Tiếp Nhận Thử Thách.đã Đủ Khả Năng Hay Chỉ Là Ngẫu Nhiên?


Người đăng: vutiendat20091998@

Thế Giới đã từng trải qua 2 thời kỳ trước khi Khoa Học phát triển mạnh mẽ như
ngày nay.

Thời kỳ đầu tiên được gọi là Kỷ Nguyên Phép Thuật.

Đã từ lâu, tính đến nay đã gần ba ngàn năm. Trên Thế Giới này xuất hiện một vị
vua, một vị vua của sự kỳ diệu, sáng tạo. Ngài sở hữu trí thức vô cùng vô tận
của Thế Giới.

Ngài trở thành [Đấng Toàn Tri] của cả Nhân Loại. Solomon, người được mọi người
tương truyền rằng đã tạo ra toàn bộ những khái niệm về Phép Thuật, Ma Pháp.
Ngài đã xây dựng một Thế Giới với muôn vàn sự kỳ diệu. Phép màu luôn tồn tại
khắp nơi.

Solomon cứu lấy Thế Giới trong tay phụ thân của Ngài, David. Tuy đã nói rằng
Solomon là người tạo ra Thế Giới với sự màu nhiệm, nhưng David lại là người
khởi đầu nó. Chỉ là, David không hề có ý nghĩ tốt đẹp sẽ đưa Thế Giới đến sự
phồn thịnh, phát triển. Ông đã không ngừng nuôi nấng ham muốn khiến bản thân
mình trở thành một khái niệm không thể tồn tại, [Đấng Toàn Năng].

Bản thân thế giới, bất kể là thế nào đi nữa, dù có bất thường đến mức nào,
cũng không chấp nhận [Toàn Năng] tồn tại. [Toàn Năng] khiến thế giới mất đi
cân bằng. Cho nên, thế giới chối bỏ tồn tại đó khỏi [Quy Luật] của nó. Chối bỏ
ở đây không phải là xóa sổ, mà là tống khứ.

David hiểu đó, nhưng ông vẫn ấp ủ kế hoạch giúp mình thoát khỏi [Quy Luật] của
Thế Giới và trở thành [Đấng Toàn Năng].

Tuy nhiên, Solomon là người đã phá tan kế hoạch của David. Cuộc chiến giữa
người cha và người con diễn ra chỉ có sự hỗn loạn. Hậu quả của cuộc chiến ấy
để lại quả thật quá nghiêm trọng------- Thế Giới bị tàn phá nặng nề.

Solomon cùng với tùy tùng của Ngài, 72 Ma Thần, chiến đấu và hy sinh không
biết bao nhiêu để dành lại được Thế Giới trong tay David, David đã chết là
quay về với dòng chảy [Luân Hồi]. Nhưng Thế Giới đã không còn nguyên vẹn như
xưa. Solomon cùng với tùy tùng của Ngài đã quyết định hy sinh toàn bộ mọi thứ
để Thế Giới có thể quay lại đúng hướng của nó.

Với ma lực vô hạn, Solomon đã hòa mình vào [Quy Luật] của Thế Giới. Và cả 72
tùy tùng của Ngài cũng làm điều tương tự. Họ hóa thân mình thành 72 [Cánh
Cổng] tọa lạc tại 72 vị trí khác nhau trên Thế Giới để khóa lại mọi đường lối
.

Vì sự hy sinh đáng giá đó, Thế Giới đã trở lại sự yên bình vốn có.

Part 2

Thời kỳ thứ hai sau Kỷ Nguyên Phép Thuật, Thời Đại Thần Linh.

Trải qua quá trình phát triển, có những thứ mới được sinh ra và thay thế cái
cũ.

Đây là thời điểm mà con người đấu tranh rất khốc liệt, máu và nước mắt đã đổ
xuống không thể nào đo đếm được. Mọi thứ là vì sự phát triển của con người. Và
trong thời đại hỗn loạn như vậy, những người có được sự nổi trội như vua,
chúa, các pháp sư,...đều có cơ hội được những người đời sau viết lên tiểu sử
về mình, họ đều là các Vĩ Nhân.

