Bắt Đầu Sấm Quan


Người đăng: TN_Sky

Mê trận, đây có lẽ là thử thách khó khăn nhất ở bên ngoài Thiên Mục
Đỉnh này, dù cho là Tứ Phương Các thiên tài có được đặc thù con
đường để thông qua cũng phải cẩn thân. Dù sao chỉ cần đi sai một
bước cũng sẽ có khả năng bị cuốn vào mê trận, bất quá Mê trận này
đối với Tiêu Vũ không có chút cản trở nào, trên đời này Tiêu Vũ
không sợ nhất chính là Ảo ảnh.

Sharingan có khả năng nhìn xuyên thấu tất cả Ảo thuật hay Ảo trận
chỉ cần người thi triển Ảo thuật tu vi không cao quá so với bản thân
là được. Ở Đấu Tông tu vi như bây giờ và có được Enternal Mangekyou
Sharingan thì Tiêu Vũ dám vỗ ngực đảm bảo rằng Đấu Thánh bày ra Mê
trận cũng không làm khó được cậu chứ đừng nói cái Mê trận trước
mặt do mấy Đấu Tông của Phệ Kim Thử tộc bày ra.

Phệ Kim Thử tộc là Yêu thú gia tộc sinh sống ở Thiên Mục Sơn Mạch
này, thậm chí họ mới là chủ nhân của Huyết Đàm bởi vì trước khi
bị nhân loại phát hiện ra họ đã nhiều năm sử dụng Huyết Đàm rồi.
Đến khi nhân loại phát hiện ra Huyết Đàm thì Phệ Kim Thử tộc đã
toàn lực bảo vệ quyền sở hữu của mình, bất quá thì Phệ Kim Thử
tộc chung quy vẫn bại trận vì số người bị lợi ích của Huyết Đàm
quá nhiều. Chỉ tính riêng Phong Lôi Các một Phân Các cũng đủ đánh
bại họ rồi càng không tính Trung Châu vô số tán tu.

Tuy nhiên thì đây vẫn là địa bàn của Phệ Kim Thử tộc, công bằng mà
nói thì bọn hắn là bên thua thiệt nên cả 2 bên đã lập ra một ước
định. Đó là Phệ Kim Thử tộc mỗi khi Huyết Đàm xuất hiện sẽ luôn
có được 2 danh ngạch và có quyền tạo ra cản trở cho nhân loại thí
sinh miễn không chết người và nhân tộc luôn đủ 8 danh ngạch là được.
Tuy giận dữ nhưng Phệ Kim Thử tộc cũng đành phải cắn răng mà bỏ đi
8 danh ngạch, vì thế họ đã tạo ra khá nhiều thử thách để cản chân
nhân loại thí sinh. Mê trận trước mặt này là một trong 2 thử thách
cuối cùng.

Xoạt

Nhấc chân đang định bước vào thì bất ngờ sau lưng Tiêu Vũ phát ra
một âm thanh giống như dẫm lên lá cây. Quay lưng lại Tiêu Vũ khá kinh
ngạc khi âm thanh đó được tạo ra bởi một con trắng như tuyết tiểu hồ
ly. Bộ lông trắng như tuyết, thân hình nhỏ chỉ bằng cơ thể em bé vừa
sinh ra kèm theo đó là một đôi mắt long lanh thỉnh thoảng lóe lên một
cái như có linh tính. Không phải Thông Linh Bạch Hồ thì còn thứ gì
vào đây, Tiêu Vũ không ngờ mình lại gặp được một con Thông Linh Bạch
Hồ trong tình huống này.

Ở trong nguyên tác thì biết bao nhiêu người đổ xô tìm kiếm tuy nhiên
ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên nhặt được một con thì ngoài ra không có
bất kì người nào tìm được con Thông Linh Bạch Hồ thứ hai cả. Chính
vì thế mà Nạp Lan Yên Nhiên cùng Tiêu Viêm mới bị lọt vào đám đông
công kích.

