Chúng Ta Vào Ăn Thôi


Người đăng: minhtan638865@

Đằng Sơn quan sát người này từ lúc mới vào, tuy hình dáng bình thường trên
người cũng không có đấu khí, nhưng lại luôn tỏa ra một luồng sát khí nhàn
nhạt, chỉ có những người đã từng vấy máu rất nhiều mới có thể có.


  • Ta tên Vũ Anh, ta không thích khoe khoang trước mặt nhiều người, vào chỗ
    thấp rồi tiến từ từ lên cao thì không có ai để ý cả! Nhà sư thẳng thắn nói mục
    đích của mình ra.


  • Vậy sao ngươi vừa vào đã dùng thực lực đấu giả cấp 2 đánh ta vậy, ta đâu có
    thù oán gì với ngươi đâu? 4 mắt hỏi.


  • Cái này… cũng là do hắn! Nhà sư chỉ vào Đằng Sơn.


  • Ta? Ta thì làm sao? Đằng Sơn tò mò.


  • Ngươi có biết sức mạnh thân thể ta cũng đạt được đến đẳng cấp đấu giả cấp 2
    không? Vậy mà ngươi chỉ dùng 1 cánh tay đã hoàn toàn triệt để hủy hoại niềm tự
    hào của ta! Cứ mỗi lần phiền lòng là ta phải có một cái gì đó để trút giận hắc
    hắc! Lúc đó gần như là ta sẽ đánh hết mình luôn!


  • Đúng là không khác gì con trâu điên! 4 mắt lắc đầu, ai mà là đối thủ của
    Nhà sư này chắc mệt chết mất.


  • Ta là Đằng Sơn, vào đây chơi cho vui thôi! Đằng Sơn rất có hảo cảm với 2
    người này nên không ngần ngại nói.


  • Ặc lại còn như vậy nữa à, ta phải bái phục ngươi rồi! Nhà Sư nhảy cẫng lên
    nhìn Đằng Sơn như nhìn một con quái vật, chỗ để rèn luyện con người mạnh hơn
    mà hắn lại coi là chỗ để đi chơi thì thằng ngốc cũng biết là sức mạnh của hắn
    hoàn toàn vượt qua khả năng đào tạo của nơi này rồi.


Vì vậy Nhà sư và 4 mắt ngay lập tức kết luận được người trước mắt họ ít nhất
cũng đã là đấu thánh.

Một đấu thánh 10 tuổi?

Nói ra ngoài chắc chắn sẽ là một cơn địa chấn dữ dội.

Nhà sư và 4 mắt biết bọn hắn đã gặp được siêu cấp thiên tài rồi.


  • Ta là Tần Tân Quân đến đây để rèn luyện hân hạnh được quen biết với 2
    người! 4 mắt thấy được cơ hội của mình trên người Đằng Sơn, một người mới 10
    tuổi đã là đấu thánh thì tương lai thật sự vô tiền khoáng hậu.


  • Chỉ là rèn luyện không thôi à? Đằng Sơn hỏi, 1 người đầy sát khí mà còn nhỏ
    tuổi như vậy thật không đơn giản chỉ là rèn luyện.


  • Haah chỉ rèn luyện thôi, cái này…nói chung càng mạnh càng tốt! 4 mắt cũng
    không dám nói mục đích trở thành đấu đế trước năm 18 tuổi ra, cái này nói ra
    người khác không cười mới là lạ.


Nhà sư đang nằm nge 2 người nói chuyện cũng hưng phấn lên nói:


  • Các ngươi nói nhiều làm gì! Bất cứ ai vào đây mục đích cũng chỉ là cho mình
    mạnh mẽ hơn thôi, nói cứ như đàn bà rèn luyện cái mẹ gì chứ!


  • Rèn luyện không phải để mạnh mẽ hơn sao, đầu ngươi chỉ để mọc tóc hả Sư cọ?
    4 mắt châm chọc.


  • Hả thằng 4 mắt bảo ai là sư cọ muốn đánh nữa à? Nhà sư tức giận nói.


  • Thôi ta mệt rồi ngươi nằm yên đấy đi sư cọ, không ai điên mà đi đánh với
    con trâu điên đâu! 4 mắt không ngại đánh tiếp nhưng cũng chỉ hòa thôi đánh làm
    gì cho mệt.


  • Hừ hừ sư cọ cái mẹ gì chỉ vì luyện võ nên ta mới để đầu trọc!


  • Vậy ngươi thích gọi là gì? 4 mắt hỏi.


  • Cứ gọi là Tân Quân là được, còn vị đại ca giường trên thích gọi thế nào
    cũng được! Nhà sư hướng về Đằng Sơn lễ phép nói, đây là thái độ cung kính
    trước người mạnh hơn hẳn mình, sức mạnh là tất cả Tân Quân hiểu rõ điều đó.