Vĩ Nhân là những nhân vật có những thành tích vô cùng sáng lạng ở rất nhiều
lĩnh vực trong quá khứ đã được vô số quần chúng công nhận. Trong số họ không
thể nào bám trụ được với bánh răng Thời Gian mà ra đi. Có một số khác, họ mất
tích và người đời để lại những lời đồn thổi rằng “họ đã chết”.

Mãi cho đến tận bây giờ, đã có nhiều Huyền Thoại về những Vĩ Nhân được lưu
truyền cho người đời nhớ đến.

Thần Linh sinh ra nhờ [Quy Luât] của thế giới, họ được sinh ra và đảm nhiệm
nhiệm vụ “duy trì căn bằng của thế giới”.

Cũng vì đảm nhận nhiệm vụ ấy mà Thần Linh không bao giờ có tuổi thọ. Họ sống
mãi để tiếp tục lấy khả năng của mình để thế giới có thể tiếp tục tồn tại. Và
hơn nữa, Thần Linh, chính họ không được [Quy Luật] trực tiếp sinh ra, mà là do
Nhân Loại tôn thờ, cho họ tín ngưỡng và cho họ một hình dáng cố định.

Thần Linh và Nhân Loại, Khoa Học và Phép Thuật hỗ trợ nhau tạo nên Thời Đại
Thần Linh.

Part 3

Giai đoạn thứ 3, những thành quả cao nhất của con người đều nằm ở thời điểm
hiện tại, Thời Đại Khoa Học.

Khoa Học là thứ đã và đang phát triển, khiến con người cải thiện cuộc sống tốt
hơn. Tuy nhiên, cái gì cũng có cái tốt, xấu của nó. Khoa Học phát triển khiến
Phép Thuật bị phai mờ đi. Nhưng không phải vì vậy mà Phép Thuật biến mất khỏi
suy nghĩ của con người. Nó tồn tại qua những giấc mơ, phim ảnh, tưởng
tượng,....Hơn thế, Phép Thuật vẫn được con người nghiên cứu, nhưng chỉ có điều
là không phát triển bằng với Khoa Học được.

Thời thế thay đổi, Khoa Học dần thay thế Phép Thuật. Phép Thuật trong quá khứ
của Solomon phát triển mạnh mẽ không ngờ nay đã không còn.

Solomon hòa mình vào [Quy Luật] của thế giới nhưng Ngài không hề ra đi toàn
vẹn, Ngài vẫn để lại một vật. 72 tùy tùng của Ngài đã xây dựng cho Ngài một
lăng mộ được bảo vệ với một Kết Giới do chính Phép Thuật mà Solomon tạo ra và
không ai có thể biết được vị trí thật ngoài 72 người tùy tùng của Ngài.

Trước khi qua đời, Solomon còn để lại một cơ chế. Ngài cho hay:

-Một khi ta được tìm thấy, tức là con người đã đủ khả năng và ham muốn với tới những thứ ngoài sự hiểu biết của họ. Khi đó, ta sẽ hồi sinh cùng lịch sử và thử thách với “toàn bộ” Nhân Loại-

Lời di ngôn này, như một thử thách cuối cùng mà Ngài đưa ra cho Nhân Loại.

Part 4

Khu vực Trung Đông, 1998.

Tại ngọn đồi trong Givat Ram và lân cận thành phố Jerusalem, Quốc gia Israel.

Viện Bảo tàng Quốc gia Israel tọa lạc tại nơi này. Đã có rất nhiều cuộc khảo
cổ được thực hiện trước khi viện bảo tàng này được xây dựng.

Jerusalem là nơi Solomon được sinh ra, cũng là nơi Vương Quốc Phép Thuật đã
từng rất huy hoàng, vững chắc mà đứng trên mảnh đất này. Lăng mộ của Solomon
do các tùy tùng xây dựng ở đây vì nó là quê nhà của Ngài.

Viện bảo tàng này đã được tăng cường kể từ 1 tháng trước. Chính phủ Israel đã
ra lệnh để bảo vệ một vật rất quan trọng, đúng hơn là một cái xác.