Tâm tính trẻ con nổi lên, Tiêu Vũ bước lại gần Thông Linh Bạch Hồ
rồi ngồi xuống. Đưa tay về phía nó, cười nói :


  • Lại đây tiểu tử

Thông Linh Bạch Hồ cực kì có linh tính đôi mắt chớp chớp nhìn Tiêu
Vũ, ngay sau đó nhảy thẳng vào lòng ngực cậu. Hơi bất ngờ vì động
tác của nó, Tiêu Vũ mỉm cười vui vẻ ôm nó đứng lên. Dùng tay vuốt
vuốt bộ lông mềm mại của Bạch Hồ, Tiêu Vũ tâm tình khá tốt, đối
với nó nói :


  • Mà ! Ngươi đã chịu theo ta thì cũng nên có một cái tên, ừm, lông
    ngươi đã trắng như vậy thì kêu ngươi là Tiểu Bạch đi, chịu không ?

Tiểu Bạch nghe Tiêu Vũ hỏi thì gật gật đầu, sau đó tiếp tục nằm im
tận hưởng Tiêu Vũ vuốt ve. Cảm thấy không còn việc gì nữa thì Tiêu
Vũ đứng lên bước về phía Mê trận, tuy nhiên cậu chỉ vừa đặt môt chân
vào đó đã bị một đạo Phong nhận từ phía sau tập kích.

Keng

Động tác tiếp theo của Tiêu Vũ làm đám người đang lao đến sững sờ,
chỉ thấy cậu đưa một tay ra đỡ lấy Phong nhận. Âm thanh như kim loại
va chạm vang lên và trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám người, Tiêu Vũ
bàn tay nắm chặt lại rồi bóp vỡ Phong nhận. Tiêu Vũ đỏ thẫm con
ngươi cùng nhìn về phía sau, nơi mà mấy bóng người đang lần lượt lao
xuống.

Tổng cộng là tám người, trong đó có cả 3 tên thiên tài của Phong Lôi
Các. Còn lại 2 nam 3 nữ mà Tiêu Vũ không cần đoán cũng biết là
người của Vạn Kiếm Các lẫn Hoàng Tuyền Các. Enternal Mangekyou
Sharingan lạnh lùng đảo qua tám người, bất kì ai khi bị Tiêu Vũ nhìn
lấy đều cảm thấy một trận lạnh lẽo. Tiêu Vũ nhìn đám người rồi
lên tiếng, giọng điệu kèm theo chút tức giận hỏi đám người :


  • Vừa rồi là kẻ nào làm ?

Tiêu Vũ sở dĩ tức giận là do việc vừa rồi có vẻ như đã hù dọa
Tiểu Bạch, gia hỏa này vẫn đang còn run rẩy co rúc vào ngực Tiêu Vũ
đây. Nghe câu hỏi của Tiêu Vũ thì 2 nam 3 nữ kia theo bản năng quay lại
nhìn 3 tên thiên tài của Phong Lôi Các, dựa vào Phong nhận vừa rồi
Tiêu Vũ cũng đã nghĩ đến 3 tên thiên tài Phong Lôi Các làm tuy nhiên
thiên hạ này không phải cứ có Phong, Lôi 2 hệ đấu khí thì đều là
người của Phong Lôi Các. Ít nhất thì Tiêu Vũ biết trong Vạn Kiếm
Các hay Hoàng Tuyền Các thì Lôi hệ hay Phong hệ đấu khí đều có vài
người.

Bị ánh mắt của Tiêu Vũ nhìn về phía mình thì 3 tên thiên tài Phong
Lôi Các bỗng có cảm giác như bị Hồng Hoang yêu thú nhìn lấy vậy,
toàn thân đều lạnh lẽo tuy nhiên khi nhìn lại bên mình có 3 người
thì cũng an tâm lại, kiêu ngạo nói với Tiêu Vũ :


  • Đúng vậy ! Là bọn ta làm, thì sao nào ?


  • Nếu đã vậy.....thì chết đi.


Trong ánh mắt kinh hãi của đám người, thân ảnh Tiêu Vũ lóe lên biến
mất rồi xuất hiện trước mặt 3 tên thiên tài của Phong Lôi Các. Thấy
Tiêu Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt thì bọn hắn ngay lập tức kinh
hãi, tuy nhiên Tiêu Vũ thân ảnh lại lóe lên biến mất rồi xuất hiện
tại phía sau bọn hắn, trên tay không biết lúc nào đã xuất hiện một
thanh Băng kiếm.

