Ta Chỉ Thu Phí


Người đăng: stbboyly

Nghe đến đây, các trưởng lão của tứ đại tông môn thầm chửi 3 tên cáo già này,
nhưng mọi người đều biết đây là lệnh từ phía Thanh Long Điện và gia tộc ẩn
danh cũng không có gì lạ, bởi vì tuy Sơn mạch dã sơn thuộc về Thanh Bình Thôn,
diện tích khá rộng lớn nhưng nơi này ưa hòa bình không chém giết vì không muốn
Thanh Bình Thôn bị các thế lực, tiểu thế lực,... thâu tóm và tiêu diệt nên từ
những lão quái vật ở Thanh Long Điện, gia tộc ẩn danh đưa ra lệnh không được
tranh đoạt, chém giết người Thanh Bình thôn, muốn vào thanh bình thôn cũng
phải đóng lệ phí nhất định, trọng bảo xuất thế người Thanh Bình thôn không
tham gia nhưng vẫn phải trả chi phí thiệt hại trước, vì vậy mấy tên trưởng lão
chỉ cười khổ mà thôi.

- Thì ra là vậy! Vậy ta trả chi phí thiệt hại trước. Một vị trưởng lão của
Độc Môn bước lên và móc từ túi trữ vật của mình ra 100 tinh mạch sơ cấp tương
đương cho 10 vị trưởng lão của Độc Môn.

Cũng như vậy các vị trưởng lão của các đại tông môn cũng như thế, lăng không
đến và đưa 100 tinh mạch sơ cấp.

Sau khi thu xong các tông môn thì 3 vị trưởng lão của Thanh Bình thôn không bỏ
qua các tiểu môn phái và tán tu phía xa.

Nhìn thấy vậy các vị trưởng lão của các đại tông môn mới biết thế nào là ăn
cướp trắng trợn.

Tuy tinh mạch sơ cấp đối với các vị trưởng lão của tứ đại tông môn không đáng
là bao nhưng đối với người bình thường là một số tiền lớn. Tinh thạch này tuy
không hiếm nhưng cũng không phải là đất đá, phải nơi có nguồn nguyên khí đủ
nồng đậm mới có thể tạo ra những tinh thạch khởi nguyên, sau đó còn phải qua
luyện hóa mới trở thành tinh thạch tinh thuần, nó có tác dụng rất lớn về tăng
cường tu vi, hỗ trợ đột phá,... Nếu đổi ra tiền thì giá của một viên tinh
thạch sơ cấp cũng bằng một ngàn xu, đối với người bình thường là một con số
rất lớn. Vì vậy tuy đối với người của tứ đại tông môn, tiểu môn phái, cường
giả tán tu không đáng là bao nhưng vẫn có tán tu đến 1 tinh thạch cũng không
có, hơn thế, ngoài tầm vài ngàn người tán tu, cùng tiểu thế lực thì số tiền
tinh thạch thu về khủng bố cỡ nào.

Sau một canh giờ thì 3 vị trưởng tộc của thanh bình thôn cũng cáo từ để lại
phía sau từng ánh mắt bất thiện cảm với mình.

- Ha ha, lần này cũng kiếm được kha khá.

Vị trưởng lão đi đầu cười lớn.

- Đại ca, cũng sắp đến ngày đó rồi, chúng ta cũng nên thừa dịp này tăng
thưởng lên kiếm một vài nhân tài trong thanh bình thôn ta.

Vị lão già đứng phía sau lên tiếng nói.

Vù..ù.....ù..ù..ù.....

Tiếng xé gió của Bạch Thiên sư rời được ngàn dặm thì bên bảo vậy cũng bắt đầu
xuất thế.

- Cũng nên bắt đầu thôi.

Một vị trưởng lão của Đao Môn thì thào nói, cũng không chậm liền lao về phía
bảo vật.

- Lãng Tam Phong, ngươi xem chúng ta là không khí sao?

Thấy trưởng lão Đao Môn Lăng Tam Phong lao lên đoạt bảo thì một vị trưởng lão
Độc Môn lao lên nghênh chiến với trưởng lão Đao Môn Lăng Tam phong.

