Đàm Phán Thành Công


Người đăng: TN_Sky

Tại rộng lớn Tháp Nhĩ Qua sa mạc có một đạo thân ảnh đang chậm rãi
di chuyển, nhìn kĩ thì sẽ thấy đó là một thiếu niên 16-17 tuổi
cõng trên lưng một thanh trọng thước đen huyền. Ngoài Tiêu Viêm ra thì
còn ai vào đây, bây giờ Tiêu Viêm chính là theo như nguyên tác đi đến
Tháp Nhĩ Qua sa mạc tìm lấy hắn Đại ca Tiêu Lệ cùng Nhị ca Tiêu
Đỉnh.

Bất quá thì tu vi của Tiêu Viêm so với nguyên tác cao hơn một tý, theo
nguyên tác thì khi Tiêu Viêm đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc thì hắn chỉ có
Nhất tinh Đấu sư tu vi, còn bây giờ nhờ vào 1 số ít vật phẩm Tiêu
Vũ dành cho hắn nên tu vi đã đạt đến Tam tinh Đấu sư.

Đưa tay sang bên hông lấy ra một bình nước, Tiêu Viêm vội đổ hết ngụm
nước cuối cùng vào miệng mình. Cảm giác mát mẻ nơi cổ họng để
Tiêu Viêm lắc đầu, bây giờ hắn đã hết nước uống rồi. Vốn đem theo
lượng nước đủ để uống trong 1 tuần tuy nhiên chỉ mới 3 ngày mà đã
không còn 1 giọt rồi, Tháp Qua Nhĩ sa mạc đã vậy còn quá rộng lớn.

Lắc lắc đầu tiếp, Tiêu Viêm không hề biết bản thân mình bị một ánh
mắt màu lam nhạt nhìn lấy.

Tiêu Vũ đến Tháp Nhĩ Qua sa mạc được vài ngày rồi, trong thời gian
này cậu đã hầu như lật tung cái sa mạc này lên hết tuy nhiên xem ra
nơi này cũng chỉ có duy nhất nơi bị Thải Lân lấy đi Thanh liên địa
tâm hỏa là có Dị hỏa thôi, ngoài ra thì cũng chỉ có một ít thiên
tài địa bảo Hỏa hệ Tiêu Vũ chả cần.

Tiêu Vũ tìm kiếm Dị hỏa không phải để bản thân sử dụng mà dành cho
Tiêu Viêm, cậu muốn hắn mau chóng mạnh lên. Nếu là trước kia thì Tiêu
Vũ vẫn luôn lo ngại việc Tiêu Viêm lớn mạnh quá nhanh có thể làm
cản trở kế hoạch của cậu thì khi Tiêu Vũ có được Tạo Hóa Chi
Thương những lo ngại đều biến mất. Tiêu Viêm dù có phát triển nhanh
đến đâu, cùng cảnh giới có mạnh đến đâu thì miễn là hắn tu vi cùng
1 cảnh giới với Tiêu Vũ thì Tịch Diệt trong Tạo Hóa Tam Kích đủ cho
Tiêu Viêm vĩnh viễn biến mất khỏi cái thế giới này.

Thậm chí Tiêu Vũ có một ý tưởng điên rồ là để cho Tiêu Viêm cũng
trở thành Đấu Đế rồi dùng Tạo Hóa Tam Kích đánh với hắn một
trận. Vì vậy Tiêu Vũ dự định sẽ giúp Tiêu Viêm mau chóng lớn mạnh
một chút, xem như tạo ra một thú vui tiêu khiển cho bản thân.

Nhìn hướng đi của Tiêu Viêm, Tiêu Vũ nghĩ :


  • Hướng đó là Thạch Mạc Thành, xem ra tên đó vẫn sẽ gặp Hải Ba
    Đông và lấy đi tấm kia Tịnh liên yêu hỏa tàn đồ. Dù ta có xuất hiện
    và náo lớn như vậy vẫn không thể thay đổi quá nhiều nguyên tác diễn
    biến, đây chính là vận mệnh an bài hào quang của nhân vật chính đã
    được định sẵn sao ?