Người Irsael và Do Thái luôn mang lòng kính trọng đối với vị vua vĩ đại từng
trị vì Vương Quốc Phép Thuật. Sự hy sinh của Ngài luôn đi sâu vào con tim của
từng người dân của đất nước này. Họ tự hào vì điều đó.

Vì thế, mọi thứ mà Kỷ Nguyên Phép Thuật để lại, vẫn được người dân Israel và
Do Thái giữ gìn rất kỹ.

Bảo vệ gác đêm và đi tuần tra viện bảo tàng là công viện thường ngày ở mọi
viện bảo tàng. Israel cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, do lệnh của chính phủ mà họ phải tăng cường đi tuần và nhân lực. Vì
lý do, gần đây ở những nước lân cận cũng xảy ra tình trạng vài vụ đột nhập và
cướp đi một vài vật có giá trị văn hóa.

Trời đã về đêm. Gần viện bảo tàng Israel có một cửa hàng bán thức ăn nhanh.
Một chàng thanh niên với làn da nâu đội chiếc nón đen với bộ đồng phục bảo vệ
của viện bảo tàng vừa mới mua hàng từ trong bước ra.

Vẻ mặt cậu ta trông khá vui, cậu ta rải bước và hướng thẳng đến Viện bảo tàng
Israel.

Trên đường đi không thấy một bóng người, chỉ có những ánh đèn đường, cậu thanh
niên ấy tiếp tục đi mà không để ý rằng đang có một bóng người núp trong bóng
tối đi theo cậu ta.

....

Bên trong Viện bảo tàng Israel. Phòng bảo vệ gần cửa ra vào chính của viện bảo
tàng.

Có đến ba nhân viên bảo vệ trực ca đêm ngày hôm nay. Nhưng lúc này chỉ có 2
người nhân viên này đang cùng nhau dùng cà phê giúp cho tinh thần tỉnh táo hơn
mỗi khi gác đêm.

Lúc này đã là 11 giờ hơn và các lao công cũng đã dọn dẹp xong, chỉ còn việc
tắt điện và tuần tra của ba nhân viên bảo vệ nữa mà thôi.

Cạch

Cánh cửa phòng bảo vệ mở ra. Cậu thanh niên nhân viên bảo vệ khoảng 24 tuổi
bước vào trong phòng với bộ đồng phục bảo vệ màu xanh nhạt. Tay phải cậu cầm
nắm cửa, tay trái cầm chiếc nón và một túi ni-lôn có đựng thức ăn nhẹ bên
trong. “Cậu” thanh niên này vừa mới đi mua hàng ở cửa hàng gần đây.

“Xin chào, tôi đến trực ca đêm ngày hôm nay ạ” Thanh niên nở nụ cười hưng
phấn. Mặc dù làm công việc ban đêm rất hại cho sức khỏe nhưng chàng trai này
vẫn thể hiện sự nhiệt huyết với công việc này.

“Ồ! Tôi chưa thấy cậu ở đây bao giờ. Lính mới à?” Một trong hai người trung
niên, nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ trực đêm của ngày hôm nay, lên tiếng khi
nhìn thấy cậu thanh niên với vẻ mặt háo hức kia mở cửa bước vào.

Nội thất trong phòng bảo vệ không quá tiện nghi. Có điều hòa, nơi trao chìa
khóa, các màn hình đang hiện những hình ảnh thu được từ những camera được
thiết lập khắp nơi trong viện bảo tàng, một bộ bàn ghế sô pha. Căn phòng chỉ
với diện tích 20m2 nhưng vẫn có thể thấy mọi thứ được sắp xếp rất thoáng.

Khi nghe đồng nghiệp của mình lên tiếng, người trung niên còn lại đang ngồi
trên chiếc ghế dựa quan sát các màn hình ti-vi cũng quay sang nhìn cậu thanh
niên.

“Vâng. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhận công việc bảo vệ gác đêm. Tên tôi là
Joseph”

Cậu thanh niên giới thiệu tên mình với hai người kia trong lúc cậu treo chiếc
nón của mình trên chiếc giá được đặt gần cửa ra vào.