  • Ta lại thấy ngươi thích hợp với tên Sư cọ hơn càng nhìn càng giống hòa
    thượng, không biết chắc tưởng đi ra từ Thiếu Lâm Tự! Đằng Sơn thấy 2 người
    thoải mái nên cũng không ngại trêu trọc nhà sư.


Haha….! 4 mắt cười ngặt ngẽo không ngờ cao thủ bên kia cũng hài hước đến như
vậy, Tân Quân thì xấu hổ đỏ cả mặt nhưng không dám nói gì.


  • Cười cái gì hả thằng 4 mắt đại ca đã gọi là Sư cọ thì cứ gọi sư cọ đi!


  • Haha ta 4 mắt sẵn rồi còn đỡ hơn thằng Sư cọ nhà ngươi!


  • Không thèm nói với thằng 4 mắt nữa! Nhà sư phẩy phẩy tay tỏ vẻ không thèm
    quan tâm quay đầu vào trong.


Bụp bụp…! Tiếng va đập 2 bên tường không ngừng vang lên xem ra các phòng khác
cũng đang tranh giường khá kick liệt, điều này cũng là điều mà mọi người đều
mong muốn, chỉ khi chiến đấu mới đề thăng thực lực lên nhanh nhất.


  • Giường trên, giường dưới quan trong vậy sao? Đằng Sơn hỏi.


  • Đại ca không biết rồi, từ xưa đến nay trong mỗi phòng đều phân chia cao
    thấp, người nào ở trên thì là lão đại, còn ở dưới chứng tỏ không có thực lực
    nên luôn phải nhường nhiều chỗ tốt cho lão đại thôi! 4 mắt nói, gia tộc nhà
    hắn còn kinh khủng hơn như vậy nhiều, người có thực lực mạnh có thể giết người
    yếu hơn nếu muốn.


  • Không những thế, còn giống như đàn em sai đâu đánh đó, luôn đi theo sau
    đít! Nhà sư hùng hổ nói.


  • Không đến nỗi như Sư cọ nói đâu, nhưng ăn uống đi vệ sinh đều phải nhường
    lão đại dùng trước mới được dùng, ngay cả phiếu ngỉ về nhà cũng phải nhường
    nữa, nói chung người nào chiếm được giường là người đó làm lão đại!


  • Ồ không ngờ chỉ 1 cái giường mà nhiều ý nghĩa vậy! Nhưng không phải lão đại
    cũng bị lật đổ sao cái này cũng kick thích mọi người chịu khó rèn luyện
    hơn!Đằng Sơn thản nhiên nói.


  • Ài phòng này không ai cướp vị trí của lão đại đâu! 4 mắt thở dài nói, thực
    lực Đằng Sơn quá mạnh, đến khi chuyển lên chiến khu mặt đất chắc chắn cũng
    không đổi chỗ được cũng đành cam chịu thôi.


  • Thằng 4 mắt chưa gì đã sợ rồi, ta thấy ngươi nên nhường giường trên cho ta
    đi, ý chí tồi mà cũng đòi nằm trên à!


  • Hừ hừ có giỏi thì tranh giường ngoài của lão đại kìa, ta vào đã sang bên
    này nằm ai như ngươi không có mắt đâm đầu khiêu chiến! 4 nhẹ nhàng nói.


  • Ngươi nói gì hả giỏi ra đây đánh thêm lần nữa ta cho ngươi bò lê dưới đất
    khỏi dậy luôn! Nhà sư không chịu yếu thế.


  • Thôi 2 người tranh giành gì chứ thích thì ta nhường cho mà nằm này, cũng
    chỉ là cái giường thôi mà nằm đâu chả vậy!Đằng Sơn thấy 2 người lại sắp xông
    vào nhau nên đành đứng ra giảng hòa.


  • Hừ may cho ngươi đấy! nhà sư hậm hực.


  • Không chấp con trâu điên! 4 mắt thản nhiên nói.


Nhà sư hậm hực định nói tiếp thì tiếng chuông báo bên ngoài vang lên inh ỏi.

Píp pip…! Các chiến sĩ có thể tới nhà ăn dùng cơm.


  • Đến h ăn rồi!!! Nhà sư hưng phấn bật dậy khỏi giường.


  • Hừ chưa gì đã ăn với uống, không biết mời lão đại à? 4 mắt nói.


  • A quên Lão đại đi trước dẫn đầu, chúng tôi theo sau! Nhà sư hướng về Đằng
    Sơn cung kính nói.


  • Được! Đằng Sơn tuy đã đạt đến cấp độ không cần ăn uống nhưng cũng không làm
    khó mấy người.


Bước ra ngoài hành lang mọi người trong các phòng khác cũng bắt đầu đi ra, tất
cả đều hướng đến khu nhà ăn, trông mặt mũi ai cũng thâm tím chỉ có 1 vài người
ngoại lệ, xem ra tranh đấu trong quân đội cực kỳ ác liệt.