Nhíu nhíu mày nhìn về hướng Thạch Mạc Thành, Tiêu Vũ có hơi suy
nghĩ viễn vông, nhưng ngay sau đó lại hừ lạnh, nói :


  • Hừ ! Nực cười, ta là Xích Long, hiện thân cho Quy tắc Thống Trị,
    ta mới coi thường cái kia định mệnh an bài. Nguyên tác diễn biến dù
    không thể thay đổi quá nhiều tuy nhiên nếu ta bây giờ 1 thương giết
    chết Tiêu Viêm thì hào quang nhân vật chính có mạnh đến đâu cũng vô
    ích. Chỉ có được mạnh mẽ thực lực mới có thể tự nắm giữ lấy
    bản thân vận mệnh.

Lạnh lùng nhìn về Thạch Mạc Thành phương hướng lần cuối, Tiêu Vũ
quay đi lao thẳng về phía trung tâm Tháp Qua Nhĩ sa mạc. Nơi mà Thải
Lân đang chuẩn bị những bước cuối cùng để hấp thu Thanh liên địa tâm
hỏa.

Lúc này ở khu vực trung tâm của Tháp Qua Nhĩ sa mạc, một tòa thành
to lớn sừng sững chiếm đóng tại đây. Xung quanh nó thời thời khắc
khắc đều có Xà nhân tập trung theo nhóm tuần tra, nơi này chính là
Thải Lân cư ngụ. Bỗng có 1 bóng người mặc hắc bào bay tới cách tường thành
chừng trăm thước gây nên sự chú ý của toàn bộ Xà nhân. Một tiếng quát
âm lãnh, hùng hồn vang lên từ bóng người đó :


  • Thủ lĩnh Mặc Xà bô lạc Mặc Ba Tư tham kiến Nữ Vương Điện Hạ.

Rồi lao thẳng vào tòa thành mà không chịu lấy bất kì sự cản trở
nào. Trong đại điện hào hoa rộng rãi, một bóng hình xinh đẹp có chút mệt mỏi
đang nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế. Ánh mắt ngẫu nhiên quét qua quét lại thủy
tinh vương tọa màu tím trên đài. Nhịn không được lắc đầu bất đắc dĩ.

Bàn tay xoa xoa cái trán sáng bóng. Trên mặt nữ nhân bỗng nổi lên một nét vui
mừng. Ngẩng đầu nhìn phía ngoài đại điện. Một bóng người màu đen bắn vào nhanh
như tia chớp.


  • Ngươi đến rồi !

Nhìn bóng đen tiến vào đại điện. Nữ nhân nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một
hơi.


  • Nguyệt Mị, rốt cuộc là xảy ra việc gì mà ngươi phát đến tận 3
    lệnh giới nghiêm ? Có nhân loại cường giả kéo đến chúng ta Xà nhân
    lãnh địa sao ?

Người tiến vào đại điện. Rõ ràng là một vị nam tính xà nhân. Thể hình của nam
tử có chút cường tráng. Một bộ áo quần đơn giản tùy ý quấn trên người. Trên
hai tay. Vẽ đầy hình xăm màu đen kì dị. Tại nơi hình xăm tới chỗ bàn tay. Lộ
ra hai cái đầu rắn màu đen dữ tợn. Đầu rắn hơi ngước lên trên. Giống như lúc
nào cũng có thể phá thể mà ra. Ẩn ẩn lộ ra một cỗ hơi thở hung lệ.

Liếc mắt nhìn một cái vị nam tính xà nhân này cùng mình tương đương ở trong
tộc. Nguyệt Mị khẽ thở dài một hơi. Thoáng đứng thẳng người một chút. Vóc
người đầy đặn nhất thời hiện ra hình dáng mê người. Mệt mỏi nói:


  • Rất mạnh, đêm qua ta nếu không bỏ chạy kịp thời có lẽ đã bị bắt
    rồi. Bất quá đó không phải chuyện đáng lo ngại.


  • Ý ngươi là sao ? Đám người đó mạnh đến vậy mà ngươi lại nói
    không đáng lo ngại ?


Ngồi xuống trong đại điện một chiếc ghế, Mặc Ba Tư cau mày đối với
Nguyệt Mị hỏi. Nghe thế thì nữ nhân à không Nguyệt Mị liếc tên Mặc
Ba Tư một cái rồi nghiêm túc nói :


  • Một gã đấu hoàng. Ba gã đấu vương. Bốn gã đấu linh. Đúng là rất mạnh
    tuy nhiên đêm qua ta đã thấy một việc còn kinh khủng hơn.


  • Còn kinh khủng hơn sự việc, là việc gì ? Hơn nữa ngươi đã thông
    báo cho Nữ Vương Điện Hạ chưa ?