- Au phách, ngươi xem có bốn sự ngăn cản ta không.

Trưởng lão bị người ta gọi là Lăng Tam Phong không để ý vẫn lao lên phía bảo
vật.

- Các ngươi vội vàng quá rồi, vậy xem ai có cơ duyên.

Một vị trưởng lão của Thiên Kiếm môn yêu kiều bay về phía bảo vật nói, không
chậm, đồng thời rút kiếm ra chém về phía trước hai đường kiếm cực kỳ huyền ảo.

- Phong Nguyệt Tinh Kiếm.

Thấy trưởng lão Thiên kiếm môn bắt đầu động thủ thì các vị trưởng lão còn lại
không chậm né và tay cũng hóa chưởng bay về phía trưởng lão Thiên Kiếm môn.

Ở phía ngoài tầm 200 dặm, những tán tu ở đây đều là cường giả, nhưng so các
trưởng lão tứ đại tông môn thì không có mấy người có thể sánh được, nhưng
không phải là không có. Những người này lăng không quan sát cuộc chiến phía
các trưởng lão tứ đại tông môn giao tranh mà không khỏi cảm thán nghị luận.

- Thật mạnh... nếu ta có thực lực như thế thì.... một tên tán tu ở ngoài cảm
thán một câu chưa dứt thì bị tên bên cạnh mắng.

- Ngươi mơ tưởng vừa thôi, dựa vào thiên phú như ngươi sao?

Lúc này cách nơi bảo vật tầm gần hai ngàn dặm, nơi đấy phong cảnh yên bình,
cũng nhộn nhịp huyên náo, người người qua lại mua bán,...

Không xa lạ gì đây là Dã làng phía nam.

- Tiểu Lãng, ngươi nhớ chưa?

Hoàng Vũ lại hỏi tiểu Lãng. Tiểu lãng này không phải ai khác mà chính là tên
thiếu niên lạ mất trí nhớ chín ngày trước, không còn cách nào bọn họ đành chấp
nhận đặt cái tên là Tiểu lãng.

Hai ngày nay mọi người đều dành thời gian chỉ dạy phương pháp đi săn theo
nhóm, kĩ thuật, đáng kinh ngạc là tiểu lãng học rất nhanh, thương thế đã khôi
phục hoàn toàn, tốc độ khôi phục làm mọi người khiếp sợ không thôi.

- Vâng, ta hiểu rồi, vậy bao giờ chúng ta đi săn ?

Tiểu Lãng háo hức hỏi mọi người.

- Ngày mai chúng ta bắt đầu, bây giờ chúng ta đi mua cho ngươi ít dụng cụ.

La Hoàng đứng dậy nói và bắt đầu vẫy tay ra hiệu mọi người đi theo.

- Lúc này La Anh Tuấn vừa đi vừa lâu bâu Tiểu Lãng.

- Tiểu Lãng, chín ngày qua,ngươi dùng của chúng ta không ít tiền rồi đó.

Nghe vậy Tiểu Lãng có chút áy náy không nói nên lời.

- Ta....ta...

Nghe vậy, La hoàng trừng mắt với La Anh Tuấn rồi đi lại vỗ vai. Tiến thẳng và
nói.

- Không sao, sau này đi săn trả cho chúng ta là được. Ngày hôm sau, vẫn như
thường ngày cứ tầm giữa canh 5 (4h sáng) phùng lão vẫn vác dao đi qua Dã Làng
kiếm củi,chỉ khác hơn là hôm nay lại có thêm một thanh niên nữa, vị thiếu niên
này chẳng ai khác ngoài tiểu lãng ngốc, tuy nói là tiểu lãng ngốc nhưng thật
ra tiểu lãng rất thông minh, nhanh nhẹn chẳng qua mới đầu mọi người hỏi cái gì
cũng chẳng biết nên mới đặt cho cái biệt danh như vậy mà thôi.

(Ta đang tăng số lượng chữ lên, tăng dần đều thôi, ae thông cảm vì số chữ hơi
ít vì ta không có thời gian đăng nên khoảng t7, CN mới có chương).


Vị Thần Bí Ẩn - Chương #8