“Trông nhóc có vẻ nhiệt tình quá nhỉ. Thế nào? Có muốn nhập hội với bọn ta
không?” Người trung niên vừa quay sang nhìn Joseph, cười nhẹ và nói.

“Vậy, hai người có muốn dùng chung với tôi không? Tôi có mua đến 4 phần ăn ở
cửa hàng thức ăn nhanh gần đây”

Cậu thanh niên cười. Cậu bước đến chiếc bàn và đặt túi ni-lôn lên.

“Ohoho~ lính mới đúng là tốt thật đấy!” Người trung niên ngồi trên ghế sô pha,
cũng là người đã mở lời với Joseph đầu tiên vui vẻ nhận lòng tốt của Joseph.
Trông hình dáng to lớn với cái bụng phệ kia của ông ta thì có thể thấy người
trung niên này chưa thỏa mãn với tách cà phê mình vừa nhâm nhi.

“Ăn vừa thôi, Nathan. Vừa nãy cậu đã ăn cả một lô rồi đấy” Đồng nghiệp của
Nathan to bự than phiền. Ông tên Kalin, và trái ngược hoàn toàn với Nathan,
Kalin khá gầy.

“Chuyện đó chả liên quan đến việc cái bụng của tôi đang biểu tình cả” Nathan
xệ mặt và nhìn Kalin như thể “cậu nói nữa thì tôi sẽ ăn luôn phần của cậu”
vậy.

“Hai người đừng như vậy chứ. Vậy chú là Nathan, còn chú?” Joseph khuyên can
rồi nhìn Kalin.

“Tôi là Kalin. Thôi được rồi, cho tôi 1 phần đi. Cảm ơn trước luôn. Tiện thể
thì, chào mừng đến với công việc” Kalin gãi đầu, ông liếc nhìn Nathan và tỏ ra
bó tay với anh bạn của mình.

“Vâng. Của chú đây, chú Kalin” Joseph lấy ra 1 phần hamburger từ túi ni-lôn,
Kalin cũng đứng dậy và bước từ tốn về phía Joseph để nhận chiếc hamburger.
Trong khi đó, Nathan đã mở phần ăn trong bao giấy gói hamburger ra và bắt đầu
ăn ngấu nghiến.

Kalin cũng không ngần ngại ngồi xuống ghế sô pha và bắt đầu ăn phần hamburger.
Joseph đột nhiên buôn ra một cái nhếch mép một cách lặng lẽ.

Trong lúc hai người kia đang ăn thoải mái, Joseph bước đến trước những chiếc
màn hình đang ghi lại những vị trí rất nhỏ, khó có góc khuất nào có thể tránh
khỏi tầm nhìn của camera cả.

Sau một hồi quan sát màn hình, Joseph quay đầu lại nhìn. Lúc này, Nathan và
Kalin đã ngủ.

“Mặc dù nói rằng đề cao phòng vệ, nhưng mình chẳng thấy có cái gì khó cả…” Sau
khi đã biết rằng thuốc đã ngắm, Joseph đảo mắt về phía ổ điện gần đầu thu
hình, thứ lưu trữ lại những hình ảnh mà camera ghi lại.

*Không biết trong này có thứ gì đáng giá để mình đem về trưng không nhỉ?”

Joseph đưa ánh mắt của mình theo những sợi dây điện và nâng sợi dây nối với
đầu thu hình. Sau đó cậu rút phích cắm ra khỏi ổ điện. Trên màn hình mặc dù
không xảy ra chuyện gì, nhưng thực chất chúng chỉ để “quan sát” chứ không còn
chức năng “ghi lại” nữa.

“Joseph” nhanh chóng cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ ra.

Sự thật đã được phơi bày trước mắt. “Joseph” này là “hàng giả”, thật ra anh ta
là tên trộm mà chính phủ đang vô cùng đề cao cảnh giác. Nhưng có vẻ việc đề
cao ấy chả ăn thua gì với người đàn ông này.