Nghe lấy Nguyệt Mị nghiêm túc giọng điệu thì tên Mặc Ba Tư cũng ngưng
trọng lên, hỏi :


  • Ta đã báo rồi, Ngài ấy chỉ ra lệnh chờ đợi thôi. Còn sự việc
    kinh khủng hơn sao ...

Ngừng lại khẽ nhìn Xà nhân nam tử trước mặt, Nguyệt Mị kiềm chế
giọng nói run rẩy, tiếp tục kể :


  • Ta tận mắt chứng kiến đám người đó bị một thần bí nhân 1 chưởng
    vỗ cho tán loạn, chỉ có một tên Đấu Hoàng cùng một tên Đấu Vương
    chạy thoát. Ngươi nói sự việc này đủ kinh khủng không ?


  • Thật sự ? Ngươi không nói đùa chứ ?


Nguyệt Mị vừa dứt lời thì Mặc Ba Tư đã đứng phắt dậy, không dám
tin tưởng hỏi Nguyệt Mị. Nguyệt Mị không đáp lại tuy nhiên Mặc Ba Tư
đã có câu trả lời, Nguyệt Mị đều như hắn là Xà nhân bộ tộc Thủ
Lĩnh 1 trong thì không thể nào đem an nguy của Xà nhân bộ tộc ra đùa
giỡn được. Vội nói :


  • Ta phải mau chóng mời Nữ Hoàng xuất hiện.

Nguyệt Mị vẫn chưa kịp nói gì thì bỗng một cỗ khủng khiếp uy áp
đổ ập xuống Xà thành, tất cả Xà nhân không đạt đến Đấu linh đều
bị uy áp đè cho nằm sát dưới đất, một giọng nói lãm đạm vang lên
khắp Xà thành :


  • Xích Long Hội Hội trưởng Tiêu Vũ đến chơi, mong Mỹ Đỗ Toa Điện Hạ
    nghênh đón.

Nghe xong câu nói đó thì Nguyệt Mị lẫn Mặc Ba Tư trong đại điện đều
biến sắc, Xà nhân tộc dù chỉ hoạt động tại Tháp Qua Nhĩ sa mạc tuy
nhiên độ nắm bắt tin tức của họ không chút nào kém so với Gia Mã
đế quốc Hoàng thất. Xích Long Hội cùng Hội trưởng của nó uy danh
chỉ sợ mấy vị Thủ lĩnh nghe đến nỗi lỗ tai đều mọc kén, bây giờ
đối phương đến đây và nếu mang theo địch ý thì đó chính là tai họa
kinh khủng của Xà nhân bộ tộc. Họ tự tin bản thân rất cường đại tuy
nhiên vẫn chưa tới mức độ không e ngại 1 vị Đấu Tôn.

Nguyệt Mị cùng Mặc Ba Tư nhanh chóng lao ra khỏi đại điện nghênh đón,
tuy nhiên họ chưa kịp phát ra âm thanh nào thì nơi bầu trời trên thành
không gian đột nhiên quỷ dị vặn vẹo lên. Nhìn một màn này Nguyệt Mị cùng
Mặc Ba Tư trên mặt hiện rõ sự bất ngờ, sau đó rất nhanh bị sự kinh
hỉ thay thế.

Trên không trung, tà dương của trời chiều chiếu xuống, chiếu rọi tại nơi
không vặn vẹo. Nháy mắt sau, một thân thể mềm mại đường cong uyển chuyển từ từ
xuất hiện tại trong mắt vô số người, một mỹ lệ nữ nhân đột ngột xuất hiện.
Người mặc một cái màu tím cẩm bào khoan thai, thân thể mềm mại dưới cẩm bào
đầy đặn lả lướt, thành thục giống như mật đào thẩm thấu ra khí tức vũ mị.
Một đầu ba nghìn sợi tóc tùy ý xõa xuống thắt lưng mảnh khảnh ngay thẳng. Mà
tại phía dưới cẩm bào lộ ra một đoạn đuôi rắn tử sắc có chút lắc lư. Một cổ
xinh đẹp dã tính dụ hoặc làm cho bất kì ai nhìn vào đều hô hấp dồn
dập.

Nhìn cái kia xuất hiện nữ nhân, nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Vũ càng
đậm đặc.


  • Xích Long Hội Hội trưởng uy chấn Bắc Vực lại đến Xà nhân bộ tộc
    của ta thật sự khiến ta rất vinh hạnh.

