Tên Ngốc


Người đăng: stbboyly

Lúc này, thấy chàng thiếu niên có dấu hiệu tỉnh lại, bây giờ mọi người ai cũng
rạng rỡ lên, nghĩ cũng phải, nhớ tới 2 ngày trước......

2 ngày trước.

- Cái gì, ta không nghe nhầm chứ?

La Anh Tuấn trợn hai con mắt lên nói.

- Không nhầm đâu, ta tốn bao nhiêu dược liệu trị thương tốt, lấy các ngươi 53
xu là đã giảm cho các ngươi hai xu rồi.

Vị lang trung bình tĩnh trả lời.

- Bạch y lang trung, đằng nào chúng ta cùng chung một làng, năn nỉ người giảm
giá xuống được không?

Lúc này La Hoàng đành xuống mặt nói.

Sau một ngày năn nỉ cuối cùng giá từ 53 xu giảm xuống còn 50 xu.

Bây giờ mọi người nghĩ lại vẫn thấy ấm ức. Lúc này đây, sau hai ngày tĩnh
dưỡng và chăm sóc mọi người lại tốn thêm 5 xu để tẩm bổ cho tên tiểu tử không
quen này nên mọi người cũng cảm thấy rất xót xa.

- A.....A.....A.... đau quá!

Chàng thiếu niên này cuối cùng cũng vang lên một giọng nói đầy sự đau đớn.

Lúc này, mọi người đều tập trung vào tiêu điểm chính, đó là vị thiếu niên này.

Sau khi kêu lên sự đau đớn thì Phùng lão bước vào trên tay là một tô cháo
trắng cùng với một bát thuốc.

- Tỉnh rồi à, chàng trai trẻ?

Lão thúc này tiến lại mọi người đều xê ra và đi ra ngoài, bây giờ Phùng lão
đặt tô cháo và bát thuốc lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường và nói.

Lúc này đây trong phòng còn lại ba người, hai người khỏi đoán cũng biết, người
còn lại đương nhiên là một tên ngốc nghếch và hiếu kì, không ai khác đó chính
là tên tiểu tử La Anh Tuấn.

Bây giờ chàng thiếu niên từ từ mở mắt ra và hình ảnh bắt đầu rõ dần. Lúc này
nhìn thấy có hai người trước mặt, một già một trẻ. Sắc mặt của chàng thiếu
niên này hiện lên vô sợ hãi nhưng do thân thể bị thương nghiêm trọng nên chỉ
có thể sợ hãi lắp ba lắp bắp nói....

- Các.....các.....các.....các... n..n..ngươi là..là...là........ai?

(Các bạn có cảm thấy kì lạ là một người trái đất xuyên không qua hành tinh
khác mà vẫn giao tiếp được phải không? Một số truyện thường mắc lỗi này, mình
sẽ giải thích sau khi tên thiếu niên này khôi phục trí nhớ)

Nghe thấy giọng nói và biểu cảm đầy hoảng sợ kia thì Phùng lão tiến lên cạnh
đầu giường nói với một chất giọng mà người ta có thể tin tưởng được.

- Tiểu tử, ngươi đừng sợ, là bọn ta cứu ngươi về và chăm sóc cho ngươi.

Nghe thấy lão phùng nói vậy, La Anh Tuấn lau bau tiếp lời vào:

- Đúng vậy, vì cứu ngươi mà bọn ta hết bao nhiêu là tiền, với lại ngươi làm
sao bị thương?

Nghe đến ngươi làm sao bị thương thì......

Cơn đau đầu của thiếu niên kia dâng lên.

- A....A....A.... đầu ta đau quá! Ta là ai, sao ta không nhớ gì thế này? Tại
sao ta lại bị như vậy, ta là ai chứ? Rốt cuộc ta là ai?

Lúc này đây thì tâm trạng của vị thiếu niên này trở nên hoảng loạn, 5 tên kia
đứng ngoài bàn luận trên trời dưới đất cũng lao vào.

Lúc này mọi ngươi cố trấn an, thuyết phục khản cả cổ thì tên thiếu niên này
bắt đầu bình tĩnh, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, bây giờ cũng đã chập
chiều, 6 tên kia bắt đầu trở về làng.

Sau 3 ngày nằm tĩnh dưỡng, ngày thứ tư bắt đầu xuống giường làm quen, ngày thứ
năm bắt đầu tìm hiểu và học hỏi. Lúc này tên ngốc này cũng làm cho Phùng lão
khiếp sợ về khả năng khôi phục nhưng lại buồn bực vì tên này còn ngốc hơn La
Anh Tuấn, mắt năm ngày mọi người mới giúp tên này hiểu hết một số chuyện và
làm quen.


Vị Thần Bí Ẩn - Chương #5