Phòng ăn ở đây nge nói vô cùng rộng rãi, thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng phục
vụ tùy chọn thích ăn gì thì ăn. Tuy nhiên phòng ăn ở đây chỉ có 1 cái phục vụ
cho toàn bộ quân đội dưới lòng đất, do có cả ma mới ma cũ nên việc tranh giành
chỗ ngồi dĩ nhiên là không thể tránh.

Đi trên con đường tiến đến nhà ăn, không ít người cảm thấy choáng ngợp với sự
hùng vĩ của phòng ăn nơi đây.

Đứng ở xa xa đã nhìn rõ một ngôi nhà cao tới 8m chỉ riêng cánh cửa đã cao 4m,
từ đây đã ngửi thấy mùi thức ăn bay tới làm không ít người chảy nước dãi.

Đằng Sơn cùng 2 người trong phòng vừa mới đi đến cửa lớn giành cho quân nhân
mới vào thì đã thấy bóng người không ngừng bị đá bay ra khỏi cửa, nằm la liệt
dưới đất ngoài phòng ăn.

Không ngờ phía sau cửa còn có một con đường đi vào dài khoảng 4 – 5m vậy mà có
không ít người nằm dưới đất kêu la.

Nhìn vào có 4 người đứng khoanh tay chặn cửa không để ý đến đám người đang kêu
la rõ ràng tất cả đều là do họ làm.

Đám đông ở bên ngoài không ngừng gào thét chửi bới nhưng những người có gan
tiến vào đều bị đá bay ra, hoặc là nằm gục dưới chân 4 người.

Đằng Sơn tò mò lại gần đám đông dò hỏi 1 người đang hăng hái chửi.


  • Huynh đệ sao lại đứng ngoài vậy, trong kia có 4 người thôi tất cả xông vào
    không phải được sao?


  • Ngươi không biết quy định à chỉ tối đa được 4 người đi vào thôi, 4 người
    chặn cửa kia cũng là ở chung 1 phòng chuyên cản trở người vào ăn, ai có bản
    lĩnh thì mới được vào, ài xem ra hôm nay bị đói rồi!


  • 4 người trong kia cũng là người mới à? Đằng Sơn hỏi.


  • Bọn họ đã là đấu giả cấp 1 hết rồi, chỉ có mấy phòng có thể vượt qua được
    họ mới có thể vào ăn thôi ra nhìn bảng giới thiệu bên kia kìa!


  • Cám ơn nhé! Đằng Sơn, 4 mắt và nhà sư bước tới bảng thông báo.


Nhà ăn tổng cộng có 9 cửa, mỗi ký túc xá thông với 1 cửa, mỗi cửa sẽ có 4
người đứng chặn vượt qua mới được vào ăn.

Sau 1 giờ ai cũng có thể vào ăn nhưng chỉ còn những thức ăn khô đủ dinh dưỡng
nhưng rất khó nuốt.

Trong phòng ăn được phép đánh nhau giành chỗ ngồi nhưng không được phép đánh
chết người, không được ném đồ ăn, mỗi lần lãng phí đồ ăn phạt 1 đêm canh gác
và 200.000 USD.


  • Cái gì? 200.000 đô? nhà sư trợn tròn mắt.Nhà hắn làm công nhân lấy đâu ra
    tiền cơ chứ mỗi tháng được 4000 đô là tốt rồi không ngờ có ném đồ ăn cũng mất
    5 tháng tiền lương của cha hắn.

Đằng Sơn và 4 mắt thì không hề quan tâm tới số tiền này vì nó quá nhỏ quan
trọng là việc tranh giành kia, không ngờ vừa mới vào học đã phải tranh giành
chỗ ngủ rồi lại đến cái ăn, đây đúng là nơi rèn luyện tốt.

Phòng Đằng Sơn chỉ có 3 người, xem ra các phòng khác cũng có mấy phòng 3 người
liên hợp lại cũng rất khó để vào được nhà ăn.

“Cũng phải giúp đỡ mọi người bữa cơm đầu tiên!” Đằng Sơn ngĩ, hắn nhìn mấy
người vừa mới đánh nhau tranh chỗ xong đã phải đánh tiếp để vào ăn, mới buổi
đầu tiên mà đã khổ cực như vậy thật hơi quá.


  • 4 mắt, sư cọ chúng ta vào ăn thôi! Đằng Sơn nói.


  • Được, nhưng không biết lão đại muốn ta dẹp đường trước không? Nhà sư hưng
    phấn nói.


  • Uh cả 4 mắt cũng lên đi, giúp đỡ mấy người đang chửi bới kia 1 hôm! Đằng
    Sơn thấy mấy người vừa đến đã phải đánh nhau 1 trận rồi đi ăn cũng phải đánh
    chắc cũng không còn thể lực nên mới giúp đỡ 1 phen.



Vị Thần Đất Việt - Chương #21