Ở phía trên bầu trời, Thải Lân khẽ cúi đầu nhìn Tiêu Vũ, đôi môi đỏ mọng hơi
hé ra một chút tựa nghi hoặc, chỉ trong một thoáng, dung nhan tinh khiết nhất
thời rực rỡ lên, chỉ một nụ cười đã làm cho Tiêu Vũ thất thần trong khoảng
khắc.

Dưới cái nhìn chăm chú mỉm cười của Thải Lân, Tiêu Vũ hít sâu một hơi, đem
cảm xúc trong lòng áp chế xuống, ngẩng đầu lên cười nói :


  • Không dám nhận lời khen của Mỹ Đỗ Toa Điện Hạ, ta lần này đến
    đây là có chuyện muốn thương lượng với ngài.


  • Ồ, ta đây Xà nhân bộ tộc lại có thứ đáng để ngài đích thân đến
    đàm phán thương lượng sao ?


Nhìn Tiêu Vũ cái kia yêu nghiệt khuôn mặt mỉm cười, trong con ngươi thu
thủy của Thải Lân xẹt qua một tia nghi hoặc. Nàng thật sự không hề
nghĩ ra có thứ gì lại khiến một cường giả đẳng cấp như Tiêu Vũ
đích thân đến đàm phán. Có 1 khả năng tuy nhiên Thải Lân đảm bảo sự
việc đó ngoài nàng ra không hề có ai biết nữa hết thì làm sao kẻ
trước mặt biết được.


  • Có thể lui một bước tìm chỗ yên tĩnh mà nói sao ? Ở đây nói ra
    ta cảm thấy có chút không tiện.

Tiêu Vũ trên mặt thủy chung vẫn nở nụ cười tuy nhiên thì Thải Lân
không cười nổi, nàng có 1 dự cảm rất lạ tuy nhiên nàng biết nếu bây
giờ nàng từ chối và khiến kẻ trước mặt nổi giận thì ngày hôm nay
chỉ sợ là ngày tàn của Xà nhân bộ tộc.


  • Ha Ha ! Tất nhiên là được rồi, mời ngài hãy theo ta đến nơi yên
    tĩnh để đàm phán.

Tay ngọc khẽ che đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cười cười, Thải Lân chớp chớp
hàng lông mi thon dài, khẽ cười nói.

Một lát sau thì Tiêu Vũ được Thải Lân dẫn đến một nơi. Nơi này là một
khu vực trống hình tròn, cây trúc cùng với hoa cỏ chung quanh đều đã bị dọn
sạch sẽ, có một hàng hòn đá bóng loáng khá nhỏ đặt trong đó, bên trong những
hòn đá đó là một khu vực trống trải, lõm vào thành một cái ao nho nhỏ, chứa
một chất lỏng trong suốt, bên mặt ngoài chất lỏng đó sương trắng lượn lờ, cho
dù là còn đứng cách khá xa nhưng Tiêu Vũ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ
lạnh nhàn nhạt từ trong đó tỏa ra.


  • Băng Linh Hàn Tuyền

Nhìn một chút chất lỏng trong suốt đó Tiêu Vũ hơi có cảm giác buồn
cười. Trong nguyên tác thì Tiêu Viêm rất khó khăn mới đổi từ Cổ Mặc
được một lọ mà ở đây lại có hẳn 1 ao, Tiêu Viêm tên kia nếu thấy
chỉ sợ thèm nhỏ dãi mất.

Di dời tầm nhìn khỏi ao Băng Linh Hàn Tuyền, thứ này đối với Tiêu
Vũ chả có tý tác dụng gì. Ánh mắt từ từ di động, cuối cùng dừng lại
trên một đóa hoa sen được điêu khắc một cách tinh xảo đặt ở vị trí trung ương
của ao nhỏ, nằm trên đóa hoa sen này là một đoàn hỏa diễm màu xanh đang chậm
rãi bốc lên.

Nhìn thấy đoàn hỏa diễm này, Tiêu Vũ mỉm cười, một trong vài mục
đích chuyến đi này đã xuất hiện. Thấy Tiêu Vũ nhìn vào đoàn hỏa
diễm thì Thải Lân sắc mặt có hơi trầm xuống, tuy nhiên nàng không có
ra tay, thật sự đánh nhau nàng không có tự tin để chịu được Tiêu Vũ
đệ nhị chiêu chứ đừng nói gì.

