi ngoe nguẩy không khác gì con rắn cả mà đúng
là có một cái đầu rắn ở ngay cuối đuôi, con quái vật này quả thật lai tạp hơi
nhiều.
Con này tương đương đấu giả cấp 5 đấy, 2 ngươi có bị não không? Một người giám
sát đứng dậy tức giận nói, dù sao thì người ta thường quý con gái hơn nên lần
này phản ứng cũng giữ dội hơn nhiều.
Yên tâm đi, lúc nó gần chết hoặc chịu thua sẽ được máy cứu các ngươi không
phải nhiều lời! 1 tên lạnh lùng nói.
Nhưng cũng không thể để chênh lệch thực lực nhiều như vậy được! Mọi người
vẫn không đồng ý.
Lệnh của quản giáo, các ngươi dám chống đối sao? Tên kia hất mặt lên.
…….. Không ai còn dám có ý kiến nữa, ở dưới căn cứ này Trinh Hũ Kinh chính là
vua, nói 1 là 1, 2 là 2 không có ai dám có ý kiến phản đối bao h.
Cô gái nge thấy cuộc tranh luận bên trên cũng không nói gì, đợi cổng sắt mở ra
là ngay lập tức xông lên.
Lúc này trong phòng chỉ huy Trịnh Hũ Kinh đang xem màn hình quay cảnh chiến
đấu trên mặt lộ rõ sự nham hiểm, hắn muốn cho Đằng Sơn từ từ cảm nhận được sự
sợ hãi, dù sao thì một đứa bé 10 tuổi chưa từng ra ngoài đời, nếu để cho nó
nhìn thấy cảnh tượng máu me đầy xương cốt xác thịt thì đứa nào không sợ chứ.
Tuy nhiên Sư cọ ra làm cho hắn ngạc nhiên giật cả mình, không ngờ bên trong
phòng thằng nhóc Đằng gia lại có một nhân tài mạnh đến như vậy, thật khó có
thể tưởng tượng được 10 tuổi đã đánh thắng được con thú đấu giả cấp 4.
Bíp…. Bíp! Điện thoại liên lạc bỗng nhiên vang lên.
Có việc gì? Trịnh Hũ Kinh hỏi.
Lăng Thiên Không xin được gặp ngài!
Lăng Thiên Không cháu của Lăng Yến? Trịnh Hũ Kinh nói với giọng ngạc nhiên,
tên này sao không theo cha và ông hắn đi đánh nhau đến đây làm gì?
Lăng gia bây giờ là một đội quân ngang ngửa với Trịnh gia, số lượng đất Lăng
gia chiếm được trong vòng 100 năm nhiều bằng với số lượng toàn bộ quân đội Nam
Hạ chiếm được trong 800 năm, điều này đủ để thấy sức chiến đấu mạnh mẽ của
Lăng gia hiện nay.
Lăng gia gia chủ Lăng Yến một đấu đế cấp 7 tung hoành ngang dọc khắp nơi trên
mặt đất đến Trịnh Thế Ngũ cũng phải nể 3 phần.
Từ ngoài cửa 1 người cao tới 2m, râu quai nón, mặt vuông mày rậm, cái mũi tuy
không cao lắm bù lại đôi mắt sắc bén như chim ưng trông cực kỳ uy nghiêm, hào
khí bừng bừng bước vào.
Trịnh Hũ Kinh cười cười nói:
Lăng huynh không biết hôm nay đến đây có việc gì? Trên mặt đất buồn chán
định mời ta đi ăn cơm à?
Sao vậy, ta đến làm Trịnh huynh không vui à?
Đâu dám, đâu dám Lăng huynh cứ ngồi xuống đã rồi hãy nói! Trịnh Thế Ngũ vội
vàng chạy ra bắt tay nhiệt tình.
Ta đến một phần là hỏi thăm huynh 1 phần là để nhờ huynh chiếu cố cho một
người!Lăng Thiên Không sau khi ngồi xuống mới mỉm cười nói ra mục đích của
mình.
Ồ, ai mà khiến Thiên Không huynh phải đích thân đến đây nhờ ta vậy? Trịnh
Hũ Kinh tò mò.
Con gái ta! Lăng Thiên Không thản nhiên nói.
Ta biết huynh có tới 6 con trai 12 đứa con gái từ trước tới giờ chưa nge
huynh nhờ để ý đến người nào, không biết vị công tử hay tiểu thư nào quan
trọng đến như vậy? Trịnh Hũ Kinh ngạc nhiên.