Tên của anh chàng này là Del. Del trộm những cổ vật có giá trị văn minh của
các quốc gia và đến hiện giờ vẫn chưa bị tóm.

Sở thích của anh ta rất dị….phải nói sao nhỉ. -Những nơi đó không đáng trưng
bày những thứ đẹp tuyệt trần ấy. Lấy danh dự của vua trộm, ta sẽ không cho
những thứ đẹp đẽ ấy bị mất giá trị ở những nơi như vậy…-, trích lời của Del
trong quá khứ trước khi anh trở thành một tên trộm khét tiếng.

Sau khi đã hoàn thành việc ngăn chặn danh tính của mình bị phát hiện mặc cho
mình vẫn đi hiên ngang trong hành lang, Joseph bước ra khỏi phòng bảo vệ và
bước đi vào một hành lang của Viện bảo tàng.

Cuộc tìm kiếm “cái đẹp” của Del bắt đầu------

Del cũng không hề biết chuyện gì sẽ diễn ra khi cái tò mò của cậu ta bán đứng
chính mình.

Part 5

Kết Giới được tạo ra bởi 72 Ma Thần không phải toàn vẹn. Họ lập ra Kết Giới
này cùng mong muốn để Solomon vẫn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, dù Ngài
đã ra đi. Những lời của Ngài để lại khiến cho tùy tùng của mình băn khoăn,
nhưng không phải vì vậy mà họ không quyết định.

Họ vẫn quyết định để Solomon thấy được ánh trăng, biểu trưng của sự huyền
diệu. Và Kết Giới ấy mang tên [Nguyệt Chu Luân]. Kết Giới này mở ra mỗi năm
hai lần, ứng với chu kỳ của hiện tượng nguyệt thực, hiện tượng Mặt Trăng máu.

Trùng hợp thay ngày hôm nay chính là ngày mà vòng tuần hoàn mỗi một năm hai
lần ấy lại diễn ra.

Mặt Trăng đã bắt đầu nhuốm lên màu đỏ của máu. Ánh trăng đỏ chiếu rọi xuống
những nơi nằm ở bán cầu quay về phía Mặt Trăng, Israel nằm trong khu vực này.

Ánh trăng tựa như một thứ huyền ảo khiến con người ta muốn chìm đắm theo sự
yên tĩnh ban đêm mà nó mang lại.

Phía trên Viện bảo tàng Quốc gia Israel. Có một khu vực mà người dân và chính
phủ của nước Israel yêu cầu phải xây dựng bằng kính cường lực. Bởi vì người
dân nơi đây luôn mang trong mình suy nghĩ rằng vị vua của sự nhiệm màu kia,
vẫn đang sống.

Vì thế họ muốn Ngài vẫn nhìn thấy ánh sáng của niềm hy vọng mà Ngài đã tạo ra,
vẫn luôn muốn thể hiện cho Ngài thấy rằng con đường mà Ngài đã tạo ra không hề
phí phạm sự nhân ái của Ngài.

Ai có thể hiểu được lịch sử của Iserael và những mong muốn này của tùy tùng và
dân chúng, cũng phải khâm phục. Tùy tùng muốn Solomon có thể yên nghỉ mà quan
sát sự tình thế gian trong sự bình lặng của màn đêm, trong khi dân chúng muốn
Ngài sống, muốn Ngài trị vì, dẫn dắt họ một lần nữa.

Không phải vì người dân hiểu cách hoạt động của Kết Giới này, mà là nhưng thứ
di vật của Solomon họ đều đặt tại nơi này. Vẫn còn một vài thứ khác, nhưng
chúng được đặt ở những vị trí trong căn phòng có trần nhà làm bằng kính này.

Ánh trăng đó kia chiếu rọi qua khung trần nhà được làm bằng kính. Nó chiếu đến
một vật đang được trưng bày dưới khung kính.

Một quyển sách được trưng trên một cái bục dùng để lật đọc mà không còn phải
cầm lên, rất vừa tấm mắt của người sử dụng. Và quyển sách này là một trong số
những cổ vật mà Solomon để lại, Ars Notoria.