Không thấy cảnh máu me như suy nghĩ, Vạn Kiếm Các cùng Hoàng Tuyền
Các đều nghi hoặc nhìn về Tiêu Vũ đang thu hồi Băng kiếm. 3 tên thiên
tài Phong Lôi Các thấy bản thân vô sự thì ngay lập tức quay lại trào
phúng Tiêu Vũ :


  • Ha ha ! Ta biết ngay là ngươi...

Giọng nói của bọn hắn đến đây là tắt hẳn, trong ánh mắt sợ hãi
cùng cực của Vạn Kiếm Các cùng Hoàng Tuyền Các. Đầu của 3 tên
thiên tài Phong Lôi Các từ trên cổ bọn hắn chậm rãi trượt ra và rơi
xuống đất, thậm chí có thể thấy ở vị trí bị chém có một tầng
băng mỏng ngăn cho máu chảy ra. Đến khi chết cả 3 tên đó đều không
hiể tại sao.

Tiêu Vũ kiếm thuật nhưng mà là Kiếm đạo Tông sư cảnh giới Nhân Kiếm
hợp nhất, kiếm là ta mà ta cũng là kiếm. Chỉ kém một tia cuối
cùng để trở thành Kiếm Đế, nhất niệm hóa kiếm, vạn niệm hóa trận
vạn kiếm quy tông cảnh giới.

Một kiếm chém giết 3 tên thiên tài Phong Lôi Các kia chính là Nhân
Kiếm hợp nhất, có thể thấy là thậm chí khi đã bị chém xong mà 3
tên đó vẫn sống được vài giây. Một kiếm chém vượt cả dòng chảy
tốc độ của thời gian, nếu chỉ dùng đơn thuần Kiếm thuật thì Tiêu
Vũ dám xưng thiên hạ đệ nhất.

Không nhìn 3 cái thi thể kia, Tiêu Vũ ôm lấy Tiểu Bạch bước vào Mê
trận. Enternal Mangekyou Sharingan giúp Tiêu Vũ không hề gặp bất kì
trở ngại gì, một đường đi thẳng qua Mê trận không đến 5 phút.

Hiện ra trước mặt Tiêu Vũ là một ngọn núi cực kỳ hùng vĩ, mà giờ khắc này hai
người đang ở giữa ngọn núi. Phía dưới hai bên sơn đạo có chút hiểm trở và
không ngừng có Kim Thử cự đại chạy tán loạn. Nhìn một chút trước mặt
cảnh tượng, Tiêu Vũ nói :


  • Nơi này thực sự là Thánh địa của Phệ Kim Thử tộc à.

Tiếng nói vừa dứt thì mũi chân điểm trên thang đá một cái, thân hình hóa
thành một đạo hắc ảnh, hướng về phía giữa sườn núi nhanh chóng lao đi.

Giữa sườn núi Thiên Mục Sơn là một phiến bình đài cực kỳ rộng lớn, bình đài
sử dụng nham thạch đều đặn dựng thành. Mà cuối bình đài trên đỉnh Thiên Mục
sơn là một thông đạo thang đá thẳng đứng, bất quá giờ phút này phía trước
thang đá cũng bị một số Phệ Kim Thử thân người đầu chuột gác chắc chắn.

Khi Tiêu Vũ đến nơi thì vẫn chưa có ai đến cả, dù sao thì không phải
ai cũng có linh hồn lực mạnh mẽ lẫn Sharingan không sợ Mê trận như
Tiêu Vũ được. Sau khi Tiêu Vũ đến một lúc thì cũng có vài bóng
người theo sau đến đây, chính là Tiêu Vũ gặp được bên ngoài 2 nam 3
nữ của Hoàng Tuyền Các cùng Vạn Kiếm Các. Vừa nhìn thì Tiêu Vũ
ngay lập tức người nào của Các nào, 2 nữ 1 nam đeo theo trường kiếm
trên thân khẳng định là Vạn Kiếm Các còn 1 nam 1 nữ còn lại là
Hoàng Tuyền Các.

Thấy Tiêu Vũ thì đám người hiện rõ 2 chữ e ngại lên mặt, đều chọn
một vị trí khá xa cậu mà đứng. Nhìn thấy sắc trời đã sắp tối,
Tiêu Vũ lấy ra một ít linh quả từ Trữ vật giới chỉ ra cho Tiểu
Bạch cùng bản thân ăn. Gỡ trên đầu chiếc mũ có tấm vải đen che mặt
xuống, dung mạo của Tiêu Vũ lần đầu tiên phơi bày ra trước mặt người
ở Trung Châu.