Cảm thấy không sai biệt lắm thì Tiêu Vũ lên tiếng, giọng nói như gõ
vào tim Thải Lân :


  • Đã đến nơi thì ta cũng nói thẳng, mục đích cuộc đàm phán của ta
    cũng chỉ có 3 điều thôi :


  • Thứ nhất ta có thể cam đoan trong 1 tháng giúp nàng đột phá Đấu
    Tông


  • Thứ hai ta có thể dùng Xích Long Hội danh nghĩa đối với toàn bộ
    Bắc Vực thị uy nàng Xà nhân bộ tộc là ta Xích Long Hội ninh hữu.


  • Thứ ba là tương lai nếu có gặp bất kì Xà nhân bộ tộc nào khác
    ta đều có thể cam đoan giúp nàng hợp thành 1.


  • Nào Nữ Vương Điện Hạ, cho ta thấy câu trả lời của nàng đi.


Câu nói của Tiêu Vũ làm Thải Lân ngây ngốc, nàng không ngờ Tiêu Vũ
lại nói ra chính xác 3 việc mà nàng luôn bận tâm bấy lâu nay. Nàng
không nghi ngờ Tiêu Vũ lừa nàng, Xích Long Hội hoàn toàn đủ tư cách
thực hiện 2 điều đầu tiên còn điều thứ ba Tiêu Vũ có tư cách thực
hiện.

Tuy nhiên Thải Lân biết rằng không hề có bữa cơm nào miễn phí, muốn
Tiêu Vũ thực hiện những điều trên nàng cần đánh đổi thứ gì đó.
Hít sâu một hơi, Thải Lân đối với Tiêu Vũ nghiêm túc nói :


  • Hãy nói ra điều kiện đi, ta hiểu không có tên nào rảnh rỗi làm
    như vậy chỉ để chơi.


  • Rất tốt, ta rất thích sự thông minh của nàng. Điều kiện của ta
    rất đơn giản, thứ nhất là nàng phải trở thành nữ nhân của ta, thứ
    hai là ta muốn đóa Dị hỏa kia.


Nghe Tiêu Vũ điều kiện thì Thải Lân cắn môi suy nghĩ một chút rồi
có quyết đinh, nàng sẽ đồng ý. Cuộc đàm phán này tính ra thì Xà
nhân bộ tộc của nàng là bên hưởng lợi 100%, không những nàng có cơ
hội đột phá Đấu Tông mà nàng tộc đàn cũng không còn lo lắng nguy cơ
bị các thế lực khác vây giết. Tiêu Vũ đủ cả 2 điều kiện để trở
thành nam nhân của nàng nên điều kiện đầu tiên hoàn toàn chấp nhận
được, điều kiện thứ 2 càng khỏi nói. Hấp thu Dị hỏa là phương pháp
cuối cùng của nàng thôi, nếu dùng nó đánh đổi cơ hội đột phá Đấu
Tông an toàn cũng như tương lai an toàn của bộ tộc thì quá lời. Ngẩn
đầu nhìn về phía Tiêu Vũ, Thải Lân nói cực kì kiên định :


  • Ta đồng ý !


  • Thành giao, từ bây giờ nàng là nữ nhân của ta và tên của nàng sẽ
    là Thải Lân. Ngày hôm sau Xích Long Hội sẽ truyền tin ra, ta cũng sẽ
    chuẩn bị giúp nàng đột phá Đấu Tông.


Nghe Tiêu Vũ nói như đã biết trước việc nàng sẽ đồng ý thì Thải
Lân rất bất đắc dĩ, tuy nhiên nàng có 1 cảm giác rằng đây là quyết
định sáng suốt nhất đời nàng cũng như cả bộ tộc.

Ngày hôm sau Xích Long Hội tuyên cáo với toàn bộ Bắc Vực rằng Xà
nhân bộ tộc ở Tháp Qua Nhĩ sa mạc là Xích Long Hội đồng minh. Bất
kì kẻ nào tấn công Xà nhân bộ tộc chính là tuyên chiến với Xích
Long Hội, từ đó toàn bộ Xà nhân bộ tộc vận mệnh đều được cải
biến....

Hôm nay mình đăng chương đầu xong thì 5h mình bận đi học bù mấy hôm
ktra, tối 9h ms về nhưng sợ k đăng đc thêm 2c như lời hứa nên chương này
mình cố viết dài cho các bạn đọc. Mong các bn thông cảm giùm mình
nhé .


Vị Diện Xuyên Việt Giả - Chương #46