Ars Notoria ẩn chứa vô số kiến thức của Ngài về Phép Thuật. Tuy vậy, nó chỉ là
một phần nào đó mà thôi. Vẫn còn rất nhiều thứ mà Solomon không hề đề cập
trong Ars Notoria, khiến mọi thứ vẫn còn rất bí ẩn.

Israel từng bị gây chiến bởi một nhóm thế lực thần ẩn bao gồm nhiều pháp sư
mạnh mẽ. Chúng gây ra rất nhiều thiệt hại cho Israel chỉ vì Ars Notoria. Pháp
sư mạnh mẽ mong ước kiến thức mới với họ, và Ars Notoria là mục tiêu của họ.

Ai mà lại không muốn những thứ Phép Thuật đã đạt gần đến trình độ Ma Pháp của
vị vua Phép Thuật ấy?

Quyển sách đột nhiên mở toang ra, những tờ giấy cũ kỹ bắt đầu lật ra, lật ra
một cách vô hình. Cứ như có một luồng gió nào đó thổi cho quyển sách lật ra
vậy.

Soạt soạt---------

Liên tục được lật ra, mãi đến trang có hình ảnh của ánh trăng, vòng tròn Phép
Thuật và những dòng chữ như chú văn đang dần dần phát sáng lên cùng màu với
ánh trăng máu kia.

Từng dòng văn tự khó hiểu sáng lên, rồi đến vòng tròn Phép Thuật với kết cấu
lạ lùng sáng lên cho đến khi toàn bộ những thứ gọi là hình ảnh, ký tự trên
trang giấy cũ kỹ kia đã được bao bọc bởi hào quang màu đỏ.

Crắc---------

Một âm thanh vỡ nứt vang vọng ra cả một khu vực. Bên trong hành lang và ngắm
nhìn những di vật, Del đã nghe được tiếng động lạ này.

“Tiếng gì thế?!” Del buông ra những lời này trong vô thức và hướng ánh mắt về
phía cuối hành lang, nơi đã truyền cái âm thanh kỳ lạ ấy đến chỗ anh.

Del bắt đầu đi về phía cuối hành lang, bởi vì anh không hề sử dụng cách cắt
hết mọi nguồn điện để đột nhập nên vẫn còn điện cho đèn để anh có thể thoải
mái đi lại mà không sợ vấp phải thứ gì.

-Mười phút trôi qua-

Del đã đi xung quanh tất cả các hành lang và hiện giờ anh ta đang bị đơ người
trước hiện tượng mà anh ta đang phải chứng kiến trước mắt mình.

Một cánh cổng.

Không phải một cánh cổng bình thường. Cánh cổng này tỏa một loại cảm giác cứ
như đang thu hút người khác vậy. Del với bản tính tò mò ngay lập tức mắc câu.

Anh ta từ từ tới gần về phía cánh cổng kỳ lạ kia hơn nữa mà bản thân không hề
nhận ra rằng mình đang từ từ bị cánh cổng điều khiển.

Cộc cộc----

Những tiếng bước chân vang ra rõ nhẹ nhưng vẫn không tránh khỏi việc lan
truyền xung quanh bởi sự yên lặng của không gian. Sự yên lặng đến đáng sợ. Một
dấu hiệu không hề tốt lành đến từ cánh cổng.

Del với cặp mắt vô hồn dần bước vào trong cánh cổng được bao bọc bởi luồng
sáng màu đỏ thảm và bên trong cánh cổng chỉ là một màu đen ngòm. Thân ảnh của
Del dần biến mất bên trong cánh cổng.

Mười phút sau, bên trong cánh cửa vọng ra một thét thảm thiết, nhưng nó dường
như phát ra từ nơi rất sâu bên trong cánh cổng. Một tiếng thét chỉ vang lên
một lần và tắt ngúm. Cánh cổng vẫn tiếp tục mở ra ở đó, mãi cho đến khi một
bóng đen bước ra------


Thử thách------bắt đầu--------


Vĩ Nhân Luân Hồi Ký - Chương #1