Làn da trắng như tuyết, ngũ quan yêu nghiệt, mái tóc bạch kim phất
phơ cùng với lam sắc con ngươi cực kì yêu dị. Cả người cứ như từ
tranh vẽ đi ra vậy, hoàn mĩ không tỳ vết. 3 nữ nhân ở xa từ khi Tiêu
Vũ gỡ mũ che ra thì đều bị cậu hớp hồn rồi, đôi mắt luôn nhìn về
phía Tiêu Vũ không chịu dời đi.

Đối với mấy ánh mắt ấy Tiêu Vũ trực tiếp không nhìn, chỉ cúi đầu
cho Tiểu Bạch ăn linh quả. Khi ăn xong thì Tiểu Bạch lại chui vào
lòng ngực Tiêu Vũ mà ngủ tiếp, làm cậu hơi suy nghĩ nếu cứ nuôi nó
như thế này chỉ sợ sớm muộn cũng trở thành một cái màu trắng
bóng lông thôi. Suy nghĩ viễn vong một chút, cảm thấy hơi chán nản
nên Tiêu Vũ bèn âm thầm tạo ra một phân thân trong bóng tối rồi nằm
ngủ . Để lại bên kia 5 cặp mắt nhìn cậu đầy quái dị.

Trời vừa sáng tỏ thì Tiêu Vũ đã bị một số âm thanh hỗn tạp đánh
thức, mở mắt ra chỉ thấy nơi này vậy mà so với đêm qua nhiều hơn 11
người, nam nữ đều có cả. Thấy Tiêu Vũ tỉnh dậy thì tất cả ánh
mắt đều đổ dồn vào cậu, có thể tại một nơi như thế này mà ngủ
một cách thẳng chân thì Tiêu Vũ chỉ sợ là đầu tiên.

Không quan tâm hơn chục cái quái dị ánh mắt, Tiêu Vũ vươn mình tạo
nên những âm thanh "rốp rốp" khắp cơ thể. Do cậu vận động hơi mạnh
nên Tiểu Bạch đang ngủ trong lòng cậu cũng bị đánh thức, ngẩn đầu
kêu vài tiếng đầy bất mãn đối với Tiêu Vũ rồi lại ngủ tiếp làm
cậu rất im lặng.

Đông

Một đạo tiếng chuông chậm rãi ở trên bình đài vang dội, một đạo vóc người có
chút thấp bé già nua chậm rãi đi ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua trong
sân, chợt nói:


  • Đến giờ rồi, bắt đầu sấm quan đi.

Nghe vậy thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghiêm nghị lên,
ngoại trừ Tiêu Vũ có nắm chắc mười phần thành công ra. Sở dĩ không
ai thắc mắc về sự thiếu vắng của 3 tên thiên tài Phong Lôi Các là do
bọn hắn thi thể vẫn còn nằm nguyên vẹn tại bên ngoài Mê trận, những
đến được đây đều đã biết kết cục của 3 tên đó nên không ai dám
nhiều lời. Khi tất cả mọi người đều di chuyển đến cầu thang đá,
thấp bé lão giả có 2 đầu Phệ Kim Thử đứng bên cạnh lên tiếng :


  • Lão phu là tộc trưởng Phệ Kim Thử tộc Kim Thạch, các ngươi có thể đến được
    đây nói vậy cũng không phải hạng người bình thường. Có thể theo quy củ
    của sơn mạch Thiên Mục rồi vượt qua vô số bẫy rạp mà chúng ta đã
    bố trí thì đã có hai ngươi người, mà danh ngạch chỉ có tám người
    thôi.

Bên cạnh Kim Thạch có hai đầu chuột mập màu vàng lợt, hai con Phệ Kim Thử này
hình thể vô cùng to lớn, hơn nữa ánh mát linh động cơ trí không thua gì nhân
loại. Hai con Phệ Kim Thử này rõ ràng đều là Lục giai, nói vậy hẳn là 2 người
được đề cử đi vào Thiên Sơn Huyết Đàm, chỉ cần bọn họ đột phá Đấu Hoàng
rồi trải qua lôi kiếp thì có thể hóa làm nhân hình trở thành tộc nhân chân
chính, làm thành viên trung tâm của Phệ Kim Thử tộc.