À đứa nhỏ này hơi đặc biệt đến cả lão già nhà ta cũng quan tâm tới nó! Lăng
Thiên -Không đáp.
Cái gì lão gia nhà huynh cũng quan tâm sao? Trịnh Hũ Kinh lần này giật mình
mở to mắt mà hỏi hắn không ngờ 1 đứa bé 10 tuổi mà lại được chủ gia tộc hùng
mạnh để tâm đến vậy.
Sớm biết có nhân vật như vậy nhập học Trịnh Hũ Kinh đã ra sức lấy lòng rồi,
chỉ cần làm vui lòng Lăng gia Trịnh Hũ Kinh địa vị trong gia tộc sẽ gia tăng
nhanh chóng, không biết chừng còn được thưởng mấy nghìn m2 đất trên mặt đất
nữa chứ, mỗi một m2 trên mặt đất cũng mất 1 triệu USD đấy.
Nó tên là Lăng Phi Yến nge nói hôm nay huynh cho nó vào nơi huấn luyện đặc
biệt! Lăng Thiên Không lạnh nhạt nói, mang theo một tia tức giận, hắn đang nằm
ngủ cùng cô vợ bé mới cưới tự nhiên nhận được điện thoại, sau đó là một tràng
mắng chửi của cha hắn, nào là thằng bố vô trách nhiệm, rồi nếu Lăng Phi Yến có
mệnh hệ gì thì cái gia tộc này cũng sẽ không còn thành viên nào tên là Lăng
Thiên Không nữa…. cái tin tức xấu cuối cùng chính là Lăng Yến cũng đã biết
được ông đang vô cùng tức giận, điều này chính là điều Lăng Thiên Không sợ hãi
nhất.
Hắn vốn chỉ là một đấu giả cấp thấp kém là con thứ 15 của cha hắn không có một
tài năng gì cả, nhưng không hiểu sao lại sinh được ra Lăng Phi Yến, từ đó địa
vị của hắn trong gia tộc tăng lên vùn vụt, ngay cả thực lực cũng được gia tộc
bồi dưỡng lên đến đấu thánh được sống thêm 100 năm nữa, cuộc sống tươi đẹp đối
với hắn chính là hưởng thụ, tất cả đều là nhờ đứa con gái này.
Chính vì thế khi nge được tin con gái phải vào phòng huấn luyện đặc biệt thì
người lo lắng nhất chính là hắn chứ không phải ai khác, nếu mất Lăng Phi Yến
cuộc đời của hắn coi như cũng chấm dứt.
Hả! Trịnh Hũ Kinh há hốc mồm, chẳng lẽ đứa bé gái hôm nay là Lăng Phi Yến sao?
Lăng Phi Yến thấy Trịnh Hũ Kinh há hốc mồm ra như vậy thì chuyện này đến 8 9
phần là thật rồi, hắn đứng phắt dậy, bàn tay to lớn đập xuống cái bàn nát vụn
thành phấn:
Trịnh Hũ Kinh run rẩy, hắn biết Lăng gia có thể làm được mình chỉ là một tên
trông cửa của Trịnh gia dưới lòng đất không đáng để quan tâm, việc này mà
tryền ra không khéo còn bị lôi về chịu gia pháp nữa.
Hừ! Lăng Thiên Không không thèm nói chỉ bước ra ngoài, hướng thẳng về khu huấn
luyện đặc biệt.
Bíp….. Bíp! Trịnh Hũ Kinh nhanh chóng liên hệ với 2 tên kia, vì khu huấn luyện
đặc biệt có đặc quyền riêng, bên ngoài có thể nhận được hình ảnh từ bên trong
nhưng không thể ra lệnh với bên trong được.
Có việc gì vậy giáo quan, chúng ta đang làm tốt công việc mà? 1 tên hỏi.
2 thằng ngu xuẩn tao bảo chúng mày trừng trị 3 tên kia chứ có bảo động vào
người khác đâu! Trịnh Hũ Kinh hét lên.
Đứa bé này kiêu ngạo không kém gì 3 đứa kia nên dạy dỗ một chút mới đúng
chứ quản giáo! Ta cũng đã thiết lập chế độ bảo vệ rồi, nó không chết được đâu!
1 tên không đồng ý nói.
Ngươi…các ngươi dừng ngay trận đấu lại cho ta! Nó mà bị thương thì ta sẽ
xẻo từng miếng thịt trên người các ngươi xuống rồi vứt cho chó ăn! Trịnh Hũ
Kinh nghiến răng gầm lên.
Nói xong hắn liền chạy theo Lăng Thiên Không.