Trên bình đài chỉ có thanh âm kiệt sức của Kim Thạch, mặc dù lão giả này nhìn
qua tựa hồ yếu nhược nhưng mọi người quanh đây đều không dám va chạm với
hắn. Đối với danh tiếng Kim Thạch thì không ai xa lạ gì với hắn cả.
Trong trận đại chiến tranh đoạt Thiên Sơn Huyết Đàm năm đó thì chính
là lúc lão gia hỏa này đại triển thần uy, cho dù là Phí Thiên ra
tay cũng không thể đánh bại được hắn, bởi vậy có thể thấy được
thực lực người này vô cùng cưỡng hãn.

Ánh mắt Kim Thạch nhàn nhạt quét toàn trường, tay áo vung lên một cái thì
đường đi lên đỉnh núi xung quanh thang đá đột nhiên có một trận cuồn cuộn, một
bầy Phệ Kim Thử từ trong đất chui lên, nhìn số lượng như vậy có chút khiến da
đầu người ta tê dại.


  • Lần kiểm tra sàng lọc này cũng không khó, các ngươi chỉ cần có thể thuận
    lơi thông qua Thử Triều Âm Ba lên đỉnh núi liền tính là hợp cách.

Kim Thạch chỉ đống Thử triều thản nhiên nói. Đám đông vừa nghe vậy không ít
người liền biến sắc. Trên bình đài vang lên không ít lời bàn luận xôn xao,
Tiêu Vũ cũng khá hiểu vì sao bọn hắn lại biểu hiện như vậy.

Quy tắc của thử thách cuối cùng này là do Phệ Kim Thử tộc định ra,
mỗi lần Huyết Đàm mở ra đều sẽ thay đổi một quy tắc. Âm ba công là
điểm lợi hại nhất của Phệ Kin Thử tộc, cứ mỗi khi quy tắc của thử
thách cuối cùng là vượt qua Âm ba công của Phệ Kim Thử thì số nhân
loại thí sinh vượt qua được chưa bao giờ đủ con số 8 cả. Thành ra
tất cả mọi người đối với lần này quy tắc lại là Âm ba công thì
đều tái mặt.

Kim Thạch đối với sự xôn xao trong sân cũng không thèm để ý, đôi mắt hơi nhếch
nói:


  • Cho các ngươi năm phút đồng hồ chuẩn bị, sau đó Âm ba trận sẽ mở ra, có thể
    vượt qua hay không liền xem vào bổn sự các ngươi. Đương nhiên, tám danh nghạch
    tổng hội tuyển phải đủ, đến lúc đó nếu nhân số không đủ 8 người những người
    còn lại liền rút thăm quyết định đi.

Kim Thạch vừa dứt lời liền nhắm mắt dưỡng thần, không hề để ý đến những
người này nữa. Nhìn thấy Kim Thạch nhắm mắt, ở giữa sân liền có chút xôn
xao, không ít người tụ lại ghé tai nói với nhau. Một số người thậm chí bắt
đầu tìm kiếm người giúp đỡ để cùng nhau đi qua.

Đối với mấy người muốn tổ đội để đi qua, Tiêu Vũ đối với bọn họ
chỉ định nghĩa bằng 2 chữ :

Ngu ngốc

Đám người này có lẽ đều là lần đầu đến Thiên Mục Sơn Mạch nên
không biết rằng sấm quan số người càng đông thì Âm ba công sẽ đều
mạnh lên theo cấp số nhân. 2 người thì gấp 2 ba người gấp 4 còn bốn
người chính là gấp 8 lần, gấp 8 lần Âm ba công chỉ sợ Ngũ Tinh Đấu
Tông cũng khó mà tiếp nhận nổi.

Ngay khi Tiêu Vũ còn đang âm thầm vì đám người có dự định tổ đội
sấm quan thì hai mắt Kim Thạch chậm rãi mở ra. Ánh mắt nhìn quét toàn
trường sau đó vung tay lên, thanh âm nhàn nhạt tới tai mọi người :


  • Đã đến giờ sấm quan rồi, bắt đầu thôi.


Vị Diện Xuyên Việt Giả - Chương #54